Hầu Thanh Lâm đi ra, không lâu sau thì Kiếm Manh cũng đi ra, ánh mắt hắn tỏ vẻ khinh thường, khi nhìn thấy Hầu Thanh Lâm nói.
- Ngươi cũng đã bị loại.
- Ân, thực lực không đủ, nếu không chỉ sợ đến lúc gặp phải Lâm Phong hoặc Sở Xuân Thu cũng sẽ bị loại.
Hầu Thanh Lâm bình tĩnh nói, không phải vì sớm bị loại mà hắn nổi giận, buồn bực, mà vì tu luyện gian khổ nhưng thực lực vẫn không đủ, sau này phải cố gắng hơn nữa, trải qua lần này hắn không còn tự cho mình là mạnh.
- Người ta vừa đối phó đúng là Sở Xuân Thu.
Kiếm Manh thấp giọng nói, khiến cho Hầu Thanh Lâm sửng sốt, lập tức cười cười, gặp phải Sở Xuân Thu, xem ra Kiếm Manh không may mắn chút nào, lần này có thể bình yên vô sự bước ra Cửu Tiêu Hội Ngộ là tốt rồi, có thể xem như trọn vẹn.
- Hy vọng Lang Tà và Quân Mạc Tích có thể tiếp tục kiên trì được lâu.
Hầu Thanh Lâm nhìn tòa thành hắc ám nói nhỏ. Có thể vào được vòng năm mươi ghế thì quá tốt. Lâm Phong, hắn cũng không biết mình có thể đi được đến đâu. Phía trên cột đá, số người xuất hiện ngày càng nhiều, người thứ năm mươi mốt đi ra là Quân Mạc Tích, khiến cho Hầu Thanh Lâm thở dài một tiếng đáng tiếc, chỉ thua có một người, nhưng có thể đi đến được bước này, đã phi thường rồi. Nếu như vậy, Lang Tà sẽ bước vào năm mươi ghế. Lang Tà hiểu biết rộng rãi, vì thế khả năng tự bảo vệ mình vượt trội hơn một chút, nên có thể kiên trì đến bây giờ vẫn chưa ra.
- Năm mươi ghế, tức chỉ còn lại có năm mươi người.
Trong lòng mọi người run rẩy, ánh sáng lóe ra, lại một người nữa xuất hiện, ánh mắt của Hầu Thanh Lâm khẽ nhíu lại, người đi ra đúng là Lang Tà, hắn ở ghế thứ năm mươi. Giờ phút này thần sắc Lang Tà lộ ra một chút cổ quái, ánh mắt lóe ra, nhìn về phía cổ bảo, nói
- Gia hỏa kia là ai, mà thật kỳ quái.
Lang Tà, gặp một người rất kỳ quái, không chỉ kỳ quái, mà còn rất lợi hại, nếu không, cũng không thể khiến cho hắn phải sử dụng quyền trượng để đi ra. Lúc này, Lang Tà nhìn thấy nhân vật đang ở cùng với người kỳ quái kia là Nhàn Nhân, trong một cổ đạo phía trên, Nhàn Nhân nhìn thoáng qua, trên đỉnh đầu đối phương hiện ra con số sáu mươi tám, đến lúc này, đứng ở thứ hạng đó đã phi thường, thứ hạng của Nhàn Nhân so với đối phương cao hơn không ít, hơn nữa nhìn đối phương cũng rất bình thường, bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Nhưng mà, một người bình thường như vậy, đến hiện tại vẫn chưa bị loại, có thể nói vận khí của hắn khá tốt, thật đáng ngưỡng mộ. Nhàn Nhân mở miệng muốn mời đối phương rời đi, nhưng đúng lúc này, đối phương lại duỗi tay, nhưng không phải là động thủ, mà là gãi gãi đầu, rồi nở nụ cười hiền lành, nói.
- Chúng ta không nên đánh, ngươi nên tự đi ra.
Nhàn Nhân cũng không thể nói gì nữa, đối phương đã sớm nói ra lời hắn muốn nói, gia hỏa này cũng dám nói với hắn điều này, nên làm cho hắn có chút buồn bực. Hơn nữa, gia hỏa này nhìn cũng bình thường, có vẻ hiền lành, tướng mạo thì xấu xí, thậm chí thân hình hơi mập mạp, không có khí chất của cường giả, một người như thế không thể nào là một cao thủ. Đúng vậy, Nhàn Nhân sở dĩ cho rằng người này quá bình thường, bởi vì hắn không được khôi ngô, mà thân hình lại mập mạp, nụ cười hắn hiền lành, nên cũng có vài phần xem thường.
- Ta tên Chu Vinh Mãn, tên ta không được hay, Chu gia ba trăm ba mươi ba, trên mấy đời rồi tới ta, mấy đời trước đều là con một cho nên gọi ta là Vinh Mãn, sở dĩ nói với ngươi tên của ta, là muốn cho ngươi biết, người đánh bại ngươi là Chu Vinh Mãn.
Chu Vinh Mãn nhếch miệng cười, khiến cho Nhàn Nhân cảm thấy thú vị, hắn tự nhận mình là người hài hước, nhưng gia hỏa này còn hài hước hơn. Thật ra đối phương cũng không nói sai, cái tên này quả thật không hay, nhưng Nhàn Nhân không ngờ người như hắn lại có thực lực mạnh như vậy, lúc này hắn mới để ý, nói với Nhàn Nhân.
- Ta thấy ngươi không muốn tự mình đi ra ngoài, vậy ta sẽ đưa ngươi ra, ngươi hãy cẩn thận.
Chu Vinh Mãn nhếch miệng cười, lộ ra hai cái răng nanh trắng noãn, hắn bắt đầu di chuyển thân thể, vì thân hình có chút mập mạp nên tốc độ không thể nào nhanh được, nhưng không ngờ đối phương lại tới trước khiến cho Nhàn Nhân hốt hoảng.
- Binh.
Nhàn Nhân hô lớn một tiếng, như ra lệnh, trong hư không xuất hiện vũ khí sắc bén mạnh mẽ vô cùng, sắc nhọn đến mức cắt qua được mọi vật trong thiên địa, đồng thời từng tia sáng sắc bén hướng về phía đối phương, mỗi tia sáng cũng giống như một thanh kiếm, gây sát thương lên người đối phương. Chu Vinh Mãn không ngừng di chuyển, phốc phốc phốc tiếng động truyền ra, từng chùm tia sáng đánh vào người hắn, cắt qua áo quần của hắn, vũ khí lợi hại kia có thể huỷ diệt mọi thứ, nhưng không thể cắt qua thân thể Chu Vinh Mãn, thậm chí còn bị hắn đánh rớt xuống. Lúc này thần sắc Nhàn Nhân càng thêm khó hiểu, thậm chí có thể nói khiếp sợ, hắn lập tức cười nhẹ, có chút đáng thương, lại có chút đáng khinh, Nhàn Nhân nói thầm trong miệng, khởi động quyền trượng, thân thể hắn dần dần biến vào hư không, lúc này trên gương mặt hắn vẫn lộ ra vẻ khiếp sợ.
- Vù.
. . Nhàn Nhân xuất hiện trên cột đá bên ngoài, biểu hiện trên mặt hắn biến đổi khôn lường, Lang Tà càng thêm khó hiểu, trong đầu không ngừng quanh quẩn lời nói của đối phương:
- Ta tên Chu Vinh Mãn, sở dĩ nói với ngươi tên của ta, là muốn nói cho ngươi biết, người đánh bại ngươi, là Chu Vinh Mãn.
Nhàn Nhân cũng bị đánh ra ngoài, khiến cho người của Thần Tiêu Thành đều phải giật mình. Nhàn Nhân, Thánh Sơn Nhàn Nhân cũng phải dừng lại ở vòng năm mươi ghế, không thể vào được vòng ba mươi ghế, không biết người tiếp theo sẽ đi ra sau Nhàn Nhân là ai. Giữa cổ bảo mê cung, Lâm Phong tiếp tục gặp vài người nữa, hắn loại được hai người, tiếp theo hắn phải gặp một đối thủ lợi hại phi thường, Âm Cửu, Lang Tiêu Đệ Nhất Quân! Thời điểm Lâm Phong và Âm Cửu gặp nhau, trong ánh mắt của hai người có chút trầm mặc, đều đó không thể nào che dấu được, Âm Cửu vẫn bình tĩnh, trên người khoác hắc bào, nội liễm, trông rất bình thường, họ đã từng gặp nhau một vài lần, nên Lâm Phong biết đối phương rất nguy hiểm, có thể dùng ảo giác để giết người và suýt chút nữa thì đã giết chết Thanh Phượng. Lâm Phong đã buông bỏ tất cả không còn vướng bận gì trên người, đồng thời hắn cũng lấy lại tinh thần, ý chí tốt nhất, năng lực đối phương rất nguy hiểm, nhưng hắn cũng không để cho đối phương dễ dàng đi tiếp, hắn cũng không muốn tránh va chạm với đối phương, một khi đã gặp, một trong hai người sẽ bị loại. Trên người Lâm Phong mang theo vô tận kiếm, bước chậm đi về phía Âm Cửu, nhưng ngay sau đó, Lâm Phong cảm thấy mình bị cưỡng chế, khiến cho hắn rơi vào trong một khoảng không gian khác, một cổ đạo mờ mịt, hắn chỉ có thể đi đến vực thẳm của cổ đạo phía trước, hơn nữa hình như có một lực lượng dẫn hắn đi.
- Tất cả đều là ảo giác.
Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, sau đó nhắm mắt lại, tinh thần phải cứng cỏi, không được dao động, một lúc sau, tâm trí hắn trở lại bình thường, Âm Cửu vẫn đứng đó, ánh mắt luôn theo dõi hắn, muốn cho hắn chìm vào thế giới bên trong, chết trong giấc ngủ. Một lực lượng đáng sợ trên người Lâm Phong thổi quét vào hư không, Thái Cực Đồ hướng ra xung quanh tràn đi ra ngoài. Một bầu không khí hoang cổ, tràn ngập ra xung quanh hư không, nhấn chìm cả sức mạnh thiên địa, giống như chỉ còn lại cái chết.
- Dừng lại.
Âm thanh lạnh như băng của Âm Cửu, lúc này khắp hư không như rơi vào trạng thái ngủ yên, hắn dùng lời nói và suy nghĩ để giết người, nhưng chưa bao giờ nghỉ, sức mạnh này lại công kích đáng sợ như vậy, khắp không gian, giống như đều phải hóa thành thế giới ngủ yên, hư không và thời gian, giống như đều phải tạm dừng, không có gì tồn tại. Lâm Phong bước chậm ra, cả thân thân thể tự nhiên trở nên mạnh mẽ, giống như muốn hóa thành một mảnh đồ phổ, mà bên trong chỉ có cái chết.
- Trấn áp.
Lâm Phong hóa thành tử vong chi đồ, tử vong khí trấn áp hư không, trong thiên địa tối đen một vùng, sinh mệnh trên người Âm Cửu bị tách ra điên cuồng, sắc mặt hắn tái nhợt, ngủ yên chi đạo giải phóng tới cuối cùng thì ngủ say, ngủ yên hay tử vong đều phải yên lặng chìm vào trong giấc ngủ vĩnh hằng. Cảnh tượng lúc đó nguy hiểm cực độ, hai bên va chạm, đan vào nhau trên hư không, hư không giống như cũng bị ngưng tụ. Giờ phút này, có một người đi tới hướng của hai người, bên cạnh có một con đường thông qua, cảm nhận được sức mạnh từ hai người này, người kia sắc mặt biến đổi, lực lượng sinh mệnh trên người cũng muốn tách ra, thần sắc ngưng lại, hắn lặng lẽ rút lui, rời khỏi nơi này, chỉ có hai người kia, vẫn còn giằng co. Tử vong bên trong, mang theo Bất Hủ, ngủ yên bên trong, lộ ra vĩnh hằng. Sinh mệnh và khí tức của Âm Cửu dần dần trôi qua sạch sẽ, ngủ yên giống như toàn bộ bị tan biến, vẻ mặt hắn hóa thành màu đen, ánh mắt cứng ngắc, hắn là Lang Tiêu Đệ Nhất Quân, hắn bại như thế nào được. Ở trong cổ đạo, không gian yên lặng, giống như có từng con sông chảy xuống, đó là con sông chết, hướng tới bên này hạ lưu mà chảy đến, Âm Cửu đã loại bỏ những suy nghĩ xấu xa, nhưng vẫn không thể ngăn cản cái chết đang ăn mòn thân thể hắn, ánh mắt hắn vĩnh viễn nhắm lại.
- Ta là Lang Tiêu đệ nhất quân, mà không ngờ cũng bị loại bỏ.
Âm Cửu sắc mặt vô cùng khó coi, ánh mắt hắn khép lại, khóe miệng phun ra cả máu tươi, hắn am hiểu về lực lượng, nhưng lại bị người khác lấy chính sức mạnh của hắn để đánh bại hắn. Lúc này Đương Âm Cửu xuất hiện phía bên ngoài cột đá, Thần Tiêu Thành rung chuyển cả một vùng, người vừa bị đào thải, đó là Âm Cửu, một nhân vật có cấp bậc quan trọng, Lang Tiêu Đệ Nhất Quân, hắn không thể đi đến vòng ba mươi ghế, người hạ gục hắn là ai?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT