Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 2107 - Làm mất thể diện


...

trướctiếp

Diệp Khuyết nghe thấy thanh âm của Ngu Lân cùng với Tô Mục, ánh mắt nhìn thoáng qua hướng Ngu gia, thản nhiên nói:

- Đã là người của Thiên Trận Kỳ Phủ, việc hôm nay, các ngươi không cần tham dự .



- Sư huynh nói phải!


Ngu Lân cùng với Tô Mục khẽ gật đầu. Chứng kiến một màn này, sắc mặt người hai nhà Phùng, Ôn không dễ nhìn cho lắm, Tô Mục cùng Ngu Lân cung kính như thế, đối phương tùy ý nói một câu bọn họ cũng không dám cãi lời, trận chiến lần này, còn chuẩn bị muốn để Ngu gia lên chiến đấu một trận, nhưng mà, giờ phút này xem ra hắn đã không dám chiến . Ánh mắt của Phùng gia và Ôn gia ném về phía bọn người Hầu Thanh Lâm cùng với Thiên Si, xem ra trận chiến hôm nay hình như có chút không ổn rồi. Hầu Thanh Lâm cũng khẽ nhíu mày, sau đó nói với cường giả của Phùng gia:


- Lần này Kinh gia kéo dài thời gian ba ngày, cho nên đến phiên bọn họ ra người trước.


Bọn người Diệp Khuyết xuất hiện khiến Hầu Thanh Lâm cũng cảm giác được một trận áp lực, Kiếm Manh, Thiên Si, Nhược Tà đều đã xuất chiến, người của bọn họ hôm nay, hắn và Lâm Phong có thể nắm chắc hai trận thắng, còn ba trận chiến khác, còn có chút không nắm chắc, Kinh Thú và Đạm Đài, theo lý thuyết chắc cũng có thể thắng ít nhất một ván, nhưng mà lại cũng không phải nắm chắc tuyệt đối, vì vậy, nếu như bọn họ ra người sau đương nhiên sẽ tốt hơn một chút..


- Ừm, điều này nên làm.


Cường giả Phùng gia lên tiếng, lập tức đứng dậy, mở miệng nói:


- Trận chiến đấu này vốn nên cử hành từ ba ngày trước, nhưng mà Kinh gia đã kéo dài đến ngày hôm nay, lần chiến đấu này, có phải nên đến Kinh gia ra người trước hay không?


Ánh mắt Diệp Khuyết nhìn về phía cường giả Phùng gia, trên gương mặt bình tĩnh như lộ ra một chút khinh thường, nói:


- Cần gì phải để ý trước sau.



- Bọn họ làm sao có thể đánh đồng với chư tuấn kiệt của Thiên Trận Kỳ Phủ.


Cường giả Kinh gia cười nói.


- Trận chiến này vốn dĩ không quan trọng, khiến bọn họ thua là được, nhưng mà sư tôn đã phân phó, lợi dụng huyết tế.


Diệp Khuyết bình tĩnh nói một tiếng.


- Mấy tên này thật nói khoác không biết ngượng.


Xa xa, giữa Ngu gia, Đạm Đài nhìn thấy gương mặt kiêu ngạo kia, nhịn không được thấp giọng mắng. Ngu Lân khẽ nhăn mày, quét mắt liếc nhìn Đạm Đài, thấp giọng nói:


- Ếch ngồi đáy giếng.


Diệp Khuyết tồn tại cấp bậc gì, đi vào trong Thanh Sơn Thành này, đương nhiên phải cao cao tại thượng, đừng nói Thanh Sơn Thành, cho dù ở Thiên Trận Kỳ Phủ, hắn cũng như thế, người có thể đứng ngang hàng với hắn, chỉ có số lượng không nhiều lắm vài tên yêu nghiệt cùng thế hệ, cho dù nhân vật Đại Đế, cũng phải là nhân tài phi thường yêu nghiệt mới có thể ngồi cùng bàn ăn với hắn, dạng nhân vật như vậy, làm sao sẽ để ý đến một trận chiến tranh đoạt mạch khoáng của Thanh Sơn Thành, Kinh gia, chỉ sợ là đã phải lay động một vài lão gia hỏa, mới có thể mời Diệp Khuyết đến đây.


- Hèn nhát.


Đạm Đài lạnh lùng ném cho Ngu Lân một câu, khiến cho Ngu Lân ngay lập tức ném cho hắn một đạo phong duệ lãnh mang, Lâm Phong đưa tay khoát lên đầu vai Đạm Đài, ý bảo hắn im lặng, không cần phải đấu võ mồm với Ngu Lân, người của Thiên Trận Kỳ Phủ đến đây thì thế nào? Chiến cuộc không thể thay đổi, điều duy nhất mà Lâm Phong muốn, chính là Mộc Trần. Hầu Thanh Lâm mang theo người của Thiên Đài đi tới phía trước hai nhà Phùng gia và Ôn gia, ánh mắt bình tĩnh nhìn bọn người Diệp Khuyết, thản nhiên nói:


- Lợi dụng huyết tế?


Một khi đã như vậy, vẫn một câu nói vừa rồi, vô luận đối thủ của các ngươi là ai, chỉ cần đại biểu Kinh gia xuất chiến, có thể giết thì nhất định phải giết.


- Được.


Người của Thiên Đài thần sắc bình tĩnh, giờ khắc này, bỗng dưng có một cỗ uy áp tràn ngập xuất hiện, truyền về không gian phía xa xa, tựa hồ như khiến cho mọi người nhớ lại, mấy tên này, cũng đều là những nhân vật cường đại thân mang thiên phú dị bẩm, ba ngày trước, bọn họ dùng tên Mộc Trần, chấn động Thanh Sơn Thành. Nhưng mà năm vị cường giả từ trên trời giáng xuống kia, chính là nhân vật yêu nghiệt của Thiên Trận Kỳ Phủ, thậm chí, ngay cả Ngu Lân cùng Kinh Viêm đứng ở trước mặt bọn họ tựa hồ đều trở nên ảm đạm không có ánh sáng, nhất là Diệp Khuyết cầm đầu, bọn người Ngu Lân và Tô Mục đều rất cung kính với hắn, có thể thấy được địa vị của người nó rất ca, thực lực rất mạnh.


- Buồn cười, Hư Dự, trận chiến đầu tiên, ngươi lên đi.


Diệp Khuyết bình tĩnh nói, ngay lập tức một gã thanh niên đứng trên cánh phải của yêu thú khẽ gật đầu, nói:


- Được.


Dứt lời, chân hắn bước một bước, giống như một mũi tên đáp xuống phía trên đài chiến đấu mênh mông, một cỗ khí thế mênh mông cuồn cuộn mạnh mẽ đánh về phía đám Hầu Thanh Lâm, phát ra âm thanh gào thét giống như cuồng phong tụ vũ, đó là pháp tắc cùng đại thế đang rít gào, hung hăng va chạm ở trên người Hầu Thanh Lâm.


- Ai lên tìm chết đây?


Bên trong thanh âm bình tĩnh của Hư Dự lộ ra sát khí hiu quạnh, mệnh lệnh của sư tôn là, giết không tha, trận chiến tranh giành mạch khoáng Thanh Sơn Thành hôm nay, không chỉ cần phải thắng, hơn nữa còn phải hung hăng lập uy, vì để tranh đoạt tất cả mạch khoáng của Thiên Sơn Thành mà chuẩn bị.


- Khí thế thật mạnh.


Đám người thầm nghĩ trong lòng, ngoại trừ khí thế ra, Hầu Thanh Lâm bọn họ còn thật sâu cảm nhận được một loại lực lượng khác, uy lực trận đạo, Thiên Trận Kỳ Phủ, ở Thần Tiêu đại lục cũng xem như một địa phương có chút danh tiếng, có thể thấy được ở đó có rất nhiều cường giả thiên tài, hơn nữa Thần Tiêu đại lục, chính là trung tâm của Cửu Tiêu. Chỉ thấy Hư Dự tâm niệm vừa động, ngay lập tức trong bàn tay xuất hiện một thanh cự kiếm vô cùng dày nặng, cự kiếm màu đen, trọng kiếm vô phong, hung hăng cắm ở phía trên đại địa, âm thanh nổ tung chấn động truyền tới, khắp không gian giống như cũng đang run rẩy, thậm chí, phía trên mặt đất còn xuất hiện từng đợt từng đợt văn lộ, bao vây thân thể hắn ở bên trong, lực lượng dầy nặng vô biên, làm cho người ta hít thở không thông.


- Hư Dự hắn từng dùng một kiếm giết chết gã thượng vị Hoàng đỉnh phong kiêu ngạo, coi như một Vũ Hoàng cảnh tuyệt đỉnh.


Ngu Lân thầm than trong lòng, trận chiến này, đệ tử của Mộc Trần, chỉ sợ sẽ rất thảm.


- Thế trọng mà trầm, trận chiến này, ta lên.


Hầu Thanh Lâm bình tĩnh mở miệng, cước bộ chậm rãi bước ra, trường bào phần phật, đi lên đài chiến đấu, duỗi tay, nhẹ nhàng gỡ xuống thanh kiếm ở sau người, như một hồ nước yên tĩnh không gợn sóng, khí thế của hai người, giống như hoàn toàn tương phản.


- Hầu Thanh Lâm này chính là nhị sư huynh của những người đó, thực lực chắc chắn rất mạnh, trận chiến đầu tiên, hắn tự mình xuất thủ.


Đám người thầm nghĩ trong lòng. Chỉ thấy khoé miệng Hư Dự lộ ra một nụ cười châm chọc, tiếng vang răng rắc truyền tới, cự kiếm vắt nghiêng ở sau người, sau đó bước chân của hắn liền xông về phía Hầu Thanh Lâm, phía trên đài chiến đấu, đốm lửa văng khắp nơi, âm thanh ma sát chói tai không ngừng truyền tới, đồng thời, khí thế trầm trọng bá đạo như muốn chèn ép hư không đến sụp đổ. Nhưng mà giờ phút này, khí thế trên người Hầu Thanh Lâm cũng thay đổi, cuồng phong giận dữ gào thét, xung quanh thân thể hắn đột nhiên xuất hiện một cỗ lốc xoáy đáng sợ, lực lượng luân hồi cũng theo đó nở rộ. Ong!! Thân thể của Hầu Thanh Lâm cũng liền xông ra ngoài, cơn lốc tê rống, lực lượng luân hồi khủng bố khiến cho khắp vòm trời đều đang biến ảo, đạo uy đáng sợ kia bao trùm thiên địa, khiến cho không gian ngàn vạn dặm xung quanh đều trở nên ảm đạm thất sắc.


- Luân hồi, hắn thế nhưng lại sử dụng luân hồi chi đạo.


Đám người chấn động trong lòng, sinh ra cảm giác hít thở không thông, thật mạnh, trận chiến này ai thắng ai thua, chỉ sợ đã có kết quả rồi. Sắc mặt Hư Dự cũng kịch biến, nhưng mà trọng kiếm vẫn như trước, văn lộ đan chéo trên mặt đất hóa thành trận quang sáng chói lượn lờ ở phía trên cự kiếm, khiến cho cỗ khó thế kia càng bá đạo trầm trọng hơn.


- Giết!


Hư Dự chợt quát một tiếng, giống như có một chuông lớn nghìn vạn cân đang chấn động bên trong trí óc Hầu Thanh Lâm, nhưng mà Hầu Thanh Lâm một khi chiến, chỉ có điên cuồng, không điên cuồng thì còn gì là võ đạo, bất cứ lực lượng nào đặt trên người hắn cũng không thể dao động lòng hắn, cũng không thể chèn ép được hắn, ánh sáng luân hồi, nhảy vào bên trong thần niệm của đối phương, nhảy vào thân thể của đối phương, xem ai, có thể chịu đau nhiều hơn.


- Đông!


Hư Dự chuyển động cánh tay, cự kiếm mang theo khí thế ngập trời chém tới, thiên địa biến sắc, thân thể huyết nhục Hầu Thanh Lâm giống như muốn bị chèn ép đến vỡ tung, nhưng mà lúc này Hầu Thanh Lâm cũng động kiếm, ánh sáng luân hồi cắn nuốt mọi thứ, một kiếm quấy luân hồi, thân thể Hư Dự đã bắt đầu trở nên vặn vẹo, bị lâm vào bên trong luân hồi, vạn kiếp bất phục.


- Nhị sư huynh chiến đấu vẫn luôn điên cuồng như thế, nhìn thì nhẹ nhàng, nhưng mà không ai có thể điên cuồng bá đạo khi chiến đấu giống như hắn.


Lâm Phong nhìn thấy một màn này trong lòng cũng khẽ run sợ, trận chiến này, không có bất ngờ, hắn cũng không lo lắng là Hầu Thanh Lâm sẽ chiến bại, trừ phi thực lực của đối phương chênh lệch quá lớn với Nhị sư huynh. Luật động chấn động nhân tâm vẫn đang run rẩy giữa tâm linh cùng thần hồn của đám người, nhưng trận đấu phía trên đài chiến đấu cũng đã ngừng lại, trong mắt Hầu Thanh Lâm lộ ra vẻ điên cuồng, hít sâu vào một hơi, cỗ áp lực trầm trọng kia khiến cho huyết nhục của hắn giống như cũng thiếu chút nữa tan vỡ, nhưng mà, hắn vẫn rất tiêu sái xoay người, chậm rãi đi về phía người của Thiên Đài đang đứng, ánh mắt mọi người cũng dõi theo hắn, bên trong đôi mắt mang theo từng đạo rung động, nghênh đón người chiến thắng trở lại. Phía trên đài chiến đấu hiện tại chỉ còn lại có một thanh trọng kiếm, Hư Dự, đã tiêu thất, trên mặt đất vẫn có văn lộ sáng chói đan chéo vào nhau, rõ ràng như vậy, nhưng mà dù vậy, cũng không thể ngăn cản Hư Dự chiến bại và bị hủy diệt. Một màn này, thật giống như một tát vang dội đánh lên mặt Diệp Khuyết, cũng như đánh trên mắt bọn người Thiên Trận Kỳ Phủ kiêu ngạo, bọn họ cao ngạo, trận chiến đầu tiên, một kiếm, bị giết chết một người. Diệp Khuyết khẽ nheo mắt lại, một cỗ sát ý đáng sợ tràn ngập xuất hiện, nhưng mà cho dù sát ý của hắn có cường thịnh đến mấy, cũng không thể vãn hội thất bại chấn động lòng người này. Đám người Kinh gia thần sắc cũng đều cứng ngắc, đại biểu Hư Dự mà Kinh gia hắn xuất chiến đã bị tru sát rồi? Đó dù sao cũng là nhân vật thiên tài của Thiên Trận Kỳ, đây có phải cũng xem như là vì Kinh gia mà chết hay không? Đám người Ngu gia cũng đều ngây ngẩn cả người, nhất là Ngu Lân cùng với Tô Mục, cục diện như vậy, hiển nhiên chấn động tâm linh của bọn họ, những lời bọn họ nói vừa rồi, cũng tựa hồ có chút buồn cười.


- Người của Thiên Trận Kỳ Phủ, quả nhiên rất mạnh.


Đạm Đài châm chọc nói một tiếng, cách vả mặt này của Hầu sư huynh thật là làm cho người ta cảm thấy sảng khoái, hai con ngựa thí tinh này vừa rồi không biết đã nói Hư Dự có bao nhiêu lợi hại đâu. Tô Mục cùng Ngu Lân hiển nhiên nghe ra ý tứ châm chọc trong câu nói kia, khẽ nhíu mày, nhưng mà Hư Dự xác thực đã bị tiêu diệt, bọn họ cũng không thể cãi lại!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp