- Hắn nghĩ cả thế giới này chỉ có người của Thiên Trận Kỳ Phủ hắn là lợi hại nhất hay sao chứ, ngày hôm qua không vừa mới bị ngược đến thê thảm hay sao.


Đạm Đài nhìn theo bóng dáng của Tô Mục, lạnh lùng nói:


- Thiên Trận Kỳ Phủ, cũng chỉ có thế mà thôi.


Đạm Đài giọng vốn rất lớn, câu nói của hắn đương nhiên Tô Mục nghe thấy, chỉ thấy Tô Mục đột nhiên xoay người, lạnh lùng liếc mắt nhìn Đạm Đài, tuy rằng hôm nay Ngu gia có thể sẽ đứng ở phía đối lập với Thiên Trận Kỳ Phủ, nhưng đó là bởi vì Kinh gia, còn Thiên Trận Kỳ Phủ và cá nhân Ngu gia cũng không có mâu thuẫn, mà hắn, là người của Thiên Trận Kỳ Phủ, đương nhiên không chịu được khi có người vũ nhục Thiên Trận Kỳ Phủ.


- Người như ngươi đương nhiên sẽ không hiểu rõ, thật sự nghĩ rằng tất cả mọi người đều có thực lực giống như kiếm khách mù kia hay sao.


Tô Mục cười lạnh nói, sau đó lại nói với Ngu Diệp:


- Diệp tử, Ngu gia ngươi, vì sao ngay cả loại người này cũng coi là khách quý.


Dứt lời, hắn tiếp tục đi về phía xa, Ngu Diệp cười khổ, quay đầu lại xin lỗi nhìn Lâm Phong, dù sao Lâm Phong cũng là khách nhân của Ngu gia họ, nhưng mà, nàng chung quy cũng không nói gì thêm, theo Tô Mục rời đi, tuy rằng Lâm Phong có một sư tôn là trận đạo tông sư, nhưng mà, địa vị của Lâm Phong đương nhiên không thể nào so sánh với Tô Mục, Tô Mục không chỉ là người của Thiên Trận Kỳ Phủ, mà hiện giờ lại còn kết giao với nàng, bên nào nặng bên nào nhẹ, nàng làm sao có thể không hiểu.


- Nói khoác không biết ngượng.


Đạm Đài nhìn chằm chằm hướng Tô Mục rời đi, trong mắt có khí tức bạo ngược truyền ra:


- Thật muốn ngược hắn thành cặn bã.



- Không cần phải so đo.


Lâm Phong bình tĩnh nói, giờ phút này suy nghĩ trong lòng hắn chỉ có Mộc Trần, Kinh gia đưa ra lựa chọn này, ngày mai, nên làm thế nào? Đánh bại Kinh gia, đoạt lấy mạch khoáng, sau đó thì nên làm gì đây, chẳng lẽ muốn Kinh gia dùng Mộc Trần đổi lấy mạch khoáng hay sao? Thiên Trận Kỳ Phủ, vì sao lại tham gia vào trận chiến này? Tất cả, đều không thể đoán trước được, chỉ có thể chờ đợi. Thời gian một ngày này, tựa hồ như vô cùng dài, sáng sớm hôm sau, Lâm Phong và Đạm Đài cùng Ngu Tâm đi tới vùng đất Ngu gia tụ tập, tùy thời chuẩn bị xuất phát. Thời điểm chư cường giả của Ngu gia đều đã đến, phát hiện Lâm Phong cùng Đạm Đài bọn họ đã tới rồi, không khỏi lộ ra thần sắc kinh ngạc, Ngu Khôn tiến lên cười nói:


- Lâm Phong hiền chất theo đuổi võ đạo nhiệt tình quá.



- Không biết trời cao đất rộng mà thôi.


Bên cạnh Ngu Khôn, Tô Mục nhàn nhạt nói, khiến cho Ngu Khôn khẽ sửng sốt, lập tức lộ ra thần sắc khác thường, ánh mắt nhìn về phía nữ nhi Ngu Diệp của hắn. Ngu Diệp khẽ cười khổ, truyền âm đơn giản kể lại chuyện tình ngày hôm qua, sau khi biết, Ngu Khôn cũng không nói thêm gì, thậm chí lúc sau, cũng không nói nhiều hơn với Lâm Phong dù chỉ một câu. Một đoàn người thân ảnh chậm rãi bay lên không, đi về phía được ước định ở Thanh Sơn Thành, người của Ôn gia và Phùng gia đã tới trước rồi, ngoại trừ bọn họ, không gian mênh mông cuồn cuộn xung quanh sớm đã có vô số người quay quanh.


- Ngu gia cũng tới rồi, cuối cùng chỉ còn lại Kinh gia.


Mọi người nhìn thấy Ngu gia đã đến, tất cả đều lộ ra phong mang, tam đại thế gia tề hàng, bọn người Hầu Thanh Lâm ba ngày trước làm cho Kinh gia đại bại cũng đều đã đến đây, vì Mộc Trần mà đến, hôm nay, Kinh gia sẽ ứng đối thế nào đây?


- Hầu huynh, năm trận chiến hôm nay, Hầu huynh đã lựa chọn được người thích hợp hay chưa?


Chỉ thấy một vị cường giả của Ngu gia ánh mắt nhìn về phía Hầu Thanh Lâm đang đứng phía Phùng gia, mở miệng hỏi, không chú ý bối phận, trực tiếp gọi Hầu huynh.


- Để xem Kinh gia còn ai có thể chiến đấu.


Hầu Thanh Lâm bình tĩnh nói, ánh mắt liếc nhìn Lâm Phong, trong đôi mắt lộ ra một chút lo lắng nhàn nhạt, nếu như Kinh gia không giao Mộc Trần ra, bọn họ nên làm thế nào.


- Ừm, tin rằng lấy thực lực chư vị sư huynh đệ của Hầu huynh, nhất định có thể thủ thắng.


Cường giả Ngu gia cười nói, trận chiến này, nếu như Kinh gia thật sự mời người của Thiên Trận Kỳ Phủ đến, Hầu Thanh Lâm bọn họ muốn chiến thắng Kinh gia cũng không có đơn giản như vậy.


- Người Kinh gia tới.


Vào đúng lúc này, ánh mắt mọi người toàn bộ đều tập trung về một hướng, chỉ thấy một hàng cường giả đang bước trong hư không, cuồn cuộn tiến đến, tộc lão của Kinh gia, tự mình hạ xuống, dẫn dắt Kinh gia, Kinh Viêm, Kinh Nhiễm toàn bộ đều ở đây. Trong hư không, ánh sáng nhàn nhạt từ trên bầu trời chiếu xuống, chiếu rọi ở trên người đám người, mang theo vài phần ấm áp, nhưng mà không ít người lại cảm thấy trên lưng ẩn ẩn đã có mồ hôi, cũng không biết có phải là bởi vì quá chờ mong hay không.


- Kinh gia, thà chiến chứ không thả người sao?


Hầu Thanh Lâm bước từng bước về phía trước, thần sắc vẫn bình tĩnh như mặt nước, nhưng mà tâm, cũng không tịnh.


- Chiến.


Cường giả Kinh gia nhàn nhạt nói một tiếng, khiến cho Hầu Thanh Lâm hít một hơi thật sâu, nói:


- Chư đệ tử Thiên Đài nghe lệnh, hôm nay người nào bước lên đài chiến đầu, đều phải lấy tru sát đối thủ làm mục đích.


Một cỗ sát ý tràn ngập xuất hiện, dưới ánh nắng ấm áp, lại làm cho người ta cảm giác được hàn ý nhè nhẹ, Hầu Thanh Lâm được gọi là nhị sư huynh này, thật sự giống như một kẻ điên.


- Tru sát đối thủ?


Người của Kinh gia lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, nói:


- Các ngươi, run rẩy đi.


Nhìn thấy đám người Kinh gia khoé miệng cười lạnh, mọi người xung quanh đều ngửi được một khí túc không tầm thường, đúng lúc này, xa xa, một âm thanh rống giận đáng sợ cuồn cuộn truyền ra, lệ khí khủng bố cuồn cuộn đánh tới, cỗ uy áp đáng sợ kia, giống như muốn chèn ép thân thể người khác đến phải nằm sấp xuống.


- Yêu khí thật mạnh, yêu thú gì đấy?


Đám người nhìn chằm chằm phương xa, chỉ thấy phía thái dương trên vòm trời, một yêu thú to lớn khủng bố cuồn cuộn đánh tới, yêu thú này có đầu sư thân điểu, còn có cánh chim cực lớn, có vẻ vô cùng dữ tợn, bá đạo hung quang trong mắt làm cho người khác phải run sợ.


- Yêu thú biến dị tạp giao, chỉ sợ thực lực của yêu thú này sẽ lợi hại đến khiến người ta phải sợ hải.


Mọi người trong lòng âm thầm rung động , ánh mắt nhìn về phía đám người đang đứng trên thân yêu thú, vừa đúng, năm người. Hai bên cánh, mỗi bên hai người, thân phi trận bào, khí vũ phi phàm, đứng phía trên yêu thú giống như đang quan sát chúng sinh, thấy rõ nhất chính là thanh niên cường giả đứng trên đầu yêu thú, khoanh tay mà đứng, trường bào phần phật, coi mọi thứ như chúng sinh, còn hắn chính là vua.


- Là hắn.


Ngu Lân đồng tử co rút lại, đường cong trên mặt cũng trở nên vặn vẹo, Kinh gia, không ngờ ngay cả hắn cũng mời tới, lại có thêm bốn người khác, trận chiến này, tam đại thế gia liên minh, tất bại.


- Vù, không ngờ lại có cả hắn, Kinh gia, cuối cùng đã trả giá bằng đại giới gì .


. Thậm chí ngay cả hắn cũng mời được tới. Tô Mục nhìn thấy đứng phía trước, thở sâu, chỉ cảm thấy lòng đang khẽ nhảy lên, Thiên Trận Kỳ Phủ tuy là một cỗ thế lực rất mạnh, nhưng mà người dám nói là mình chân chính đứng ở Vũ Hoàng đỉnh phong cũng chỉ có mấy người mà thôi, thanh niên cường giả ngạo thị thiên hạ đứng trên đầu yêu thú kia, chính là một người trong đó, hắn đáng lẽ phải đang chuẩn bị cho Cửu Tiêu Hội Ngộ mới đúng, thế nhưng lại xuất hiện ở tại Thanh Sơn Thành. Đám người Ngu gia nhìn thấy sự khác thường của Ngu Lân cùng với Tô Mục đồng tử không khỏi khẽ co rút lại, tựa hồ cũng ý thức được gì đó, hướng Ngu Lân hỏi.


- Người này là ai?



- Thiên Trận Kỳ Phủ, một trong mấy người tiếp cận được vô địch Vũ Hoàng.


Ngu Lân thần sắc trang nghiêm, chậm rãi nói. Vô địch Vũ Hoàng, danh hiệu vô địch, bởi vì thiên phú không giống nhau, có một số người tới cảnh giới này rồi bước vào Đại Đế cảnh, mà có một vài cường giả biến thái yêu nghiệt, cảnh giới của hắn còn chưa tới, vẫn chưa đặt chân đến Đại Đế, cũng đã có thể tru sát Đại Đế, một người có thể tiếp cận vô địch Vũ Hoàng, so với vô số Đại Đế đều trân quý, hiếm thấy hơn. Lâm Phong nghe thấy từ vô địch Vũ Hoàng, không khỏi nhớ tới danh hiệu vô địch tôn chủ, chẳng qua vô địch Vũ Hoàng chắc không giống với vô địch tôn chủ, vô địch tôn chủ lĩnh ngộ pháp tắc hoặc lĩnh ngộ đại thế ngàn lần, khi cảnh giới đã đến một trình độ nhất định, nhưng mà vô địch Vũ Hoàng, tiêu chuẩn để bình phán chỉ có một, sức chiến đấu. Không ai dám chân chính nói mình vô địch tại một cảnh giới, ngay cả thiên tài cũng không dám nói, đại lục quá lớn, Cửu Tiêu quá rộng, thử hỏi khắp thiên hạ, ai có thể vô địch cảnh giới? Cho nên, đối với cường giả có cấp bậc nhất định, người ta gọi tiếp cận vô địch, tại Thần Tiêu đại lục, tồn tại có thể tiếp cận vô địch, liền mang ý nghĩa có tư cách tham dự đến Cửu Tiêu Hội Ngộ.


- Tồn tại Vũ Hoàng tiếp cận vô địch?


Chư vị Ngu gia thần sắc ngưng trọng, sau đó chỉ nghe Tô Mục cũng mở miệng nói:


- Đều là Vũ Hoàng, nhưng mà Diệp Khuyết hắn có thể giết chết nhân vật Vũ Hoàng đỉnh phong chỉ trong một giây.



- Diệp Khuyết, rất mạnh, bên trong Thiên Trận Kỳ Phủ, hắn chính là tồn tại giống như bá chủ.


Ngu Lân và Tô Mục mỗi người một lời, khiến cho cả Ngu gia đều cả kinh, Kinh gia không ngờ lại mời được một nhân vật yêu nghiệt như vậy, xem ra bọn họ muốn đoạt mạch khoáng của Kinh gia là không có khả năng .


- Bốn người khác thì sao?



- Cũng đều rất lợi hại, xem ra trận chiến này, ta không thể tham dự, cứ để bọn họ xuất chiến thôi.


Ngu Lân nhàn nhạt nói, đã buông tha cho trận chiến tranh đoạt mạch khoáng của Kinh gia lần này, Hầu Thanh Lâm những người đó, chỉ sợ cũng là đi chịu chết mà thôi. Lời nói của Ngu Lân và Tô Mục Lâm Phong đều nghe được rõ ràng, không khỏi khẽ nhíu mày, thật không phải sợ những người này quá lợi hại, nhưng một khi những người này mạnh như thế lại tham dự vào trận chiến này, như vậy trận chiến này chỉ sợ cũng có thân ảnh cao tầng của Thiên Trận Kỳ Phủ ở trong đó, nếu không, Kinh gia làm sao có thể vận dụng được cỗ thế lực này. Điểm này, Lâm Phong nghĩ tới, những lão gia hỏa của Ngu gia cũng nghĩ tới, lúc này trong lòng bọn họ đang tự hỏi, Kinh gia, rốt cuộc đã trả giá gì, có liên lụy ba nhà bọn họ vào hay không? “ Xem ra phải cho Ngu Lân quay về Thiên Trận Kỳ Phủ sống lâu thêm một chút, mặt khác phải giữ mối quan hệ thật tốt với Tô Mục, nếu như sau này xảy ra chuyện gì, hy vọng có thể vận dụng người của bọn họ, còn để Thiên Trận Kỳ Phủ sẽ không động thủ với Ngu gia.” Cường giả Ngu gia thầm nghĩ trong lòng. Lúc này, yêu thú buông xuống trước mặt đám người Kinh gia, ngay lập tức tất cả mọi người của Kinh gia đều tiến lên tiếp đón, nhìn thấy một màn này, người ở Thanh Sơn Thành đều ý thức được người tới chắc chắn không tầm thường.


- Diệp Khuyết sư huynh, không nghĩ tới ngươi sẽ giá lâm Thanh Sơn Thành, nếu như biết, ta liền sớm đi trước nghênh đón.


Lúc này, Tô Mục khẽ khom người với Diệp Khuyết đang đứng trên yêu thú, khách khí nói.


- Diệp Khuyết sư huynh, lần này tiến đến Thanh Sơn Thành của ta, Ngu gia ta nhất định sẽ đem hết toàn lực chiêu đãi, mong rằng Diệp Khuyết sư huynh không chê.


Ngu Lân cũng đồng dạng khẽ chắp tay với Diệp Khuyết, phi thường khách khí, một màn này, khiến cho vô số người cả kinh, Ngu Lân và Tô Mục đều là người của Thiên Trận Kỳ Phủ, bọn họ khách khí với người này như thế, chỉ có thể chứng minh, tuy cùng thế hệ, nhưng bọn họ lại không có cùng cấp bậc với người này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play