- Cổ bảo kia thật đáng giận, không thể nhìn thấy bên trong đã xảy ra chuyện gì.


Mọi người ở Thần Tiêu Thành nhìn chằm chằm vào cổ bảo, cánh cửa đại môn đóng chặt, không thấy rõ cuộc chiến bên trong, không ai biết Âm Cửu đã bị ai loại bỏ, chỉ có bản thân Âm Cửu mới biết.


- Hay Âm Cửu ở bên trong gặp phải Cửu Tiêu Đệ Nhất Quân, đây cũng được xem là một nhân vật đáng sợ.


Mọi người âm thầm đoán, nhưng cũng có thể nhân vật đáng sợ trong trận đánh kia là Sở Xuân Thu.


- Đã loại bỏ hơn sáu mươi người, chỉ còn còn lại vài lượt cuối cùng, sẽ đủ bảy mươi, lúc đó sẽ biết được ba mươi người còn lại là những ai.


Mọi người khẽ run rẩy, rốt cục ba mươi người sẽ xuất hiện trước mặt bọn họ là những nhân vật nào, họ chỉ biết Cửu Tiêu Đệ Nhất Quân ở bên trong, còn Lang Tiêu Đệ Nhất Quân cũng đã bị loại bỏ, người ở lại thì thực lực không thể nghi ngờ. Bên trong Cổ bảo, Lâm Phong lần này gặp một người, mà lần đầu nhìn thấy đã có chút cảm giác kinh ngạc, một người vô cùng bình thường, trên mặt luôn nở nụ cười, thịt đôn đôn hơi béo, cũng có chút hiền hậu đáng thương, đứng bên trong thì bị một số người khinh bạc, nhưng mà trong ánh mắt Lâm Phong, lại không có ý khinh thường, có thể hắn sẽ bị người này hạ gục, lúc này ba mươi ghế sắp lộ ra, đã đi đến được bước này, thì thực lực của người trước mặt, tuyệt đối sẽ không bình thường giống như vẻ bề ngoài. Lúc này, đối phương gãi gãi đầu nhìn Lâm Phong, rồi mở miệng nói:


- Ta tên Chu Vinh Mãn, Chu gia thứ ba trăm ba mươi ba, ở trên mấy đời đều con một rồi tới ta, cho nên gọi ta Vinh Mãn, sở dĩ nói với ngươi tên của ta là muốn ngươi đi ra ngoài, nói Chu Vinh Mãn đưa ngươi ra, như thế sẽ không bị mất mặt.


Lâm Phong nhìn thấy người này hiền hậu mà lại xem thường người khác, thần sắc trở nên có chút khó hiểu, hắn cảm giác như mình gặp một con quái vật, hơn nữa khả năng sẽ là con quái vật có thực lực lợi hại phi thường.


- Ta không nghĩ sẽ đi ra ngoài, làm sao bây giờ.


Lâm Phong nhìn thấy đối phương, có chút thú vị nói.


- Vậy thì ngươi đi tiếp, người ngươi đánh bại là Chu Vinh Mãn.


Đối phương nói xong, lập tức bước về phía Lâm Phong, thân thể mập mạp bước đi, cả mặt đất như bị chấn động. Lâm Phong nhìn thấy đối phương cứ đi tới với sắc mặt cổ quái, Lâm Phong dùng thủ pháp kiếm quyết chém ra ngoài, kiếm chém xuống trên người của Chu Vinh Mãn, phát ra một âm thanh vang dội, điều này làm cho vẻ mặt của Lâm Phong càng thích thú, thân thể đối phương to lớn mạnh mẽ, sức mạnh phòng ngự cũng đáng sợ, người này có thể sánh ngang với hắn. Tại sân khấu của Cửu Tiêu Hội Ngộ, Lâm Phong gặp rất nhiều nhân vật lợi hại như, nuốt thiên nhiếp địa Sở Xuân Thu, khóa nhân thần hồn Thiên Hồn Thánh Nhân, nhưng bất luận là ai, cũng không thể sánh ngang với hắn được, đối thủ mạnh nhất cũng chỉ là Bích Tiêu Đệ Nhất Khanh Tuyết Y, hắn đã gặp cách đây không lâu, hơn nữa đối phương mượn sức mạnh ngôi sao để chống lại hắn, lúc này trước mắt là một lão thổ phi thường, thân thể lại mạnh mẽ đến hắn phải kinh ngạc. Chẳng qua điều này cũng nói lên Lâm Phong thật may mắn, hắn bước chậm ra, sức mạnh thân thể tụ lại lớn mạnh, đồng thời hai tay của Chu Vinh Mãn nắm lại nâng lên, hung hăng xông tới Lâm Phong, hắn nhếch miệng mỉm cười, giống như đã nắm chắc phần thắng, hắn chưa từng gặp người nào có đủ sức mạnh để so tài với hắn, cho dù cùng cảnh giới cũng chưa từng. Thân thể to khỏe của hai người va chạm vào nhau, Lâm Phong cảm thấy nắm tay của đối phương không chỉ để phòng ngự, mà còn tạo ra một lớp giáp cứng rắn vô cùng, không có biện pháp gì để phá vỡ lớp giáp này.


- Đông.


Cơn lốc tàn phá đáng sợ, thân thể Lâm Phong liên tục lùi lại mấy bước, trong lòng bị chấn động mạnh, đây là lần đầu tiên hắn bị động như thế ở Cửu Tiêu Hội Ngộ, trong Cửu Tiêu đại lục quả nhiên loại người nào cũng có, hôm nay lại xuất hiện một nhân vật ma quái so tài với hắn. Chu Vinh Mãn cũng lùi hai bước, biểu hiện của hắn lúc này có chút khó hiểu, hắn nhìn nắm tay của mình, sau đó lại gãi gãi đầu, thấp giọng nói:


- Không đúng.


Lập tức, Chu Vinh Mãn ngẩng đầu, nhìn Lâm Phong nói.


- Lão nhân nhà ta nói thân thể của ta vô địch, không gì có thể làm hại được, ngươi là quái vật gì, có thể hạ được nắm tay bền bỉ của ta, có phải cũng có thượng cổ huyết mạch vũ hồn.


Lâm Phong lộ ra vẻ kinh ngạc, khi so đấu với đối phương là lúc thân thể hắn yếu hơn một chút, nhưng đối phương lại tỏ ra không hài lòng, hắn tức muốn hộc máu.


- Thử lại thử.


Chu Vinh Mãn có chút không tin, bước nhanh ra, tốc độ của hắn thoạt nhìn vẫn không nhanh, nhưng trong nháy mắt, liền đã xuất hiện ở trước mặt của Lâm Phong, mọi người giống như bị ảo giác, như có viễn cổ khí tức.


- Viễn cổ huyết mạch.


Lâm Phong bước một bước, lập tức bạo kích càng thêm đáng sợ va chạm tàn phá cổ đạo bên trong, âm thanh vang vọng quanh quẩn hai bên vách tường hắc ám, nghe chói tai đáng sợ, thân thể Lâm Phong lại một lần nữa trượt dài ma sát trên mặt đất, Chu Vinh Mãn cũng lui từng bước, lắc lắc đầu, rất buồn bực, lại đánh tiếp một lần nữa. Ba hiệp đánh liên tục, cổ đạo chấn động không ngớt, âm thanh vang dội đáng sợ, Lâm Phong đã lùi lại rất nhiều bước, cánh tay đau nhức, huyết mạch quay cuồng, thân thể đối phương nhất định cũng biến dạng vô cùng.


- Ta muốn vận dụng lực lượng phi thân thể.


Lâm Phong nói với Chu Vinh Mãn, ý định chiến đấu càng ngày càng sắc bén, tay nắm lại ở phía trên, kiếm khí trên người gào thét, kiếm quang lượn lờ như xé rách hết tất cả.


- Được, ta cũng muốn đánh thật, bằng không cũng không loại bỏ được ngươi.


Chu Vinh Mãn buồn bực nói, hai người một lần nữa hướng tới đánh mạnh vào đối phương, lúc này kiếm ý và nắm tay va chạm vào nhau không ai bì nổi, nhưng lúc đánh vào trên nắm tay của đối phương, Lâm Phong cảm giác được lớp giáp dày nặng không thể phá vỡ, thân thể hai người lại lần nữa tách ra, Lâm Phong nhìn chằm chằm vào đối phương nói.


- Ngươi là yêu thú huyết mạch.



- Ừm, yêu thú huyết mạch lợi hại nhất thời kỳ thượng cổ, tính ra ngươi cũng lợi hại, ta rút lại lời nói của ta, không loại bỏ ngươi nữa, chẳng qua nếu sau này gặp lại, ta sẽ dốc toàn lực đối phó.


Chu Vinh Mãn vẻ mặt bình tĩnh nói, khiến cho khoé miệng Lâm Phong co rút lại, không ngờ gia hỏa này bị đánh bay ra như vậy mà vẫn bình tĩnh, giống như bình thường chưa có chuyện gì, lợi hại nhất yêu thú huyết mạch thời kỳ thượng cổ, đúng là một tên mặt dày.


- Được, này yêu thú huyết mạch lợi hại nhất ta mong sẽ gặp lại ngươi.


Lâm Phong nở nụ cười nói, lập tức quang hoa lóe ra, mọi người nhìn thấy kẻ ác đột ngột biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, cuối cùng ba mươi người xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.


- Này một vòng kết thúc rồi.


Mọi người ánh mắt khẽ co rút lại, cuối cùng ba mươi người cũng xuất hiện.


- Hai mươi bảy nam nhân, ba nữ tử xinh đẹp.


Trong đó có hai nữ tử, là hai người của Cửu Tiêu Đệ Nhất Khanh, một nữ nhân khác là Tịnh.


- Cửu Tiêu đệ nhất quân, chỉ có một người bị loại bỏ ra ngoài ở vòng ba mươi người, còn lại tám người, điều bước vào vòng ba mươi ghế.



- Cửu Tiêu đệ nhất quân, đã trải qua nhiều lần Cửu Tiêu Hội Ngộ, tuy rằng mỗi lần Cửu Tiêu Hội Ngộ, đứng ở mười ghế ở giữa, nhiều nhất Cửu Tiêu đệ nhất quân chỉ có ba người, nhưng bọn họ vẫn cứ vững vàng đứng đầu ba mươi ghế, không biết lúc này đây, Cửu Tiêu đệ nhất quân có phá vỡ ma chú không, mà càng nhiều người xuất hiện ở phía trước mười sân khấu.


Có người thấp giọng nói.


- Tuyệt không dễ dàng, trong trận pháp kia thật đáng sợ, có linh hồn gặt giả Sở Xuân Thu, Thánh Sơn hòa thượng, còn có thiên tài cao nhất Thần Tiêu Thành, bởi vì tồn tại Hoa Thanh Phong, bọn họ mới không thể có được danh hiệu Cửu Tiêu đệ nhất quân, nhưng thực lực, nhất định không yếu kém so với Cửu Tiêu đệ nhất quân, trong mười người đứng đầu, muốn có bốn vị Cửu Tiêu đệ nhất quân vô cùng khó khăn.


Đây là quy luật từ lâu, mặc dù Cửu Tiêu đệ nhất quân rất đáng sợ, nhưng trải qua nhiều lần trong Cửu Tiêu đại lục xuất hiện nhiều nhân vật thiên tài.


- Đó là Lâm Phong, giết chết Lôi Động Thiên Lâm Phong, hắn cũng tiến vào ba mươi ghế đầu, người này thực lực có chút lợi hại, chỉ là hắn cũng không vào được vòng ba mươi, muốn đi vào thêm một bước nữa, khó như lên trời.


Mọi người tham khảo nói, nhân vật tiếp theo tiếp theo đứng ở nơi đó, không ai khác chính là tuyệt đỉnh yêu nghiệt, người nào muốn đi tiếp, cũng rất khó khăn.


- Người có chút béo kia là ai, một người bình thường như vậy, không ngờ cũng vào đến được vòng ba mươi ghế, thật kỳ quái.


Có người nhìn chằm chằm Chu Vinh Mãn nói.


- Không biết, rất bình thường, phía trước không có chú ý đến hắn.



- Người này ta đã từng gặp qua, thời điểm trước có một vòng năm trăm người hỗn chiến, gia hỏa này lại nằm trên một bãi cỏ ngủ ngon, có hai lần bị công kích, hắn đã đánh bại đối phương, nhưng đối thủ quá yếu, hắn đánh một quyền đã dễ dàng hạ gục, rồi hắn tiếp tục ngủ, lúc ấy ta có cảm thấy hắn rất kỳ quái, gia hỏa này vận khí cũng khá tốt, nhưng không ngờ hắn vào được đến vòng ba mươi ghế, Lang Tiêu Đệ Nhất Quân cũng không thể vào được.


Giờ khắc này Thần Tiêu Thành hoàn toàn náo nhiệt, tất cả mọi người quay chung quanh ba mươi cường kia để bàn luận, tham khảo vòng đấu của mỗi người bọn họ như thế nào.


- Lâm Phong tiến vào ba mươi ghế đầu.


Phía trên hư không, trong ánh mắt Đoạn Phong lộ ra một chút cười.


- Không ngờ hắn có thể vào được ba mươi ghế, vận khí không tệ.


Tuyết Thần Phong thần sắc lạnh lùng, liếc mắt nhìn Già Thiên, lúc này Già Thiên cũng đưa mắt nhìn Lâm Phong, bởi vì hôm nay số lượng người không nhiều, hắn mới có thể chú ý tới Lâm Phong, người này vừa nhìn mà đã có cảm giác quen thuộc, nhưng ngoại trừ người của Tuyết tộc, hắn rất ít tiếp xúc với người ngoài, mẫu thân cũng chỉ muốn hắn một lòng chuyên tâm tu luyện, thậm chí cũng rất ít nói về phụ thân với hắn, bởi vậy hắn tuyệt đối chưa từng gặp qua người này, nhưng lại có cảm giác rất quen thuộc. Lâm Phong giống như cũng có cảm giác kỳ lạ này, đôi mắt nâng lên, hướng tới xa xa nhìn, ánh mắt dừng lại trên người Già Thiên, cũng có cảm giác tương tự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play