Tuyết Y xuất hiện bên ngoài cột đá, thần sắc cứng ngắc, nàng bại, hơn nữa lại bại hoàn toàn, nàng nghĩ Chu Vinh Mãn tương đối dễ chiến một chút và nàng có thể đá hắn ra ngoài, cứ như vậy cường giả cạnh tranh tốp mười mất đi một vị, nhưng mà nàng hiển nhiên không có đoán trước được, chiến đấu cùng sự tưởng tượng của nàng khác nhau như thế, nàng thua quá dễ dàng.


- Lực lượng kia có tốc độ rất chậm, vì sao lại đáng sợ như thế!


Sắc mặt Tuyết Y cứng ngắc, nàng triệu tập lực lượng của các ngôi sao nhưng đều bị lực lượng thuần tuý của đối phương kích bạo, trận chiến này nàng bại hoàn toàn . Sắc mặt vô số người trong Thần Tiêu Thành trở nên cứng ngắc, rất nhiều người trong số bọn họ thậm chí không có nhìn rõ Chu Vinh Mãn đánh Bích Tiêu Đệ Nhất Khanh Tuyết Y như thế nào bại.


- Gia hỏa kia suốt ngày hi hi ha ha như có bệnh, nhưng không ngờ hắn lại lợi hại như vậy.


Mọi người khó có thể tưởng tượng được chuyện vừa xảy ra, một lần có thể nói vận khí, hai lần có thể ngẫu nhiên, nhưng mà Chu Vinh Mãn cứ một đường đi đến hiện tại, ngay cả Bích Tiêu Đệ Nhất Khanh cũng bị hắn đánh bại, đó còn có thể là vận khí với ngẫu nhiên hay sao? Thực lực của Tuyết Y vừa rồi bọn họ cũng nhìn thấy rất rõ ràng, nàng có thể chất tinh thần thể, có thể triệu hồi năng lượng của các ngôi sao để chiến, tắm rửa bên trong tinh quang, súc tích thần uy vô thượng của sao trời.


- Kiệt kiệt, con lừa ngốc, ngươi tự mình đi ra ngoài, hay muốn bản tôn mời ngươi đi ra ngoài.


Giờ phút này, Thiên Hồn Thánh Nhân đã đi đến trước người Không Minh, khoé miệng lộ ra một nụ cười mãnh liệt. Lâm Phong nhìn về phía bên kia, hắn định tự mình giải quyết Thiên Hồn Cổ Thánh nhưng một khi Thiên Hồn Cổ Thánh tự mình đi khiêu chiến Không Minh thì vừa lúc hắn có thể nhìn thực lực Không Minh hôm nay như thế nào rồi, Không Minh đối với Lâm Phong vẫn rất thần bí, ngày xưa Vận Mệnh Giả cũng thay hắn che giấu cái gì đó không có nói đi ra thì phải. Không Minh khoanh chân mà ngồi giống như một tôn cổ phật, hắn vẫn bất động như cũ, ánh mắt bình tĩnh nhìn Thiên Hồn Thánh Nhân trước người, hai tay tạo thành hình chữ thập, súc tích phật quang, toàn thân có kim quang bao phủ, lực lượng cổ phật tràn ngập mà ra.


- Ngươi tâm thuật bất chính, thần hồn công kích vặn vẹo, nên cút ra ngoài sớm đi.


Thanh âm của Không Minh chậm rãi truyền ra, nghe giống như tiếng của cổ phật, nhưng âm thanh đó trong hư không lại dẫn phát một hồi vọng âm. Đôi mắt Thiên Hồn Thánh Nhân khẽ ngưng hạ, con lừa ngốc này nói chuyện thật là càn rỡ, vậy mà lại muốn hắn cút ra ngoài. Trên người Thiên Hồn Thánh Nhân có một cỗ hắc vụ ngưng tụ, trước người hắn xuất hiện từng thanh trường mâu do thần hồn tạo thành tập trung về phía Không Minh, một cỗ lực lượng thần hồn đáng sợ tràn ngập ra, làm cho người ta có cảm giác nguy cơ khủng bố. Thiên Hồn Thánh Nhân đang ở hư không, một Xiềng Xích Linh Hồn vắt ngang ở kia, khoá lại thần hồn người khác.


- Giết!


Thiên Hồn Thánh Nhân phun ra một chữ, linh hồn trường mâu cắt qua hư không, hướng về phía Không Minh sát phạt mà đi, chỉ thấy phía sau Không Minh xuất hiện một trăm linh tám tòa phật tôn toả ra phật quang chiếu rọi thiên địa, thân thể Không Minh hóa thành lưu ly kim thân, có quang hoa lưu chuyển không ngừng, trường mâu kích lên trên thân thể hắn lại phát ra thanh răng rắc, trường mâu không thể xuyên thủng kim thân. Một đôi hai tay từ phía sau Không Minh vươn ra nắm lấy trường mâu, trường mâu lập tức bị nghiền thành phấn toái, một màn này khiến cho đồng tử Lâm Phong co rút lại, hắn nhìn ra Không Minh rất mạnh. Không chỉ có Lâm Phong chú ý mà rất nhiều người trong Thần Tiêu Thành cũng chú ý tới một màn này, ánh mắt bọn họ đều nhìn về phía Thiên Hồn Thánh Nhân và Không Minh, thần sắc người nào cũn trở nên rung động, hai vị tuyệt đỉnh cường giả của Thánh Sơn là Hoa Thanh Phong cùng với Không Minh vẫn chiếm cứ tốp mười, mọi người đều biết đạo của Hoa Thanh Phong cường đại, nhưng họ đối với Không Minh chỉ nghe thấy chứ không biết thực lực chân thật của hắn như thế nào, xem ra hắn cũng rất mạnh, cường đại đến mức có chút quá phận. Thiên Hồn Thánh Nhân khẽ nhăn mặt lại, nhìn chằm chằm về phía một trăm linh tám tôn phật tượng kim thân phía trước, trong thần sắc hiện lên một đạo ánh sáng lạnh lẽo:


- Đây là.


. . Vạn Phật Triều Thiên Quyết, Kim Thân Bất Diệt Thể. Thiên Hồn Thánh Nhân bước ra, xiềng xích nhô lên cao, trong khoảnh khắc hồn lực khóa ngang trời giống như muốn bao trùm chư thiên, từng đạo Linh Hồn Xiềng Xích từ trong hư vô xâm nhập vào bên trong phật quang, muốn trói buộc từng cỗ cổ phật vào trong đó, nhất thời phật quang bị hắc quang quấn quanh. Chỉ thấy giờ phút này miệng Không Minh không ngừng phun ra phạm âm, từng đạo phật môn cổ ấn hiện lên, chư phật hướng lên trời, ngâm xướng phật hiệu vô thượng, tất cả lực lượng phía trước đều muốn yên diệt, tất cả tà ma đều phải né tránh, lực lượng giống như có nghìn vạn phật tôn áp tới, Thiên Hồn Thánh Nhân cảm thấy cả người bị rung chuyển, trường bào bay phần phật, sắc mặt tái nhợt, vậy mà Không Minh lại chưởng khống lực lượng phật môn vô thượng.


- Giết!


Thiên Hồn Thánh Nhân bạo rống một tiếng, vô số Linh Hồn Xiềng Xích giảo sát hư không, ăn mòn từng cỗ cổ phật kia, tiếng oanh long khủng bố không ngừng vang lên, cổ phật sụp xuống, Thiên Hồn Thánh Nhân bước chậm mà ra, mỗi bước đi đều ẩn chứa một luồng thánh uy, đồng thời vô số linh hồn trường mâu phá không giết ra, giống như vĩnh không ngừng nghỉ, muốn tru sát Không Minh. Lúc này người ta nhìn thấy Không Minh đứng dậy, chư phật cũng tuỳ ý theo đó mà động, chỉ thấy hai tay hắn vẫn tạo thành chữ thập, mắt nhắm nghiền, tạo thành tư thế trang nghiêm hướng về phía trước bước chậm mà ra, nhìn hắn giống như một vị tiểu tăng bị vạn phật bao phủ, nhìn có vẻ nhỏ bé nhưng mà sau lưng hắn lại được vạn phật chống đỡ, kim thân trên người hắn vĩnh hằng bất diệt. Trường mâu điên cuồng xuyên thủng người Không Minh, giống như muốn xuyên thủng kim thân của Không Minh vậy, thần hồn Không Minh chấn động, nhưng Không Minh giống như chưa cảm giác thấy, hắn vẫn bước từng bước về phía trước, phật nói chúng sinh vô tướng, mỗi người một vẻ, đến từ vô ngã, giờ phút này Không Minh giống như vô tướng mỗi người một vẻ, không vui không buồn, không đau không hỉ, hắn chính là phật. Sắc mặt Thiên Hồn Thánh Nhân dần dần trắng bệch, hắn không tin thánh pháp của hắn không tạo thành thương tổn cho Không Minh, nhưng mà đối phương vẫn lù lù bất động, sắc mặt không thay đổi dù chỉ một chút, hắn vẫn thành kính như vậy, phật tức là ta, ta tức là phật, còn Thiên Hồn Thánh Nhân hắn thừa nhận áp lực càng ngày càng đáng sợ, hắn cảm giác chính mình ở dưới chư phật cũng nhỏ bé như vậy, thân là cổ Thánh Nhân nhưng hắn không ngờ mình sẽ có cảm giác nhỏ bé. Chư phật sụp xuống xuống đất lại quật khởi, vạn phật sống lại, hướng lên trời mà đi, một cỗ pháp quyết vô thượng xuyên thủng thiên địa, chỉ có quang hoa hướng về phía Thiên Hồn Thánh Nhân mà đi, thân thể Thiên Hồn Thánh Nhân dưới chùm tia sáng kia trở nên vặn vẹo, tâm niệm hắn vừa động thân ảnh liền biến mất tại chỗ, phật quang đến từ hư vô, cuối cùng lại hóa thành hư vô, thân thể Thiên Hồn Thánh Nhân đã xuất hiện phía trên cột đá ngoại giới, hắn đã bị đào thải, không có tư cách tiến nhập tốp mười.


- Sao có thể như thế!


Bàn tay Thiên Hồn Thánh Nhân nắm chặt, sắc mặt vặn vẹo, hắn là tồn tại cấp bậc cổ Thánh, không ngờ lại bị loại ra trước tốp mười, vì sao tăng nhân kia lại tu pháp quyết vô thượng của phật môn, Thánh Sơn thực sự có người lợi hại như vậy sao? Người Thần Tiêu Thành chứng kiến trận chiến đấu này xong cũng không biết nói gì, Không Minh tạm thời bài danh thứ tám có thực lực thật mạnh, ngoại trừ Lâm Phong cùng Chu Vinh Mãn ra bọn họ cũng cần đánh giá lại thực lực của Không Minh. Trong lòng Lâm Phong cũng có chút rung động, thực lực Không Minh thật đáng sợ.


- Con lừa ngốc này đến giờ vẫn còn giấu dốt.


Nhàn Nhân bên ngoài cột đá thấp giọng mắng, vừa rồi hắn biểu hiện ra sức chiến đấu, đủ để cùng cường giả tranh phong. Không Minh lại về chỗ của mình khoanh chân mà ngồi, khí tức trên người đã sớm thu liễm lại, giống như chiến đấu vừa rồi cùng hắn không có quan hệ đến hắn. Tịnh cùng Yêu thiếu chiến đấu cực kỳ cuồng bạo, giờ phút này chiến đấu giữa họ cũng đã phân ra thắng bại, kết cục cuối cùng là Yêu thiếu thắng thảm, Tịnh hung hăng để lại một kích trên người hắn rồi mới rời khỏi không gian này, mặc dù giờ phút này thân thể Yêu Thiếu nhiễm đầy máu, nhưng con ngươi huyết sắc yêu dị vô biên, trên người hắn đã bị thương nặng, nữ nhân kia là một kẻ điên. Ba tràng chiến đấu lần lượt chấm dứt, cứ như vậy, phiến không gian này, tựu chỉ còn lại có cuối cùng mười hai người.


- Một khi đã bị trọng thương, chính mình đi ra ngoài nhé, miễn cho chúng ta tống xuất đi.


Vô Nhai Tử nhìn chằm chằm đệ tam Yêu thiếu, lạnh như băng nói một tiếng, khiến thần sắc đệ tam Yêu thiếu cứng đờ, Kỳ Thiên Thánh Đô Yêu Vực, bồi dưỡng mười ba Yêu thiếu, đại đa số Yêu thiếu cũng tại Vũ Hoàng đỉnh phong chiến trường, nhưng mà hôm nay chỉ còn lại có hắn một người, bọn họ vì Cửu Tiêu Hội Ngộ đỉnh phong mà đến, nhưng mà hiện tại, ngay mười cánh cửa cũng không thể bước vào. Chứng kiến từng đạo ánh mắt cũng nhìn chằm chằm chính mình, đệ tam Yêu thiếu huyết sắc đôi mắt càng thêm khó coi, đám hỗn đản này, muốn cưỡi hắn bị thương hết sức, đưa hắn đá ra cục đi, đều do Tịnh, điên nữ nhân kia, nhất định phải giết nàng, không, mời nàng sống không bằng chết, như nếu không phải nàng, hắn sẽ không đến này bước này.


- Gieo gió gặt bão, cút đi.


Lâm Phong lạnh lùng phun ra một đạo thanh âm, sát khí tràn ngập, đệ tam Yêu thiếu sắc mặt tái nhợt, hắn biết, hắn không khả năng để lại, còn có hai cá nhân muốn bị nốc

-ao, những người này cũng không dễ chọc, mà hắn vừa lúc bị thương, cho nên, hắn phải muốn bị nốc-ao, không có lựa chọn.



- Ta nhớ kỹ rồi.


Huyết sắc con ngươi của đệ tam Yêu thiếu đảo qua mọi người, hắn tâm niệm vừa động, thân ảnh biến mất không thấy, lấy thứ ghế thứ mười hai, ngưng lại lữ trình Cửu Tiêu Hội Ngộ lần này. Đệ tam Yêu thiếu rời khỏi chiến trường, bên trong không gian, chỉ còn lại có mười một người, còn có cuối cùng một người, cần đào thải, không gian không khỏi lại lần nữa đọng lại lên đến, này cuối cùng nhân tuyển, nên ai? Hoa Thanh Phong, trận tượng, Vô Nhai Tử, Ngọc Thanh, Sở Xuân Thu, Vô Tình công tử, Không Minh, Cửu Linh Hoàng, Ma La, Chu Vinh Mãn, Lâm Phong. Ánh mắt mọi người bên ngòao đảo qua những người đó, còn có rất nhiều người thậm chí một trận chiến đều không có tham gia, nhưng không ai dám khinh thị, mà phía sau người cũng chứng minh qua chính mình, không ai dám nói ai chắc sẽ bị đào thải.


- Còn có năm vị Cửu Tiêu đệ nhất quân, lần này, muốn đánh phá dĩ vãng bản ghi chép, mặc dù cuối cùng đào thải một người trong Cửu Tiêu đệ nhất quân trong, vẫn có bốn vị Cửu Tiêu đệ nhất quân bước vào tiền mười ghế.


Mọi người âm thầm nói, ngoại trừ Cửu Tiêu đệ nhất quân, cũng chỉ có cường giả trận đạo kia, Sở Xuân Thu không tham gia chiến đấu, nhưng hai người này phía trước biểu hiện ra thực lực phi thường đáng sợ. Ngoại trừ hai người bọn họ ngoại, Ma La, Chu Vinh Mãn, Lâm Phong, Không Minh, cũng đã chứng minh qua chính mình, muốn đào thải bọn họ, phải chuẩn bị bị nốc

-ao.


Như vậy, trừ phi tại Cửu Tiêu đệ nhất quân chọn một vị Ngọc Thanh, Vô Tình công tử, hoặc Cửu Linh Hoàng? Cửu Linh Hoàng hôm nay có bài danh cuối cùng trong đám Cửu Tiêu đệ nhất quân, nếu phân tích xuống, tựa hồ trở thành nhân tuyển thích hợp nhất, bởi vậy, có người dừng mắt mình về phía Cửu Linh Hoàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play