Lúc mọi người nhìn thấy cô gái kia, tất cả đều ngẩng đầu nhìn chằm chằm nàng, trong ẩn hiện một chút thèm muốn. Mặc dù bị mọi người nhìn chằm chằm, nhưng nàng vẫn tỏ ra lạnh lùng, tựa như một vị công chúa cao quý. Khiến rất nhiều cường giả ở đây đều muốn chinh phục nàng.
- Một cô gái thú vị.
Khi Lâm Phong thấy dáng vẻ của cô nàng lúc này, khoé miệng của hắn lập tức xuất hiện một nụ cười. Cô gái chính là cô gái Lâm Phong đã gặp lúc hắn hóa thành đỉnh. Lúc đó nàng ta đáng yêu biết bao nhiêu, bây giờ lại lạnh lùng bấy nhiêu. Tựa như một tòa băng sơn, lạnh đến mức run người. Trong lúc Lâm Phong đang âm thầm đánh giá nàng, nàng dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của hắn, nên ánh mắt của nàng lập tức hướng về phía Lâm Phong. Đôi mắt lạnh như băng của nàng lập tức hóa thành một tia sáng lao về phía Lâm Phong, làm cho Lâm Phong hơi bất ngờ, thầm nhủ. “ Nữ nhân điên, bao nhiều người đang nhìn chằm chằm cô, tại sao cô lại không cho ta nhìn.” Nghĩ vậy, nên nụ cười của Lâm Phong càng thêm sáng lạng, bình tĩnh nhìn chằm chằm bóng người xinh đẹp trong hư không.
- Hừ!
Khi thấy nụ cường sáng lạng của Lâm Phong, cô gái hừ lạnh một tiếng, rồi chuyển mắt về phía Dương Tiêu, lạnh lùng nói:
- Chuyện kia do ngươi làm.
Lý do ngươi muốn tiếp cận ta, chắc cũng vì trí nhớ của ta. Về sau, không được đến gần ta nữa! Lúc cô gái vừa dứt lời, Dương Tiêu thầm mắng Lâm Phong một tiếng. Mục đích của tên đó khi vạch trần hắn, chính vì để cho hắn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Nếu cứ như vậy, hắn sẽ dần dần trở thành kẻ thù của tất cả mọi người. Ngay sau khi cô gái nói xong, mọi người nhìn thấy nàng hóa thành một đạo lưu quang màu trắng lao đi, biến mất trước mặt mọi người. Sau khi nàng hoàn toàn biến mất, Lôi Động Thiên chuyển mắt sang nhìn mọi người, nói:
- Nếu chư vị muốn luận bàn, ta sẽ không ngăn cản, nhưng tuyệt đối không thể xuất hiện thương vọng.
Lôi Đông Thiên dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói:
- Tất cả cái vị đều là khách của Thiên ma Lôi gia ta, ta không hi vọng có bất cứ người nào mất mạng.
Ta sẽ bỏ qua chuyện lần trước, nhưng khi chuyện như vậy diễn ra lần nữa, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
- Đã rõ.
Dương Tiêu xấu hổ cười một tiếng, rồi nhanh chóng cáo từ. Lúc Lâm Phong nhìn thấy Dương Tiêu rời đi, trong mắt hắn xuất hiện lên một đạo lãnh ý.
- Lâm Phong, nơi này có rất nhiều tiểu viện còn trống, huynh cứ tự nhiên lựa chọn.
Ngay lúc đó, Lôi Động Thiên đột nhiên lên tiếng.
- Huynh không cần phải lo.
Ta đi tham quan chung quanh một chút đây. Xin cáo từ. Ngay khi dứt lời, Lâm Phong bay lên không, hóa thành một đạo hư ảnh rời đi. …. Cùng lúc đó, bên ngoài phủ đệ của Thiên ma Lôi gia đột nhiên xuất hiện một đám người đằng đằng sát khí, nhìn chằm chằm đại môn Thiên Ma Lôi Gia. Người cầm đầu đám người đó chính là Vương Thế. Khi nhìn thấy đám mây đen và tòa thành đen kịt của Thiên ma Lôi gia, sắc mặt của Vương Thế trở nên rất khó coi. Hắn đã cố hết sức đuổi theo Lâm Phong, nhưng vẫn chậm một bước. Cuối cùng vẫn để cho Lâm Phong bước vào hắc ám ma bảo của Thiên Ma Lôi gia. Trong lúc Vương Thế đang không biết làm sao, trong hư không bổng nhiên xuất hiện một bóng người. Lúc thấy người đó, Vương Thế lập tức tỏ ra sững sốt, hô to:
- Gia gia.
- Giới nhi đâu?
Người kia lạnh lùng hỏi.
- Đệ đệ đã bị người ta giết rồi.
Vương Thế cúi đầu phẫn nộ nói.
- Giới nhi còn chưa chết mà.
Như để chứng minh lời của mình, gia gia của Vương Thế liền lấy ra một viên Hồn Ngọc khắc hai chữ “Vương Giới”. Mặc dù viên Hồn Ngọc đó có chút vết rách, nhưng vẫn còn chưa vỡ vụn. Khi thấy cảnh đó, Vương Thế lập tức tỏ vẻ bất ngờ, nghi hoặc nói:
- Sao lại thế được.
Chính mắt con đã chứng kiến đệ đệ bị vũ hồn của đối phương nuốt rồi mà?
- Hồn còn ngọc còn, hồn mất ngọc tan.
Có lẽ Giới nhi vẫn chưa chết.
- Vù.
. . Khi Vương Thế nghe thấy vậy, hắn thở dài một hơi, trong lóe lên một chút hy vọng. Nếu Vương Giới không chết, hắn vẫn còn cơ hội cứu đệ đệ. Nhưng khi Vương Thế hướng mắt nhìn về phía Thiên ma Lôi gia, hắn lại cảm thấy có chút đau đầu. Mối quan hệ giữa Thiên ma Lôi gia và Đan Vương gia của hắn vốn đã không hòa thuận. Cộng thêm Lâm Phong chính là người Lôi Động Thiên tự mình mang về, nên Thiên ma Lôi gia sẽ phụ trách an nguy của hắn ta. Nếu giao Lâm Phong cho Đan Vương gia hắn, uy nghiêm của Thiên ma Lôi gia sẽ mất sạch, bị người người nhạo báng.
- Gia gia.
Tuy đệ đệ vẫn còn sống, nhưng Thiên Ma Lôi Gia sẽ không giao tên kia ra đâu. Chúng ta làm cách nào bây giờ? Vương Thế mở miệng hỏi.
- Đàm phán.
Chỉ có cách đàm phán. Gia gia của Vương Thế mở miệng nói. Vì Vương Giới, Đan Vương gia nguyện ý trả giá, cho dù một cái giá rất lớn. Lúc Vương Thế nghe thấy vậy, sắc mặt của hắn khẽ cứng đờ, Vương Thế cũng hiểu tâm tư của gia gia hắn. Để cho Thiên Ma Lôi gia thả Vương Giới, Đan Vương gia hắn sẵn sàng trả giá. Dù sao Thiên ma Lôi gia cũng là một trong những thế lực sanh ngang với Đan Vương gia, nên những thứ bình thường làm sao có thể đã động được họ. Sau đó không lâu, đám người Đan Vương gia liền đi vào tòa thành đen kịt của Thiên Ma Lôi gia. ….. Khi đám người Đan Vương gia đuổi đến Thiên ma Lôi gia, Lâm Phong vẫn còn không biết gì? Thậm chí khi Đan Vương tiến vào trong Thiên ma Lôi gia, Lâm Phong vẫn không hề cảnh giác. Lúc này hắn đang trong thế giới vũ hồn tĩnh tâm tu luyện. Đặc biệt ở trước mặt hắn cũng đang có một người khoanh chân ngồi tu luyện giống hắn, Vương Giới. Đúng như dự đoán của gia gia Vương Thế, Vương Giới thật sự vẫn chưa chết. Lúc đó, Yêu Long vũ hồn của Lâm Phong vẫn chưa thôn phệ Vương Giới, mà chỉ ngậm hắn trong miệng, rồi bí mất đưa vào vũ hồn thế giới. Mặc dù Vương Giới bị hắn đánh bại, nhưng thiên phú chiến đấu của hắn ta quả thật rất đáng sợ. Nếu không luyện chế người này thành ma khôi, thì rất đáng tiếc. Nếu như để cho Vương Giới tu luyện Thiên Diễn Thánh Kinh hoặc Vạn Kiếp Bất Diệt Thiên Ma Công cùng với Thiên Ma Giải Thể Đại Pháp, lực lượng cơ thể của hắn nhất định sẽ cường đại đến mức khó có thể tưởng tượng. …… Trong lúc Lâm Phong đang tu luyện, Dương Tiêu cũng đang khoanh chân tu luyện trong tiểu viện của hắn, chậm rãi tiêu hóa những trí nhớ hắn vừa mới thôn phệ. Nhưng khi nghĩ đến cảnh phải đưa những trí nhớ này chia sẽ cho người khác, hắn cảm thấy buồn bực. Tất cả đều do Lâm Phong, nếu hắn ta không xuất hiện ở Thiên ma Lôi gia, quấy rầy chuyện tốt của hắn. Thì hắn đã cướp được thêm ký ức của mấy người nữa rồi, nhất là ký ức của cô gái kia.
- Đát, đát.
. . Ngay lúc đó, đột nhiên có những tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, đánh thức Dương Tiêu. Khi Dương Tiêu nhìn thấy người đang đi tới, hắn lập tức nở nụ cười, hỏi:
- Lâm huynh, nơi này là chổ ở riêng của ta.
Huynh chưa được ta cho phép, mà đã bước vào đây rất vô lễ đó.
- Chuyện này có gì vô lễ.
Nếu như Dương huynh muốn quyết đấu sinh tử với ta, thì mọi chuyện chỉ là chuyện nhỏ. Câu nói và nụ cười bình thản của Lâm Phong làm cho sắc mặt của Dương Tiêu biến đổi, một sự khiêu khích trần trụi, Lâm Phong rõ ràng tự ý xâm nhập chỗ của hắn, mà hắn ta lại còn làm như vậy, khinh người quá đáng. Mặc dù bị Lâm Phong chọc giận, nhưng Dương Tiêu vẫn rất bình tinh, thầm nghi trong lòng: “ Không biết tên gia hoả này lấy đâu ra tự tin khiêu khích hắn. Chẳng lẽ hắn ta thật sự cho rằng có thể chiến thắng Dương Tiêu ta?” Dương Tiêu đã cướp đoạt trí nhớ của rất nhiều cường giả, nên hắn nắm trong tay rất nhiều môn thần thông lợi hại và công pháp bá đạo. Có thể nói, rất hiếm người có thể là đối thủ của hắn khi cùng một cảnh giới. Nhưng hắn vẫn rất kiên kị Lâm Phong. Lúc hắn liên thủ với các cường giả Đế cảnh truy sát Lâm Phong trong Thiên Trận Kỳ Phủ, hắn cũng đã từng giao thủ với Lâm Phong. Lực lượng cơ thể của Lâm Phong rất đáng sợ rất, cộng thêm đống thần thông cuồng bạo kia nữa, nên rất khó giải quyết.
- Ta rất tò mò, Lâm Phong huynh sao có thể còn sống.
Lúc đó thần hồn và cơ thể của huynh đều đã bị Bảo đỉnh thôn phệ rồi mà. Dương Tiêu nhìn Lâm Phong hỏi.
- Ngươi muốn biết không?
Lâm Phong vừa cười vừa hỏi lại, đồng thời lấy Vạn Hóa Bảo Đỉnh ra.
- Đông.
. . Ngay khi Tử vong đỉnh thanh vang lên, sắc mặt của Dương Tiêu lập tức hóa thành màu xám ngắt, thân thể cũng khẽ run rẩy. Sau đó đột nhiên lui về phía sau, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Bảo đỉnh trong hư không.
- Dương Tiêu hãy từ từ cảm thụ uy lực của đỉnh nhé.
Sau khi Lâm Phong dứt lời, Vạn Hóa Bảo đỉnh lập tức pháp ra từng tiếng vang. Khiến cho Dương Tiêu không ngừng cảm thấy từng luồn tử khí.
- Oanh long.
Khi Dương Tiêu thấy tiểu viện phía sau hắn bị Vạn Hóa Bảo đỉnh đánh sụp hóa thành bụi bậm. Ánh mắt hắn trở nên lạnh như băng, nhìn chằm chằm Lâm Phong, nói:
- Lâm Phong, ngươi đã quên lời của Lôi huynh rồi sao?
Sao ngươi dám động thủ trong Thiên ma Lôi gia.
- Ta chỉ mời Vương Tiêu huynh cảm thụ uy lực của bảo đỉnh thôi.
Huynh đừng hiểu lầm. Lâm Phong mỉm cười đáp, rồi điều khiển Bảo đỉnh phát ra một cổ khí tức khủng bố. Làm cho Dương Tiêu cảm thấy thần hồn của hắn đang bị kéo ra, dường như muốn ly thể, hắn lập tức giận quát một tiếng:
- Ngươi được lắm!
Ngay khi vừa dứt lời, trên người hắn xuất hiện trận quang, làm cho hắn đột nhiên gian biến mất. ….. Sau một lát, Dương Tiêu mới xuất hiện ở một nơi cách chỗ cũ không xa. Nhưng sắc mặt của hắn lại trở nên rất khó coi.
- Dương huynh, sao huynh lại vội vã rời đi như vậy?
Một giọng nói cuồn cuộn đột ngột truyền đến, khiến cho sắc mặt Dương Tiêu càng thêm khó coi. Lúc này, Lâm Phong đang chậm rãi bước đến, giống như một người bạn của Dương Tiêu. Nhưng sau lưng hắn là từng đợt tử khí, muốn cướp lấy tính mạng của Dương Tiêu.
- Ngươi.
. . Dương Tiêu lập tức chuyển sang nhìn chằm chằm Lâm Phong, tỏa ra từng luồng sát ý. Nhưnh Lâm Phong vẫn bình tĩnh đứng đó, giống như đang chờ Dương Tiêu xuất thủ vậy.
- Hừ.
Nhưng Dương Tiêu chỉ nở một nụ cười lạnh lùng, chứ không có ý định xuất thủ. Sau đó hắn lại chọn một hướng khác lao đi, nhưng Lâm Phong vẫn đi theo hắn như hình với bóng. Khiến cho không ít người chứng kiến cảnh đó phải lộ vẻ suy tư. Hình như Dương Tiêu rất sợ Lâm Phong?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT