Lâm Phong liếc mắt nhìn Dương Tiêu, hôm nay hắn tự nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng lời nói đối phương.
Nhất là trong Thiên Trận Kỳ Phủ, hắn vốn là khách lạ ghé qua, càng phải đề phòng chút. Có người này bên cạnh, chỉ sợ hành động càng bất tiện. Bởi vậy, Lâm Phong rất gọn gàng dứt khoát cự tuyệt.
- Không cần, bản thân ta một người cũng tốt!
Dương Tiêu nghe Lâm Phong nói thế cũng không ngoài ý muốn, nở nụ cười đáp:
- Mặc dù ngươi cự tuyệt, ta vẫn sẽ đi theo ngươi.
Nếu ngươi phát sinh xung đột cùng nhân vật Đế cảnh Chí Tôn Phủ, ta sẽ cố gắng giúp đỡ ngươi một chút.
- Đa tạ ý tốt của ngươi, chẳng qua ta không cần!
Lâm Phong dứt lời, thân hình trong giây lát lóe lên, giống như bị một đạo cuồng phong bao vây bên trong, nhanh như chớp bay về phía trước. Nhưng mà phía sau hắn, khoé miệng Dương Tiêu toát ra một nụ cười nhạt.
- Mộc Phong này muốn bỏ mình lại sao?
Khẽ dẫm một bước, dưới chân súc tích trận pháp. Dương Tiêu chân đạp hư không, giống như lưu quang ảo ảnh bay nhanh trong không trung. Vũ Hoàng nhân vật, chỉ cần tu hành một chút thánh văn lực lượng đã có thể đạp văn phi hành, hoặc lấy pháp tắc đi tới, khiến tốc độ mình nhanh hơn một chút. Nhưng những người am hiểu đạo cực có thể cất bước hư không, mỗi một bước chân của bọn họ đều có một tiểu trận pháp hoàn chỉnh. Lâm Phong cảm giác được Dương Tiêu đi theo phía sau, không khỏi ngưng trọng thầm nghĩ gia hoả này tốc độ thật nhanh. Nhưng hắn cũng không dừng lại, một khi tên kia đã muốn đi theo, vậy cứ để hắn theo. Càn Phủ động thiên cực kỳ mênh mông, mà trong này có nhiều trận mỏ nhất. Nhưng tất cả trận mỏ này không thuộc về tư nhân. Tám mươi mốt phủ có mấy trăm động thiên, tương tự Vạn Trận Họa Bích đều là bảo vật của Thiên Trận Kỳ Phủ không thể dao động. Mặc dù một Phương phủ chủ cũng không thể loạn động. Chỉ có Thiên Trận Kỳ Phủ đệ tử mới có thể bước vào trong động thiên tìm kiếm kỳ ngộ. Thiên Trận Kỳ Phủ đã truyền thừa nhiều năm, dần dần trở thành một cổ thế lực cực kỳ khủng bố tự nhiên có đạo lý của bọn họ. Mấy trăm động thiên cùng với Vạn Trận Họa Bích đều là chí bảo cực kỳ trân quý. Vô số lương hỏa tương truyền, vĩnh hằng không dứt. Càn Phủ động thiên sở dĩ rất lâu mới mở một lần vi bảo trì tính kéo dài, không cho tài nguyên trong động thiên tổn hao quá lớn. Thời gian lắng đọng, để nó có thể tự mình phục hồi.
- Thật nhiều trận mỏ, chẳng qua đều loại nhỏ.
Lâm Phong thấp giọng nói, thân hình tiếp tục hướng phía trước. Cổ lão Càn Phủ động thiên, rốt cuộc có kỳ ngô gì mà trăm năm mới mở ra một lần.
- Yêu thú?
Tại giờ phút này, ánh mắt Lâm Phong hướng tới xa xa. Chỉ thấy nơi đó có một đầu yêu lang màu đen, một đôi con ngươi hắc ám lạnh lẽo tràn ngập lãnh khí. Sau khi nhìn thấy Lâm Phong, thân thể yêu lang khổng lồ trực tiếp nhằm phía hư không, lợi trảo đột nhiên cào tới Lâm Phong. Thân thể khổng lồ của nó giống như muốn xé rách cả thân hình Lâm Phong, trong hư không cũng có vài đạo hắc ám xẹt qua.
- Lực lượng thật mạnh!
Ánh mắt Lâm Phong ngưng trọng. Yêu lang lợi trảo móc xuống tựa như có một cổ gió lốc hủy diệt màu đen ập xuống dưới, xoắn giết hết thảy. Lâm Phong tự nhiên có thể cảm cảm nhận lực lượng mạnh yếu của đối phương. Chỉ thấy hắn vung quyền trực tiếp xuyên thủng yêu lang lợi trảo, phá nát thân thể yêu lang. Nhưng trong khoảnh khắc, thân thể yêu lang biến thành một tia hắc ám ma quang, tiêu tán trong hư không, không có huyết nhục. Một màn này khiến đồng tử Lâm Phong co rút lại nhìn chằm chằm phía trước. Hắc ám ma quang hội tụ, yêu lang lần nữa tái hiện, con ngươi lãnh liệt nhìn chằm chằm hắn khiến Lâm Phong cảm giác được hàn ý chạy dọc sống lưng.
- Đây là quái vật gì?
Lâm Phong lẩm bẩm một tiếng. Chỉ thấy yêu lang lại lần nữa giết tới, chẳng qua lúc này Lâm Phong không có lại đánh nổ nó mà duỗi tay thành chưởng, nháy mắt chộp tới yêu lang, tóm chặt lấy nó. Lập tức, một cổ cắn nuốt lực lượng kinh khủng từ trong cơ thể Lâm Phong xuất hiện, tựa như một cái đầu lâu hắc ám từ thân thể hắn chui ra, trong nháy mắt nuốt chửng yêu lang, rồi lại lần nữa chui vào trong cơ thể hắn, dung nhập vào trong huyết mạch.
- Không phải yêu thú thật sự.
Lâm Phong nuốt chửng yêu lang rồi vẻ mặt chợt hiểu ra. Yêu lang kia không hề có huyết nhục, không phải yêu thú chân chính.
- Đương nhiên không phải yêu thú thật sự, đây là trận yêu.
Lúc này, một đạo thân ảnh đạp không mà đến, rõ ràng là Dương Tiêu theo sau hắn nãy giờ. Lâm Phong nhìn về phía đối phương, chỉ nghe Dương Tiêu nói:
- Mộc Phong, động thiên này là tiểu thế giới của một vị tiền bối Thiên Trận Kỳ Phủ.
Tiên nhân này có được đại trí tuệ, cùng với thiên phú sáng tạo. Hắn bất mãn đối với trận đạo cực hạn hiện tại nên muốn vì trận khai linh. Bởi vậy, hắn lấy trận pháp dựng dục sinh linh, lấy trí tuệ siêu việt sáng tạo trận đạo thánh linh, cũng là trận yêu mà ngươi chứng kiến.
- Dã tâm thật lớn, người này tuyệt đối là kỳ tài ngút trời, tự mình mở ra một lĩnh vực.
Lâm Phong cả kinh, kỳ nhân Thiên Trận Kỳ Phủ xuất hiện lớp lớp. Càn Phủ động thiên tiền bối này nghe đồn chính là trận tượng có thể so với cổ Thánh, tràn ngập trí tuệ cùng sáng tạo, lại có thể vì trận khai linh.
- Chẳng qua đây chỉ là Hậu thiên sinh linh, chung quy không có lợi hại như Tiên thiên sinh linh.
Tổ tiên Thiên Trận Kỳ Phủ có di ngôn. Nếu trận pháp có thể tự dựng dục sinh linh, đó là trời sinh trận tượng, trăm vạn năm khó gặp, có thể ngộ không thể cầu. Tiền bối lưu lại nơi này nhiều trận mỏ như vậy, thậm chí có một chút trận mỏ cực kỳ đáng sợ, chính vì hy vọng có thể chứng kiến Tiên thiên trận linh.
- Bên trong trận đạo lại có nhiều học vấn như vậy.
Lâm Phong thầm nghĩ. Tiên thiên trận linh, Hậu thiên chú linh, tất cả đều là trận đạo kỳ sự. Nếu hắn không có đi vào Thiên Trận Kỳ Phủ, hắn tuyệt đối không thể nào biết được những tri thức trận đạo này. Chẳng qua hắn vẫn còn có chút hoài nghi, trận pháp thực sự có thể dựng dục ra sinh linh hay sao? Chẳng lẽ tiền bối Thiên Trận Kỳ Phủ lại muốn lừa gạt hậu nhân? Dù sao, chuyện này chỉ là đồn mà thôi.
- Đa tạ chỉ giáo.
Lâm Phong nở nụ cười. Cước bộ hắn lại lần nữa bước ra, hướng tới phương xa mà đi. Dương Tiêu nhìn chằm chằm bóng dáng Lâm Phong, trong ánh mắt hiện lên một đạo lãnh quang. Trong hư không, có yêu thú xoay quanh rõ ràng là một đầu trận ưng, trong giây lát giết tới Dương Tiêu. Dương Tiêu hừ lạnh một tiếng, bàn tay run lên. Nhất thời, khủng bố trận quang bay múa rồi đột nhiên hóa thành tơ máu đáng sợ bắn tới trận ưng. Đồng thời, mi tâm hắn bắn ra một chùm tia sáng cực kỳ đáng sợ, xuyên qua đầu trận ưng. Chỉ sau một lát, trận ưng kia hoàn toàn hóa thành hư vô, tan thành mây khói.
- Lợi hại.
Lúc này, chỉ nghe một đạo thanh âm truyền đến, ánh mắt Dương Tiêu liếc qua thấy Tử Đế đạp không đi đến chỗ này.
- Ngươi tới làm gì?
Dương Tiêu nhìn thấy Tử Đế, đạm mạc nói.
- Dương Tiêu, ngươi cố ý nói cho Lâm Phong ta sẽ đối phó hắn, mục đích khiến hắn ở lại bên cạnh ngươi.
Đáng tiếc, hắn tựa hồ cũng không cảm kích, đi cùng ngươi cũng không muốn, lại càng không để ngươi nắm rõ thực hư của hắn. Ngươi muốn tìm được hắn, chỉ sợ không có dễ dàng như trong tưởng tượng đâu. Dù sao người này sâu không lường được, một chưởng của ta vẫn không thể khiến hắn trọng thương. Tử Đế nhàn nhạt cười nói, khiến Dương Tiêu nhướng mày, lạnh nhạt đáp:
- Thì tính sao?
Hay ngươi muốn can thiệp chuyện của ta?
- Dương Tiêu, trong Thiên Trận Kỳ Phủ mỗi người đều kính ngươi sợ ngươi, ngay cả các trưởng bối cũng căn dặn đệ tử tránh ngươi thật xa, còn cố ý để ngươi lập lời thề không được sử dụng thiên phú của mình trong Thiên Trận Kỳ Phủ giết hại đồng môn.
Chẳng qua lần này tiến vào động thiên, xem ra bệnh cũ của ngươi lại muốn tái phát. Đương nhiên, chỉ cần ngươi không đối phó những người khác, chuyện của người nọ, ta sẽ không quản, thậm chí còn có thể giúp ngươi một tay. Tử Đế nhàn nhạt cười nói. Cảnh này khiến thần sắc Dương Tiêu ngưng trọng, Tử Đế tiếp tục nói:
- Ta biết bất luận ngươi làm cái gì, lấy thiên phú của ngươi, chư tiền bối Càn Phủ đều sẽ bao che.
Nhưng bọn họ không có khả năng ra tay giúp ngươi làm cái gì, đó là chuyện của riêng ngươi. Cho nên ngươi hợp tác với ta mới có lợi nhất.
- Ngươi muốn được cái gì?
Dương Tiêu nhìn thấy Tử Đế, lãnh đạm nói.
- Ta muốn ngươi cùng ta chia sẻ hết thảy mọi thứ tìm được trên người hắn.
Tử Đế, ngươi tốt xấu là cường giả đại Đế, vậy mà còn mơ ước đồ của Vũ Hoàng?
- Ngươi sai rồi, sở học võ đạo không có giới hạn.
Người này thiên phú lợi hại, khắc trận mạnh mẽ, tất nhiên có chỗ kinh người. Huống hồ, ngươi cùng ta hợp tác, đối với ngươi không có gì tổn thất. Trước Cửu Tiêu Hội Ngộ, ngươi có thể lần nữa mạnh mẽ đề thăng thực lực lên một cấp bậc, chẳng phải càng tốt sao?
- Tử Đế, ngươi thực âm hiểm.
Dương Tiêu lạnh nhạt nói.
- Như nhau mà thôi.
Tử Đế cười nhạt đáp lại, hai người giống như đạt thành hiệp nghị nào đó. Những chuyện này Lâm Phong cũng không biết. Lúc này, thân hình hắn buông xuống tại một tòa mỏ quặng. Trước mặt hắn, chỉ thấy bên trong mỏ quặng có cái gì giống như đang mấp máy. Lập tức, chỉ thấy một khoáng thạch khổng lồ văng ra. Răng rắc một tiếng, trận khoáng thạch vỡ nát rơi xuống bên dưới. Trong khoáng thạch xuất hiện một con nhện màu vàng rất lớn, ánh mắt đều là màu vàng. Hơn nữa, toàn thân con nhện màu vàng này lại chứa từng đợt hắc ám ý chí.
- Lại là trận yêu.
Ánh mắt Lâm Phong ngưng trọng. Chỉ thấy con nhện hướng về phía trước, Lâm Phong cảm thấy hư không quanh người có quang văn chói sáng hóa thành một lưới lớn màu vàng quấn hắn trong đó. Mỗi một sợi tơ đều vô cùng chắc chắn, khiến người không thể đào thoát. Hơn nữa, trận này còn đang không ngừng diễn hóa, muốn hoàn toàn trói chết Lâm Phong bên trong.
- Trận yêu này còn có thể sử dụng trận pháp?
Trong lòng Lâm Phong có chút rung động. Trận… như thế nào trở thành trận linh… Lâm Phong quả thực rất muốn biết. Tuy nói hôm nay Lâm Phong gặp được trận đạo kỳ diệu, bản thân hắn cũng có thể lấy trận khắc yêu. Nhưng mà hắn lại cảm thấy thứ kia dù sao cũng là trận, không phải yêu thú chân chín. Nhưng mà những chuyện trước mắt tựa hồ muốn phá vỡ nhận thức của hắn.
- Muốn sinh ra sinh linh thì phải dựng hồn.
Trận này… có hồn sao? Thần sắc Lâm Phong hiện lên lãnh quang, lợi kiếm trên người khủng bố xé mở hết thảy, những sợi tơ quấn quanh hắn không ngừng bị kiếm kình xé rách.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT