Sau khi đạo ma kiếp thứ chín biến mất, những đám mây đen trên bầu trời cũng dần dần tiêu tán, thiên địa cũng khôi phục lại bình thường.

Nhưng ma uy trên người Lâm Phong vẫn rất đáng sợ, khiến hắn giống như một Cổ Ma khủng bố, đôi mắt của hắn, thân thể hắn, khí tức hắn đều giống như một vị Ma Vương.


- Răng rắc!


Lúc Lâm Phong nắm chặt hai tay, cốt cách trong cơ thể rung động phát ra những tiếng răng rắc làm hắn cảm thấy vô cùng thoải mái. Sau đợt Thiên ma kiếp lần này, toàn bộ sức mạnh chất chứa trong cơ thể hắn đã bị kích phát hoàn toàn, khiến cho cường độ cơ thể đạt đến mức khủng bố.


- Phương pháp chữa thương của bộ tộc Tiêu lão quả nhiên rất lợi hại, có thể nói Thánh pháp.


Chẳng những có thể chữa trị thương thế, mà còn có thể làm thực lực tiến thêm một bước. Khi sử dụng phương pháp này còn có thêm kích thích tiềm lực, nên dù cho có thiên phú không được tốt, cũng tiến rất xa. Nhất là những thiên tài được đào tạo từ nhỏ như Đạm Đài, không biết trong cơ thể hắn chất chứa nhiều tiềm lực nữa? Trong lúc Lâm Phong đang âm thầm nghĩ, Tiêu lão đã đi đến bên cạnh hắn nở một nụ cười ôn hòa:


- Lâm Phong, cường độ thân thể ngươi bây giờ đã rất mạnh, hơn xa những cường giả cùng cảnh giới trong tộc ta.


Mà ngươi đang tu bộ ma công nào đó?


- Tiêu lão, bộ cổ kinh này tên Vạn Kiếp Bất Diệt Thiên Ma Công pháp, có công hiệu thần kỳ, nhưng tiếc là nó không được trọn vẹn.


Ta thấy bộ ma công này rất thích hợp với Dược Tộc, có thể kích phát tiềm lực chất chứa trong cơ thể Dược tộc bộc phát ra. Nếu Tiêu lão cần, ta sẽ dùng thần niệm truyền cho người. Lâm Phong nhìn Tiêu lão nói.


- Bộ tộc ta rất chú trọng tu luyện theo chất lượng, từ từ phóng thích tiềm lực.


Thích hợp với cái gì, thì tu luyện cái đó, không hề cưỡng cầu. Nhưng ta cũng đang thiếu một bộ công pháp kích phát tiềm lực cấp tốc, ngươi cứ truyền đây. Ngay khi Tiêu lão nói xong, Lâm Phong truyền ma công cho lão.


- Tiêu lão, bộ công pháp phi thường bá đạo, không chỉ công kích cơ thể, mà còn công kích thần hồn, nên nhất định phải cẩn thận.


Những người có thân thể và thần hồn không mạnh, không thể tu luyện. Lâm Phong nhắc nhở một tiếng, rồi cùng Tiêu lão trở về Dược tộc. Sau khi trở về tiểu viện, Lâm Phong lập tức đi đến bên cạnh Đường U U, vút ve gương mặt nàng, thì thào nói.


- Nha đầu, sao nàng ngốc quá vậy?


Sao lại yên lặng bảo vệ ta? Sau đó, Lâm Phong lại nhìn về phía Tiêu lão:


- Tiêu lão, U U có cần trị liệu nữa không?



- Không cần, khi đến lúc, nàng ta tự nhiên sẽ tỉnh.


Tiêu lão khẽ lắc đầu, nói.


- Ta mang nàng đi có ảnh hưởng gì không?


Tiêu lão lập tức gật đầu, nói:


- Không sao đâu!


Sau đó Lâm Phong đưa U U vào võ hồn thế giới. Mặc dù đã không gặp Lâm Phong và Mộng Tình hơn một năm, nhưng khi người nhà của Lâm Phong thấy Lâm Phong xuất hiện, họ lại cũng ăn ý lựa chọn không đề cập đến Mộng Tình. Khi Mộng Tình đi ra ngoài và không trở về, bọn họ đã ý thức được có chuyện gì đó xảy ra, sau đó Lâm Phong lại biến mất hơn một năm, nên bọn họ càng khẳng định suy đoán đó. Mặc dù mọi người không nói gì, nhưng Lâm Phong vẫn biết mọi người đang rất tò mò, cho nên hắn không có giấu diếm, nói hết thảy mọi chuyện cho người nhà. Ít nhất cũng cho mọi người biết Mộng Tình vẫn bình an. Sau khi Lâm Phong đặt U U trong thanh liên, hắn tu luyện trong đó bảy ngày, làm bạn với U U. Rồi mới tiến vào ma đầm, bắt đầu sử dụng Thiên ma giải thể một lần nữa, hắn muốn nghiền ép tất cả tiềm lực của thân thể ra. Mà lần này Lâm Phong rất điên cuồng, sau khi Thiên ma giải thể xong, hắn nghỉ ngơi trong nửa tháng, rồi lại tiến hành Thiên ma giải thể lần thứ hai. Lần Thiên ma giải thể này cực kỳ đáng sợ, dù lấy cường độ thân thể của hắn bây giờ cũng xém chết. Lâm Phong biết rõ, hắn chỉ có thể chịu được hai lần giải thể, nếu làm một lần, chẳng những không thể rèn luyện thân thể, mà còn bị phản tác dụng. Lần lượt trải qua Thiên ma kiếp rèn luyện và Thiên ma giải thể đắp nặn, cộng thêm một năm tích lũy tiềm lực, cơ thể hắn hôm nay đã đến một cảnh giới khủng bố. Một quyền của hắn có thể sánh ngang với thần thông của cường giả Vũ Hoàng đỉnh phong, lực phòng ngự của hắn cũng có thể chống chịu công kích của cường giả Vũ Hoàng đỉnh. Nhưng mà võ đạo làm gì có cực hạn, bất kỳ cảnh giới nào cũng không có cực hạn, giống như trường hợp của Cơ Thương, hắn ta cũng xem như cường giả Võ Hoàng đỉnh phong, nhưng Lâm Phong khi bước vào Thượng Vị Vũ Hoàng đã mạnh hơn hắn ta rất nhiều. Vào lúc này, Lâm Phong vẫn không biết sức chiến đấu của hắn trong cảnh giới Vũ Hoàng đỉnh phong sẽ khủng bố đến mức nào.


- Vạn Kiếp Bất Diệt Thiên Ma Công và Thiên ma giải thể đúng là tuyệt phối!


Lâm Phong thấp giọng cảm thán, rồi lập tức ly khai võ hồn thế giới. Vì Mộng Tình và Già Thiên, hắn nhất định phải nắm chặt thời gian, nên cũng không đi bầu bạn với cha mẹ. Mặc dù Thập Tuyệt Lão Tiên và Cổ Thánh Tuyết tộc đã ước định thời gian hai mươi năm, nhưng hắn hy vọng sẽ đón Mộng Tình và Già Thiên sớm hơn. …… Thánh Thành Trung Châu đã đứng sừng sững tại Cửu Tiêu đại lục từ lâu, một trong ba tòa Thiên Chi chủ thành của Đại Lục, nó chưa bao giờ sẽ mất đi vẻ phồn hoa. Thiên tài trong Thánh Thành Trung Châu xuất hiện liên tục như măng mùa xuân, nên sự biến mất của Lâm Phong vẫn không tác động nhiều đến nó. Vào lúc này, vị trí thứ hai trên Hoàng bảng vốn thuộc về Lâm Phong đã là của Cơ Thương, còn Lâm Phong đã bị loại trừ ra khỏi Hoàng Bảng. Dường như Nhân Hoàng Cung đã cho rằng Lâm Phong đã chết, hoặc bị thương nặng, rất lâu mới có thể khôi phục, dù cho có khôi phục, cũng không bằng lúc xưa. Ngoại trừ Sở Xuân Thu và Cơ Thương, những thiên tài còn lại trong top 10 Hoàng Bảng trước kia, cũng dần dần biến mất khỏi ánh mắt của đám đông. Chỉ sợ họ đã bước vào cảnh giới cao hơn. Vào ngày này, trong Thánh Thành Trung Châu đột nhiên xuất hiện một người lạ, có lẽ hắn chỉ là một trong vô số người khách qua đường ở Thánh Thành Trung Châu. Mặc dù hắn chỉ là một khách qua đường bình thường, hắn cũng sẽ lưu lại dấu tích trên toà thành này. Lâm Phong là khách qua đường, hay là người trở về đây? Vào lúc này, Lâm Phong đang ngồi trong một tửu quán, hắn mặc một bộ trường bào màu xám, trên đầu đội mũ tre. Quanh mũ tre còn có màu mảnh vải dệt che mặt, làm cho người ta chỉ có thể nhìn thấy một gương mặt mơ hồ. Khi Lâm Phong về Thánh Thành Trung Châu, hắn không có lập tức trở về Chiến Vương Học Viện, mà lại đi một tòa tửu quán thuộc thế lực Cơ gia. Vì Thánh Thành Trung Châu là Thiên chi chủ thành, nên có vô số cổ tộc và Thánh tộc định cư. Các gia tộc đều có phạm vi riêng của mình, tất cả các tửu lâu, khách điếm trong khu vực đó đều là sản nghiệp của thế lực bọn họ. Cũng vì khống chế rất nhiều tửu lâu và khách điếm, nên các thế lực đó mới biết mọi động tĩnh trong Thánh Thành Trung Châu. Mà các thế lực đó không chỉ có sản nghiệp trong phạm vi của mình, dường như cả Thánh Thành Trung Châu đều có sản nghiệp của họ. Đây chính là sức mạnh của một Thánh tộc phát triển vô số năm, bọn họ có thể nắm tất cả mọi chuyện trong một tòa Thiên chủ thành, thậm chí nắm trong tay tình hình của cả Cửu Tiêu.


- Nghe nói Sở Xuân Thu lại tru sát một vị cường giả Đế cảnh nữa.


Hắn ta thật đáng sợ, có vài phần phong phạm của Sở Vương khi xưa.


- Ân, Sở Xuân Thu quả thật rất đáng sợ.


Có lẽ tất cả mọi người đều đã xem nhẹ hắn, ta dám đảm bảo, hắn nhất định đã có được vương thể.


- Sao ngươi không nói hắn là Sở Vương chuyển sang kiếp luôn đi.


Giờ phút này, tất cả mọi người trong tửu lâu đều đang trò chuyện, bọn họ tán gẫu về rất nhiều chuyện, nhưng nhiều nhất vẫn là chuyện về các thiên tài Vũ Hoàng cảnh. Các cường giả Đế cảnh rất ít khi xuất hiện, kém xa cường giả Vũ Hoàng cảnh, vì xuất hiện nhiều, nên đề tài cũng có rất nhiều chuyện để nói. Một khi đã nhắc đến Vũ Hoàng cảnh, thì không thể không nhắc đến những nhân vật giống như Sở Xuân Thu, Cơ Thương.


- Cơ Thương đang chuẩn bị tiến vào Đế cảnh.


Một khi hắn bước vào Đế cảnh, Sở Xuân Thu sẽ không còn là đối thủ của hắn nữa.


- Ha hả, có lẽ thế.


Có người tùy ý cười nói, họ không có ý định nhiều lời, mà người mở màn cũng không nói thêm cái gì? Đây là địa bàn của Cơ gia, nên tất cả mọi người đều thức thời, không nói chuyện của Cơ Thương nữa. Chẳng may nói sai, thì sẽ rất phiền phức. Nhưng vẫn có người không thức, ung dung nói to:


- Cơ Thương chỉ là kẻ bị một tên Trung vị hoàng đánh bại mà thôi?


Thiên tài như hắn, sao có thể gọi là thiên tài.


- Ân?



- Thật to gan!


Ngay khi người kia vừa dứt lời, lập tức có người hét to, khiến cho mọi người cả kinh. Trong tửu lâu của Cơ gia, mà dám sĩ nhục Cơ Thương, quả thật chán sống. Sau đó mọi người nhìn thấy một người than niên của Cơ gia lạnh lùng nhìn về hướng đến Lâm Phong, nói.


- Các hạ uống nhiều rồi.


Nhân vật được Phong Vương đâu phải người như ngươi có tư cách nghị luận.


- Nói bậy?


Lâm Phong lập tức quay đầu nhìn về phía tên thanh niên Cơ gia kia, từ tốn nói:


- Kẻ được Phong Vương bị người ta đá từ thứ hai xuống thứ tư, quả thật chưa từng có, có lẽ sau này cũng không có luôn.


Mà cũng đúng thôi, trong đám thanh niên của Cơ gia có kẻ nào ra hồn, nên Cơ Thương xưng vương cũng rất bình thường. Ngau khi Lâm Phong vừa dứt lời, bầu không khí trong tửu lâu đột nhiên trở nên ngưng trọng, mọi người chỉ thấy kia một đám thanh niên đều đang nhìn chằm chằm Lâm Phong, tỏa ra sát ý.


- Ngươi đang khiêu khích Cơ gia ta?


Ngay khi nghe xong, Lâm Phong nở nụ cười, mục đích của hắn không phải khiêu khích, mà là báo thù.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play