Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 2028 - Thân thể của Thánh


...

trướctiếp

Lúc ánh mắt của những người này chạm vào ánh mắt của Ma Vương trong vực sâu là lúc tâm thần bọn họ khẽ run rẩy, đây là người nào, bọn họ thậm chí nhìn không thấu tu vi cảnh giới của người này.


- Rống.


. . Một tiếng gầm gừ phẫn nộ truyền ra, hư không xuất hiện một bàn tay lạnh lẽo từ trên bầu trời oanh xuống.


- Đi.


Thần sắc những cường giả kia run rẩy dữ dội, điên cuồng né tránh về sau, nhưng mà bàn tay hắc ám kia vẫn oanh giết mà đến, khiến cho một vị cường giả cầm đầu bắt quyết ngưng cổ ấn, hư không run lên, tiếng oanh long đáng sợ truyền ra, hình như có một bức tường đánh về phía trước, hóa thành lực lượng bất hủ hung hăng oanh kích lên bàn tay hắc ám, đánh tan nó ra.


- Vù.


. . Một đạo hơi thở từ trong động truyền ra, chỉ thấy ánh sáng hắc ám trong thiên địa điên cuồng gào thét hội tụ xuống phía dưới mà đi, sắc mặt lão giả kia tái nhợt lại, phất phất tay nói:


- Đi.


Dứt lời đoàn người loé lên rời khỏi nơi đây, một lát sau họ xuất hiện tại một không gian khác. Xa xa, có một hàng thân ảnh cuồn cuộn gào thét mà đến, sắc mặt rất khó coi, một lát sau hội tụ cùng cường giả phía bên này, một người cầm đầu hỏi:


- Sao lại thế này, sao cường giả bị xiềng xích khóa trên hư không lại thoát ra được, vì sao hắn lại có uy nghiêm đáng sợ như vậy, một luồng khí thở ra cũng ẩn chứa lực lượng công kích khủng bố.



- Nơi đây cũng có cường giả như vậy, bên trong vực sâu này cũng có ma đâu bị xiềng xích khóa lại, xem ra nơi đây thật sự giống như trong sách cổ nói, Ma Vương trong vực sâu, ngâm xướng sơn cốc, đều là tuyệt địa, nếu những nhân vật này bỏ được gông xiềng, chỉ sợ họ sẽ phá huỷ Kỳ Thiên Thánh Đô, bọn họ là tồn tại gì?



- Bọn họ không phải cổ Thánh Nhân, hiện tại ta chỉ muốn biết, ngày xưa tổ tiên các hoàng triều niêm phong thế giới này rốt cuộc còn có bí mật gì khác, cổ Thánh Nhân ở chỗ nào?



- Cổ Thánh Nhân ở chỗ nào?

! Ánh mắt bọn họ giống như xuyên thấu qua hư không, quét về phía thế giới bị phong ấn, cổ Thánh Nhân còn sống không. Thanh âm cuồn cuộn truyền trong hư không, sinh linh trong thế giới này cũng phải phủ phục xuống, không dám thò đầu ra, lúc này bọn họ đều điên cuồng tràn về hướng tế đàn, Thiên Hồn lão nhân nhìn thấy các sinh linh tràn về đây thì ánh mắt hiện lên một đạo u quang lạnh lẽo.


- Bây giờ không giống như ngày xưa, Thiên Hồn hoàng triều không còn tồn tại nữa, ta muốn bọn họ nghe lệnh ta chỉ sợ không dễ dàng.


Thiên Hồn Thánh Nhân nói nhỏ trong lòng, cân nhắc lợi hại, hôm nay hắn không còn thực lực như ngày xưa nữa, mà hậu nhân Thiên Hồn hoàng triều của hắn đã bị tiêu diệt trong dòng sông lịch sử, mấy hoàng triều khác mà biết hắn tồn tại, chỉ sợ sẽ sinh ra các loại tâm tư bất đồng, muốn bọn họ đơn thuần nghe theo hiệu lệnh của hắn thì không có khả năng, trừ phi hợp tác, lấy lợi ích dụ hoặc, thực lực của hắn hôm nay không thể trấn hưng hoàng triều được. Việc đầu tiên hắn cần làm là tìm một lô đỉnh, có tiềm chất Thánh Nhân hoàn mỹ nhất, hình như tiểu tử dám giết hắn là một lựa chọn phi thường hoàn mỹ. Chỉ thấy hắn há mồm hít một hơi, trong khoảnh khắc những sinh linh kia lộ ra thần sắc sợ hãi, nhưng mà bọn họ không thể chống cự được lực lượng của Thiên Hồn Thánh Nhân, bọn họ giống như vì Thiên Hồn Thánh Nhân mà sinh ra, sinh sống bên trong mảnh di tích này, cắn nuốt lẫn nhau để trưởng thành, hôm nay, Thiên Hồn Thánh Nhân muốn cắn nuốt bọn họ, lớn mạnh chính mình, bọn họ vô lực phản kháng. Toàn bộ sinh linh đều hướng về phía Thiên Hồn Thánh Nhân vọt đi, không ngừng bị hắn cắn nuốt, cảnh tượng này khiến cho hơi thở Thiên Hồn Thánh Nhân không ngừng lớn mạnh, chỉ có lão giả trước kia dẫn dụ Lâm Phong vẫn cung kính một bên, quỳ một gối xuống đất, lộ ra thần sắc sợ hãi, hắn là sinh linh cường đại nhất trong mảnh di tích này, hắn cắn nuốt rất nhiều sinh linh và cường giả nhân loại để lớn mạnh chính mình, thế cho nên hắn mơ hồ có được thân thể thực chất, có tinh thần huyết khí, bị đám người Lâm Phong nhận lầm là nhân loại, nhưng Thiên Hồn Thánh Nhân muốn nuốt hắn, hắn vẫn vô lực chống cự.


- Đông!


Chỉ thấy phía xa xa, có từng đạo thân ảnh giẫm chân tại chỗ mà đến, khiến cho hư không rung chuyển, người cầm đầu có thần thái vô cùng uy nghiêm, đứng trên Ngũ Sắc Thạch Trụ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thiên Hồn Thánh Nhân, thần sắc người này rất lạnh lùng, hắn nhìn thấy Thiên Hồn Thánh Nhân cắn nuốt hết sinh linh. Qua một đoạn thời gian, Thiên Hồn Thánh Nhân cũng nuốt hết sinh linh ở đây, chỉ có lão nhân kia còn tồn tại, chỉ thấy ánh mắt Thiên Hồn Thánh Nhân khẽ mở ra, nhìn người phía trước, trong đôi mắt hiện lên vẻ miệt thị.


- Nếu như đây là thời cổ đại, mà ngươi có tư thế ấy với ta, ta sẽ dùng một cái tát đập chết ngươi.


Thiên Hồn Thánh Nhân nói ra một câu lạnh như băng, khiến cho thần sắc Thánh Hoàng Tần hoàng triều ngưng lại, nói:


- Khẩu khí thật cuồng vọng, các hạ là người phương nào?



- Thiên Hồn Thánh Nhân.


Đồng tử Thánh Hoàng Tần hoàng triều co rút lại, ánh mắt đột nhiên nổ ra một luồng ánh sáng khủng bố, nhìn chằm chằm vào lão giả, Thiên Hồn Thánh Nhân, sao có thể như thế.


- Thời kì viễn cổ, chư Thánh đại chiến, Thánh Nhân bị giết, rồi tự phong ấn thế giới này, làm sao ngươi có thể là cổ Thánh Nhân, nếu là Thánh Nhân thì tại sao khí tức của ngươi lại yếu như thế.


Thánh Hoàng Tần hoàng triều lạnh nhạt nói.


- Uổng ngươi là cường giả Thánh Đế, ngươi phải biết rằng, ngươi là Thánh Đế, muốn chết cũng khó khăn như thế nào, còn cổ Thánh Nhân, chỉ cần có một giọt máu, một luồng thần hồn, một luồng tinh thần ý chí cũng có thể sống lại, trừ phi người đó bị đánh nát hồn phách thì mới chết, ngươi cho rằng chư Thánh đại chiến, có thể khiến chư Thánh bị chết hết sao?


Cho dù bọn họ thật sự bị chết, cuối cùng cũng có thể có một người tồn tại, ngươi cho cổ Thánh Nhân thật sự bởi vì chư Thánh đại chiến mà chết hả? Lời nói của Thiên Hồn Thánh Nhân khiến cho đồng tử Thánh Hoàng Tần hoàng triều khẽ co rút lại, hắn đương nhiên hoài nghi qua chuyện này, nhưng mà hắn không thể truy tìm đại chiến thời kì thượng cổ.


- Làm sao ngươi chứng minh ngươi là cổ Thánh Nhân?


Thánh Hoàng Tần hoàng triều hỏi.


- Ngươi nhìn là biết rõ.


Bên trong mi tâm Thiên Hồn Thánh Nhân có một đạo quang mang chui vào bên trong thần niệm Thánh Hoàng Tần hoàng triều, nhất thời những chuyện phát sinh thời kỳ thượng cổ xuất hiện trong đầu hắn, khiến cho Thánh Hoàng chấn động. Cổ Thánh Nhân, cổ Thánh Nhân còn sống, giờ khắc này, trong lòng Thánh Hoàng Tần hoàng triều sinh ra rất nhiều ý niệm phức tạp, đây là một vị cổ Thánh Nhân, nhưng mà hắn không có thực lực như ngày xưa.


- Xuống dưới.


Thánh Hoàng quát lên một tiếng, lập tức bước xuống cột đá, đứng trên mặt đất, khẽ hạ thấp người nói với Thiên Hồn Thánh Nhân:


- Thánh Hoàng Tần hoàng triều Tần Càn, ra mắt Thiên Hồn Thánh Nhân.



- Ừm.


Thiên Hồn Thánh Nhân khẽ gật đầu, lập tức nói với Tần Càn:


- Thiên Hồn Thánh Nhân, nơi này rất không ổn, Thánh Nhân và tổ tiên Tần hoàng triều đều là đại thân nhân, ngài cũng giống như tổ tiên Tần Càn, Tần Càn cả gan thỉnh Thánh Nhân đi đến tọa trấn Tần hoàng triều.



- Ha ha, lời của Tần huynh sai rồi, Thiên Hồn Thánh Nhân chính là nhân vật thượng cổ, các hoàng triều trong Kỳ Thiên Thánh Đô hôm nay đều ngang nhau, Đại Mạc hoàng triều mời cổ Thánh Nhân di giá đến Đại Mạc hoàng triều nghỉ ngơi lấy lại sức, Đại Mạc hoàng triều sẽ mang hết toàn lực trợ giúp tiền bối khôi phục.


Chỉ thấy một đạo thanh âm cấp tốc truyền tới, người này rõ ràng là Thánh Hoàng Đại Mạc hoàng triều.


- Mạc Tiêu.


Trong mắt Tần Càn hiện lên một đạo ánh sáng sắc lạnh, một vị cổ Thánh Nhân còn sống, giống như một bảo hiểm còn sống, hơn nữa thực lực còn không ngừng cường lên, làm gì có ai không muốn tranh thủ. Ánh mắt Thiên Hồn Thánh Nhân lóe ra, mở miệng nói:


- Ta bị thương quá nặng, hôm nay cần một khối thân thể làm lô đỉnh, trước tiên các ngươi tìm giúp ta tìm một khối thân thể hoàn mỹ, Vũ Hoàng đỉnh phong tốt nhất, người này vốn là nhân tuyển ta hài lòng nhất, đáng tiếc hắn tiến nhập ngâm xướng sơn cốc, hôm nay không biết sống chết.


Thiên Hồn Thánh Nhân nói xong vung bàn tay lên, tướng mạo Lâm Phong hiện ra, khiến cho thần sắc Tần Càn cùng Mạc Tiêu hiện lên một đạo dị sắc, Lâm Phong sao?


- Ta sẽ sai người tiến hành điều tra.


Chỉ thấy Tần Càn phất phất tay, phía sau hắn có vài thân ảnh lóe ra rời đi, Thánh Hoàng Đại Mạc hoàng triều không cam lòng yếu thế, đồng dạng hạ mệnh lệnh cho thuộc hạ đi tìm, bản tôn của bọn họ không rời đi, mà bảo vệ trong này. Đôi mắt Thiên Hồn Thánh Nhân khẽ nhắm lại, giống như không hỏi ngoại sự, hắn đương nhiên biết tại sao mấy người này lại ở đây.


- Tiền bối, tất cả viễn cổ Thánh Nhân đều rất khó bị chết, vậy những cổ Thánh Nhân khác có, khả năng còn sống hay không?


Tần Càn mở miệng hỏi.


- Không rõ, cho dù bọn họ không chết, bọn họ cũng giống như ta, hoặc còn lại một hơi thở, ngươi không thấy thượng cổ tà linh có bao nhiêu khủng bố đâu, bọn chúng có thể xuyên thủng phong ấn của di tích đó.


Thiên Hồn Thánh Nhân bình tĩnh nói, khiến hai vị Thánh Hoàng trong lòng khẽ run rẩy, thượng cổ tà linh? Lâm Phong đã sớm rời xa ngâm xướng sơn cốc, lúc này hắn đang hành tẩu trên đại địa, thỉnh thoảng hắn lại nhìn thấy hư không hiện lên thân ảnh cường giả, trong lòng không khỏi hơi run rẩy, quả nhiên chơi lớn rồi, không ngờ cửa ra vào di tích cũng bị lực lượng âm ba vô cùng khủng bố kia xuyên thủng, tu luyện lực lượng âm ba đến cực hạn có thể công kích trong mười vạn dặm, loại uy lực này làm cho người ta cảm thấy run sợ. Lâm Phong đi vào một chỗ trong sơn mạch, sau khi bước vào trong đó, hắn tìm được một động phủ, sau đó lập tức khoanh chân mà ngồi, lực lượng võ hồn bao vây hắn lại, trong khoảnh khắc hắn tiến nhập vào bên trong thế giới võ hồn. Khi Lâm Phong vừa vào ánh mắt khẽ đọng lại, hắn bên trong ngâm xướng sơn cốc nhặt được hai chân cổ Thánh Nhân, còn hai bàn tay cùng với đại đỉnh hắn nhặt được trong tay cường giả bị xiềng xích, đại đỉnh kia chính là thân thể cổ Thánh Nhân biến ảo mà thành, chuyện này có ý nghĩa hắn đã chiếm được một khối thân thể Thánh Nhân hoàn chỉnh. Mà sự thật đã chứng minh đối phương không lừa hắn, giờ phút này xuất hiện trước mắt Lâm Phong là một cơ thể đứng sừng sững, giống như vĩnh viễn không đổ xuống, thân thể cổ Thánh Nhân nguy nga đồ sộ, hơi thở khủng bố giống như một tôn thần linh đỉnh đầu đội trời, chân đạp đất, có được vô thượng Thánh uy.


- Không ngờ Thân thể tự động trọng tổ .


Trong lòng Lâm Phong khẽ run rẩy, hắn mang thân thể cổ Thánh Nhân thu vào trong thế giới võ hồn, đại đỉnh hóa thành thân thể cùng với đầu lâu và hai chân hai tay trọng tổ thành một khối, thân thể xuất hiện trước mặt hắn đã không phải thân thể rơi rụng, mà là thân thể hoàn chỉnh, hơn nữa cỗ uy áp kia càng thêm khủng bố, rất khó tưởng tượng được lúc vị cổ Thánh Nhân bày chưa chết cường đại và đáng sợ đến mức nào.


- Thiên Hồn Thánh Nhân cũng tự xưng cổ Thánh Nhân, nhưng mà thân thể hắn không thể so với thân thể trước mắt, có lẽ thân thể Thiên Hồn Thánh Nhân đã bị phá hủy, thân thể bây giờ do biến ảo mà sinh.


Lâm Phong nói nhỏ trong lòng, dù sao Thiên Hồn Thánh Nhân cũng am hiểu hồn lực. Lâm Phong đi đến trước thân thể kia, nhìn khối thân thể Thánh Nhân này thì thào:


- Tiền bối còn ý thức không?


Nếu không có ý thức, vì sao có thể trọng tổ thân thể, chẳng lẽ đó tuyệt thế âm ma sao?


- Vù.


. . Đột nhiên có một luồng hơi thở tràn ngập ra, giống như tiếng Thánh Nhân thở dài, khiến cho trái tim Lâm Phong khẽ rung động, mắt phóng thích ra ánh sáng khủng bố, nhìn chằm chằm vào thân thể cổ Thánh Nhân trước mắt, người này thật sự còn có ý thức?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp