- Xuy.


. . Lăng thiên kiếm ý từ trên người Lâm Phong đột nhiên bộc phát ra, vô tận kiếm đạo Thánh linh hội tụ mà sinh, khiến cho trên người Lâm Phong giống như xuất hiện hư ảnh một thanh cự kiếm, xông thẳng lên đến tận trời, giống như muốn phá vỡ tất cả. Sở Xuân Thu nhìn thấy một màn này lộ ra ý cười nhàn nhạt, mà ở bên kia, cảm giác thần hồn rung chuyển càng ngày càng mãnh liệt, lực lượng linh hồn trên người Thiên Hồn Thánh Nhân giống như hoàn toàn bạo phát, mơ hồ có một cỗ uy áp Thánh Nhân tràn ngập, mặc dù chỉ là một đám, nhưng mà vẫn làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, hắn từng là Cổ Thánh chân chính, đó là Thánh pháp của chính hắn, cho nên hắn sử dụng tự nhiên cực kỳ thích hợp .


- Khà khà, cho ta mượn lực lượng thần hồn của các ngươi một chút.


Thiên Hồn Thánh Nhân lãnh liệt mỉm cười, mà lúc này kiếm ý trên người Lâm Phong giống như muốn cắt qua phía chân trời, cổ khí tức làm cho người ta sợ hãi kia rất khủng bố, không chỉ có kiếm ý, cả người Lâm Phong hóa thân thành một thanh lăng thiên cự kiếm.


- Hả?


Thiên Hồn Thánh Nhân khẽ nhíu mày, hắn cảm thấy cổ kiếm ý kinh khủng kia đang nhằm vào hắn, lập tức Thiên Hồn Thánh Nhân nhìn thoáng qua Sở Xuân Thu nói:


- Ngăn hắn lại, chờ ta giải quyết hai tên này trước đã.



- Được.


Sở Xuân Thu bình tĩnh nói, sau đó bước ra, đánh ra một đạo chưởng lực, nhưng mà lúc đạo chưởng lực kia phủ xuống bên cạnh cự kiếm, lại bị xé rách vỡ vụn.


- Ông!


Cự kiếm phá không, giống như tất cả xung quanh cũng hóa thành hoang cổ, cỗ Thánh Nhân Ý đến từ viễn cổ kia giống như phủ xuống mảnh thiên địa này, hư không đều bị càn quét phá vỡ.


- Sao lại thế này?


Lập tức, thân thể Nghịch Thương tránh ra, đồng thời, thân thể Hầu Thanh Lâm cùng Quân Mạc Tích cũng lui về phía sau, Lâm Phong biến thành cự kiếm bay vào giữa bọn họ, rồi lao thẳng tới chỗ Thiên Hồn Thánh Nhân đang đối phó với Kiếm Manh và Nhược Tà. Thần sắc Thiên Hồn Thánh Nhân ngưng lại, giống như cảm nhận được cự kiếm này rất đáng sợ, ngay lập tức, vô tận Linh Hồn Xiềng Xích hóa thành vô tận trường mâu, đánh tới cự kiếm đang phá không kia, đồng thời, trước mặt Thiên Hồn Thánh Nhân, một con mắt to lớn ngưng tụ mà sinh, giống như từ vạn hồn lực ngưng tụ thành, đánh tới cự kiếm.


- Đông!


Cự kiếm giống như cũng đang run rẩy, lúc cùng trường mâu khủng bố kia va chạm cùng một chỗ, Lâm Phong có loại ảo giác thần hồn muốn vỡ vụn, tuy rằng hắn hóa thành cự kiếm, nhưng trường mâu lại ẩn chứa lực lượng công kích thần hồn rất đáng sợ. Trấn áp tất cả khí tức điên cuồng tràn ngập, trong hư không, bụi giống như bị xé rách một lần nữa, loạn thiên bay múa, cuồng loạn vô biên, lực lượng thần hồn trên người Thiên Hồn Thánh Nhân điên cuồng bộc phát ra, song chưởng không ngừng kết thành cổ ấn, xiềng xích trói chặt cự kiếm, thần sắc Thiên Hồn Thánh Nhân khẽ ngưng lại hiển nhiên hắn đã cố hết sức, Lâm Phong cũng sử dụng cổ Thánh pháp. Không gian xung quanh giống như trấn áp tất cả kiếm ý sắc bén cùng với lực lượng thần hồn lãnh liệt xuyên thủng đáng sợ, không thể nào dung nạp được bất kỳ khí tức của người khác, Nghịch Thương đang ở chiến trường chiến đấu cũng ngừng lại, ánh mắt bọn họ nhìn phía bên này, trong lòng chấn kinh, va chạm thật mạnh mẽ, loại va chạm này khiến Nghịch Thương hắn cảm thấy hơi kinh ngạc. Lúc này, khóe miệng Sở Xuân Thu lộ ra ý cười nhàn nhạt, chắp hai tay sau lưng, trên người mơ hồ xuất hiện cổ vương coi thường chúng sinh, chỉ thấy hắn bước chậm ra đi tới chiến trường, Thiên Hồn Thánh Nhân nhìn thấy thân ảnh Sở Xuân Thu, lạnh nhạt nói:


- Tại sao không chặn hắn lại, hiện tại, hãy giải quyết hắn đi.


Sở Xuân Thu khẽ gật đầu, giờ khắc này, bàn tay hắn nâng lên, một cổ kinh khủng ý tràn ngập mà ra, đồng thời, trên người hắn một cỗ thôn thiên ý làm cho người ta sợ hãi đến cực điểm điên cuồng bạo phát, cường đại không ai bì nổi, giống như tuyệt đại chi vương, một quyền cuồn cuộn đánh ra, giống như ẩn chứa chư vương ý chí, đánh vào cự kiếm, khiến cho cự kiếm dao động càng thêm lợi hại, đồng thời, thân thể Sở Xuân Thu hóa thành một cơn lốc, chẳng qua lúc này đây, hắn không đánh về phía Lâm Phong, mà đánh tới Thiên Hồn Cổ Thánh.


- Rống.


. . Một cỗ lốc xoáy thôn thiên xuất hiện, ngay lập tức nhốt Thiên Hồn Thánh Nhân ở trong đó, chỉ thấy thân hình và ý chí của Thiên Hồn Thánh Nhân đều bị hút ra, ngay cả thần hồn cũng sắp bị nuốt, sắc mặt hắn vặn vẹo không nói gì, trực tiếp hộc ra một ngụm máu tươi, sau đó hóa thành thần hồn trường mâu vô cùng đáng sợ đánh về phía Sở Xuân Thu.


- Đông!


Vương đạo chi quyền phá diệt giết ra, trường mâu băng diệt, nhưng mà vào giờ phút này, thân thể Thiên Hồn Thánh Nhân giống như hóa thành một đoàn hắc vụ, thân thể Sở Xuân Thu cùng lốc xoáy đã phủ xuống, giống như nuốt hết cả hắc vụ, lập tức hư ảnh của Thiên Hồn Thánh Nhân điên cuồng run rẩy, nhưng mà giờ phút này, một đạo sương mù màu đen đột nhiên bỏ chạy, nháy mắt đã xuất hiện ở vùng đất cực kỳ xa xôi.


- Thất bại rồi!


Sở Xuân Thu thì thào nói nhỏ một tiếng, sau đó nuốt hết toàn bộ sương mù màu đen, thân ảnh hắn bay lên trời, đứng trên hư không, ánh mắt nhìn vào Thiên Hồn Thánh Nhân đang chạy xa xa, chỉ thấy thân ảnh Thiên Hồn Cổ Thánh hiện ra, nhưng lại có vẻ hơi suy yếu.


- Quả nhiên là cáo già, xem ra ngươi vẫn luôn một mực đề phòng ta.


Sở Xuân Thu nói nhỏ một tiếng, sắc mặt Thiên Hồn Thánh Nhân cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm Sở Xuân Thu:


- Xem ra ở nơi này, ngươi vẫn cảm thấy hứng thú với ta.



- Đương nhiên, bởi vì ngươi chính là cổ Thánh ngày xưa.


Sở Xuân Thu nhàn nhạt nói:


- Có điều, trên người ngươi đã sớm không còn khí chất cổ Thánh, chỉ có thể đến để làm nền, thế giới hôm nay đã còn không thích hợp với ngươi nữa.



- Phải không, ta chờ ngươi ở vòng tiếp theo.


Thân thể Thiên Hồn Thánh Nhân lại lần nữa hóa thành hắc vụ, cuồn cuộn mà đi, trong nháy mắt đã biến trong tầm mắt đám người, vừa rồi hắn bị Sở Xuân Thu tập kích thiếu chút nữa bị nuốt hết, dĩ nhiên đã bị thương cần phải đi khôi phục, hơn nữa hôm nay hắn đã không có khả năng liên thủ với Sở Xuân Thu nữa rồi. Lâm Phong đã hóa thành bản tôn, một màn này hiển nhiên khiến hắn có chút ngoài ý muốn, dã tâm của Sở Xuân Thu này không chỉ muốn nuốt hắn, ngay cả lão quái vật Thiên Hồn Cổ Thánh này, hắn cũng muốn nuốt, như nếu không phải Thiên Hồn Thánh Nhân luôn luôn phòng bị hắn, chỉ sợ tại lúc giằng co đối kháng với chính mình khi nãy, đã để Sở Xuân Thu thực hiện được rồi. Sở Xuân Thu liếc mắt nhìn Lâm Phong bên này, cười nói:


- Xem ra trận đấu của chúng ta còn phải đợi vòng tiếp theo, tạm biệt.


Nói xong, thân hình Sở Xuân Thu đuổi theo hồn cổ Thánh Nhân, bây giờ hắn muốn đối phó những người này sẽ không khả năng, vừa rồi hắn có cơ hội giết mấy người khác, nhưng mà hắn không làm như vậy, mà đi lựa chọn mạo hiểm nuốt Thiên Hồn Thánh Nhân, bởi vì hắn cảm thấy hứng thú với Thiên Hồn Thánh Nhân hơn, còn hai bên đều không thành công, hắn cũng không hối hận, không thành công thì không thành công, hắn cũng không đi nghi ngờ lựa chọn của chính mình. Bọn họ lui, Nghịch Thương tự nhiên cũng sẽ không lưu lại, gần như cùng Sở Xuân Thu lui về phía sau, mà Lâm Phong cũng không đi chặn bọn hon, dựa vào thực lực của bọn họ, lấy sức của một mình hắn mà muốn lưu lại bọn họ, thì không khả năng, huống hồ, Âm Cửu bên kia. . .


- Đáng tiếc, không ngờ không có cơ hội động thủ.


Xa xa, Vô Nhai Tử đang ngóng chờ, hy vọng nhìn thấy cục diện lưỡng bại câu thương, nhưng mà kết quả của trận đấu khiến hắn rất thất vọng, mấy nhân vật lợi hại kia cũng rút lui, hắn cũng không khả năng truy kích tìm kiếm, mà người trong quân đồng minh của Lâm Phong rất nhiều, hơn nữa thực lực cũng không kém, muốn lấy mấy người luyện chế đã nô khôi lỗi cũng không có gì hy vọng, cho nên, hắn cũng chỉ có thể đi tìm những người khác săn giết, trước hết phải thanh trừ người dư thừa trong mảnh không gian này, như vậy, mới được tiến vào trận tranh phong giữa hai trăm cường giả, chắc hẳn sẽ càng ngày càng thú vị đây, cùng kẻ yếu giao phong, hắn không có hứng thú quá lớn, thân là Thái Tiêu Đệ Nhất Quân, hắn tự nhiên muốn đứng tr ênvị trí cao nhất kia, ngạo thị thiên địa. Tuy rằng không thu được cái gì, nhưng có thể quan sát trận chiến tuyệt vời này, Vô Nhai Tử vẫn cho rằng vô cùng đáng giá, ít nhất vừa rồi, hắn thấy được mấy nhân vật khủng bố có khả năng trở thành đối thủ kế tiếp của hắn. Âm Cửu cũng thấy toàn bộ quá trình chiến đấu, ngay khi chiến đấu vừa chấm dứt, hắn bước tới đám người Tịnh, Tịnh giống như cảm giác được khí tức nguy hiểm trên người Âm Cửu, lập tức đứng dậy che trước người Thanh Phượng, nhìn chằm chằm Âm Cửu, trên người tràn ngập sát phạt ý. Nhưng mà Âm Cửu khẽ cười với nàng, chẳng qua nụ cười kia lại làm cho người ta cảm giác hơi lãnh, nhất là khi hắn mặc hắc bào trên người.


- Người nọ thực lực không tệ, có điều ta không thích bị uy hiếp, cho nên, ta sẽ trừng phạt các nàng một chút trừng.


Âm Cửu vừa dứt lời, Tịnh và Ô cũng cảm thấy chính mình giống như buồn ngủ, lập tức thân ảnh Âm Cửu hóa thành một đạo ánh sáng vô thanh vô tức.


- Cút ngay!


Một cổ hơi thở khủng bố từ trên người Tịnh hoàn toàn bộc phát ra, lập tức thân thể Âm Cửu xông thẳng lên trời, cất tiếng cười lớn, hắc bào dần dần mơ hồ, biến mất không thấy, nhưng mà tiếng cười kia vẫn lộ ra một cỗ tà dị.


- Đi xem Thanh Phượng thế nào?


Lúc này, Lâm Phong lao thẳng đến, thần sắc khẽ biến nói với Tịnh một tiếng, lập tức đôi mắt Tịnh cứng đờ quay đầu lại, chỉ thấy Thanh Phượng đang nhắm mắt, giống như đang ngủ, tiến vào trạng thái ngủ yên, trên người giống như có từng đợt từng đợt tử vong ý đang nảy sinh, mà khí tức thanh danh lại trôi đi.


- Hỗn láo.


Sát phạt khí trên người Tịnh điên cuồng bộc phát ra, Ngủ Yên Sát Phạt Thuật, hắn là Âm Cửu, Lang Tiêu Đệ Nhất Quân. Lâm Phong vọt tới trước người Thanh Phượng, cướp đoạt tử vong ý trên người Thanh Phượng, đồng thời sinh mệnh pháp tắc điên cuồng dũng mãnh lao vào trong cơ thể nàng, sau đó, thần niệm của Lâm Phong nhảy vào trong đầu của Thanh Phượng, một cỗ lực lượng pháp tắc ảo mộng bao phủ Thanh Phượng.


- Thanh Phượng, trở về.


Thanh Phượng đang đi về hắc ám vô biên, nhưng mà cảnh trong mơ, nàng lại nghe thấy có người gọi tên nàng, sau đó xoay người, nàng nhìn thấy thân ảnh Lâm Phong, không khỏi khẽ sửng sốt, thì thào nói nhỏ:


- Trở về?



- Đúng vậy, trở về đến bên cạnh ta.


Lâm Phong duỗi tay về phía nàng, nhìn thấy ánh mắt Lâm Phong, Thanh Phượng chần chờ một lát, lập tức, trong đôi mắt của nàng lộ ra ý cười sáng lạn, chậm rãi đi tới bên cạnh Lâm Phong, duỗi tay để Lâm Phong tùy ý nắm, một cỗ khí tức ấm áp giống như chui vào trong cơ thể nàng. Ở thế giới thực, Thanh Phượng chậm rãi mở mắt ra, người đầu tiên nàng thấy chính là Lâm Phong, trong lòng không khỏi bối rối một trận, nàng làm sao vậy, làm sao sẽ xuất hiện cảnh trong mơ?


- Thần thông thật đáng sợ.


Ánh mắt Lâm Phong cứng ngắc, người nọ là ai, sao có thể giết người vô thanh vô tức như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play