Trong khi bảo đỉnh chậm rãi rớt xuống, Lâm Phong có thể nhìn thấy toàn bộ sơn mạch mạch này, ở đây có không ít yêu thú đang hoành hành.

Khứu giác của dã thú vốn rất lợi hại, nên khi bảo đỉnh vừa mới xuất hiện, đã có không ít yêu thú bên trong sơn mạch phát hiện. Mặc dù yêu thú trong sơn mạch mang hình thú, nhưng trí tuệ bọn nó không hề thua kém con người, nên ngay khi phát hiện bảo đỉnh, chúng đều nhận ra đây không phải vật phàm. Không ít yêu thú lập tức chạy như bay về hướng bảo đỉnh rơi xuống. Ngay lúc Lâm Phong đã hạ xuống một đỉnh núi, đã có từng cổ yêu khí nhao xuất hiện, nhưng Lâm Phong chỉ âm thầm cười lạnh một tiếng, tùy ý để cho những yêu thú đó tới gần. Những con yêu thú trong sơn mạch vô cùng cẩn thận, khi xác nhận bảo đỉnh vô chủ, chúng mới từ từ lại gần. Ngay khi những con yêu thú đó còn cách bảo đỉnh một đoạn ngắn, bảo đỉnh đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng chói mắt, đồng thời có một cổ lực hút khủng bố, hút tất cả thần hồn của yêu thú vào trong bảo đỉnh. Chỉ một lát sau, trên ngọn núi đã xuất hiện đầy rẫy thi thể yêu thú. Lúc thần hồn của đám yêu thú bay vào trong Vạn Hóa Bảo Đỉnh, bảo đỉnh phát ra một cỗ khí tức vô cùng đáng sợ, khiến cho thần hồn của dám yêu thú điên cuồng run rẩy, muốn pháp đỉnh thoát ra. Nhưng nỗ lực của chúng không hề có tác dụng, chỉ một lát sau, bọn chúng đã luyện hóa hoàn toàn.


- Không ngờ uy lực của Vạn Hóa Bảo Đỉnh lại mạnh đến mức này!


Lâm Phong cảm thán. Mặc dù đám yêu thú này không phải rất cường đại, nhưng cũng phải phải dễ chơi, không ngờ bảo đỉnh lại có thể hút hết thần hồn của dám yêu thú trong một hơn, giúp hắn tiếp kiệm không ít công sức. Mà quá trình Vạn Hóa Bảo Đỉnh luyện hóa đám yêu thú đó cũng khác với lúc luyện hóa hắn. Uy lực của Vạn Hóa Bảo Đỉnh lúc trước hơn xa bây giờ, nên mới có thể luyện hóa hắn làm thành đỉnh hồn. Nhưng vì uy lực suy giảm, nên bây giờ không thể luyện hóa ra đỉnh hồn chân chính. Mặc dù chúng không phải đỉnh hồn, nhưng Lâm Phong vẫn có thể vận dụng một phần nhỏ để phát đại trận trong động Vạn Hóa Bảo Đỉnh, tiết kiệm thần niệm không ít.


- Nếu có thể dùng mấy cái thần hồn này khu động được Vạn Hóa Bảo Đỉnh, thần hồn của ta có thể thoát ly bảo đỉnh không nhỉ?


Nói làm liền, Lâm Phong lập tức tách thần hồn của hắn ra khỏi bảo đỉnh.


- Thật đau, giống như linh hồn bị chia tách vậy?


Khi vừa mới bắt đầu, Lâm Phong đã cảm thấy vô cùng thống khổ, khiến hắn không thể không dừng lại.


- Cái bảo đỉnh cần phải có đỉnh hồn mới có thể phát huy ra uy lực mạnh nhất.


Nếu như ta thoát ra, chỉ sợ đám thần hồn trong đỉnh sẽ bị chậm rãi tiêu hao, khi không còn thần hồn chống đỡ, bảo đỉnh này chắc khác gì khối sắt vụn, rất khó phục hồi. Hay ta hãy hút nhiều yêu hồn một chút để dự trữ. Nghĩ là làm, Lâm Phong điều khiển bảo đỉnh bay dọc theo sơn mạch, chuẩn bị liệp sát một chút yêu thú. Khi bảo đỉnh mới bay được một đoạn, đã có một yêu hổ to lớn lao về hướng bảo đỉnh, nó lập tức sử dụng hổ trảo để bắt lấy bảo đỉnh. Nhưng khi nó chạm đến đến bảo đỉnh, lại có cổ lực lượng khủng bố hút thần hồn của nó vào trong đỉnh để luyện hóa.


- Mỗi khi phát động đại trận luyện hóa trong bảo đỉnh, đều tiêu hao thần hồn của ta, nếu dùng thần hồn đám yêu thú khu động bảo đỉnh luyện hóa, lại rơi vào cảnh thu không đủ chi.


Thần hồn của hắn là đỉnh hồn, có thể từ từ khôi phục số lượng tiêu hao trong quá trình luyện hóa. Còn đám thần hồn của yêu thú chỉ là tiêu hao phẩm, không thể khôi phục, nếu dùng nó để khu động đại trận luyện hóa, thì số thần hồn luyện hóa ra lại ít hơn số tiêu hao, nên Lâm Phong chỉ có cánh tự mình động thủ. Cũng may chuyện thu hút yêu thú không cần Lâm Phong phải xuất thủ, nên tiết kiệm khá nhiều sức. Chỉ cần thấy bảo đỉnh, rất nhiều yêu thú sẽ ào ào lao đến, mà Lâm Phong cũng không ngại nhiều, đến bao nhiêu, thu bấy nhiêu. Sau khi luyện hóa một lượng lớn yêu thú, Lâm Phong cảm thấy thần hồn đám yêu thú trong bảo đỉnh càng lúc càng cường đại, làm cho hắn vô cùng vui hưng phấn tìm kiếm con mồi. Nhưng khi gặp yêu thú hoá thành hình người, hắn có sẽ không xuống tay, chỉ cần không phải hình người, hắn sẽ không có cảm giác tội lỗi. Mặc dù đã ở một nơi cách Thiên Trận Kỳ Phủ rất xa, nhưng Lâm Phong vẫn duy trì sự cẩn thận, không tạo ra động tĩnh quá lớn. Sau khi bảo đỉnh xuyên qua một mảnh rừng cây nữa, phía trước mắt Lâm Phong xuất hiện một con sông xanh biết, vô cùng yên tĩnh. Khi bảo đỉnh tiến thêm một chút nữa, Lâm Phong đột nhiên ngây ngẩn cả người. Ở trên thượng lưu của con sông đó, đang có một bóng người mềm mại đang tắm. Khi những tia sáng mặt trời chiếu lên mái tóc đen như gỗ mun và làn da trắng nõn kia, càng làm cho khung cảnh trở nên mờ ảo. Người đó là một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp với khí chất phi phàm, lúc này trên người nàng chỉ khoác một kiện bạch y mỏng manh, vô cùng khiêu gợi.


- Ân?


Khi thiếu nữ kia pháp hiện bảo đỉnh, đôi mắt xinh đẹp của nàng loé lên vài cái, tỏ vẻ tò mò. Mặc dù chỉ nhìn từ xa, nhưng nàng vẫn cảm thấy được uy áp nhàn nhạt của bảo đỉnh, nó chắc hẳn là một kiện Đế binh rất lợi hại. Nàng không biết tại sao khi nó đứng đó, nàng lại có cảm giác giống như đang bị người ta nhìn trộm. Thiếu nữ kia lập tức bước lên bờ, để lộ cơ thể hoàn mỹ không tỳ vết của nàng. Mặc dù nàng vẫn còn mặc quần áo, nhưng bộ bạch y mỏng manh kia không thể hoàn toàn cảnh xuân của nàng. Cơ thể tuyệt mỹ của nàng làm cho người ta có cảm giác sôi trào, khó có thể không liên tưởng đến chuyện khác. Nhưng cũng may Lâm Phong bây giờ là một cái đỉnh, nên hắn chỉ cần một chút thời gian, đã lấy lại bình tĩnh.


- Hình săm thật đẹp.


Lúc Lâm Phong nhìn thấy trên ngực cô gái đó có một hình săm phượng hoàng cực kỳ xinh đẹp, trông rất sống động, giống như là một con phượng hoàng thật sự vậy.


- Phốc xuy!


Khi cô gái kia nhìn thấy bảo đỉnh vì mình mà đứng hình, nàng ta nở một nụ cười, rồi lập tức khoát lên người một kiện trường bào, cười nói:


- Ngươi đúng là một cái đỉnh háo sắc!



- Trán.


. . Sau khi nghe xong, Lâm Phong cảm thấy vô cùng xấu hổ, chỉ cần nghĩ tới cảnh nàng biết hắn là người không biết sẽ nghĩ như thế nào.


- Ngươi có phải là một chiếc đỉnh vô chủ không?


Cô gái kia nhìn Lâm Phong, ôn nhu hỏi. Nụ cười của nàng vô cùng xinh đẹp, tựa như có thể hòa tan tất cả mọi thứ. Nhưng Lâm Phong vẫn lắc đầu, khiến cho cô gái kia lộ vẻ thất vọng:


- Hiếm khi gặp được một cái đỉnh có linh trí thú vị như vậy, nhưng đáng tiếc đã có chủ.


Nói cách khác, tỷ tỷ tất nhiên không thể mang ngươi đi xem đại thế giới rồi. Sau khi nghe xong, Lâm Phong không biết nói gì luôn, mà có muốn nói cũng không nói được, một cái đỉnh làm sao có thể nói. Đúng lúc này, đột nhiên có một luồn yêu khí vô cùng cường thịnh kéo, khiến cho cô gái kia khẽ nhíu mày. Chỉ trong vài khoảnh khắc, nụ cười trên mặt nàng đã biến mất, thay vào đó là một cổ hàn ý kinh khủng, tựa như một sát thần. Sự thay đổi nhanh chóng của cô gái đó làm cho Lâm Phong giật mình, vì ngỡ ngàng. Nhưng cũng may hắn bây giờ là bảo đỉnh, nếu hắn còn là người, thì lúc nảy đã không nhìn thấy nụ cười của nàng rồi. Một lúc sau, từng con yêu thú xuất hiện xung quanh vị trí của Lâm Phong và cô gái kia. Kẻ cầm đầu đám yêu thú là con yêu thú đã hình người, mắt của hắn ta liên tục nhìn cô gái kia.


- Bắt.


Khi người nọ vừa dứt lời, đám yêu thú phía sau hắn liền giận dữ gào thét. Những tiếng rống kia dường như có thể chấn động thiên địa, dù cho Lâm Phong đã biến thành bảo đỉnh cũng phải run lên. Cùng lúc đó, sát khí trên người cô gái kia cũng càng lúc càng mạng, trên tay nàng lập tức xuất hiện một thanh nhuyễn kiếm. Tốc độ của thanh nhuyễn kiếm trên tay nàng vô cùng nhanh, giống như vô ảnh vô hình. Mỗi khi nàng xuất kiếm, Lâm Phong chỉ thấy trong hư không xuất hiện một luồng sát khí như ẩn như hiện. Sau khi nàng thu kiếm về, thì những con yêu thú cường đại kia đã bị cắt thành tám khối, trên cổ của tên cầm đầu cũng xuất hiện một vết chém.


- Tốc độ và lực lượng đều được khống chết rất tốt, có thể nói nhất kích tất sát.


Sau đó, Lâm Phong liền thấy cô gái kia lau máu trên thân kiếm, rồi thu kiếm vào. Chỉ trong chốc lát, cổ sát khí đáng sợ kia đã biến mất hoàn toàn. Cô gái đột nhiên bay đến gần đỉnh, duỗi tay vuốt ve bảo đỉnh, khiến cho Lâm Phong không thể không lui lại.


- Ha ha ha.

..ngươi còn biết thẹn thùng nữa à? Cô gái kia lập tức nở nụ cười, rồi tiếp đi về phía trước, chạm vào bảo đỉnh, mỉm cười nói:


- Để tỷ tỷ kiểm tra ngươi một chút nào,.

... Hừ, sao ngươi lại có nhiều trận văn như vậy? Ngươi hẳn rất lợi hại đúng không? Nhưng tiếc tỷ tỷ không thể mang ngươi đi chơi, tái kiến. Ngay sau khi nói xong, cô gái kia bay lên trời, hóa thành một đạo cầu vồng bay đi mất.


- Thật nhanh!


Nàng ta rốt cuộc là ai vậy? Lâm Phong kinh ngạc nói. Theo cảm nhận của hắn, tu vi của đối phương không khác hắn là mấy, nhưng sao lại lợi hại như vậy! Điều này làm cho hắn không khỏi cảm thán, Thần Tiêu đại lục có rất thiên tài. Người đã đi rồi, nên Lâm Phong cũng không nghĩ nhiều nữa. Hắn lập tức điều khiển bảo đỉnh bay về phía trước, tìm một ít yêu thú để bổ xung thần hồn. Càng hút nhiều thần hồn vào trong bảo đỉnh, thì hắn càng cảm thấy thần hồn của hắn càng dễ thoát ly bảo đỉnh. Mặc dù quá trình đó vô cùng thống khổ, nhưng Lâm Phong vẫn thoát ly bảo đỉnh, quay về bản thể. Lúc này, cơ thể của Lâm Phong đang chậm rãi đứng dậy, thở dài một hơi, rồi thì thào nói nhỏ:


- Rốt cục đã trở lại a!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play