Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 2004 - Đại chiến viễn cổ


...

trướctiếp

Thân thể đám đông không ngừng rung chuyển, từng ánh mắt nhìn về phía Lâm Phong trên Thánh Đạo Đài, tất cả hít một hơi thật sâu, không có ai nghĩ tới hôm nay có người ngồi lên Thánh Hoàng tọa, càng không ngờ người đó lại là Lâm Phong, mà không phải nhân vật thiên tài trong mười tám Thiên Chi Chủ Thành, hay cường giả có Vương thể.


- Mấy cô gái kia làm gì vậy?


Có người chú ý tới người của Thánh Linh hoàng triều lên tiếng, mấy mỹ nhân kia đang quỳ một gối xuống đất, mặt hướng về phía Thánh Đạo Đài, không biết Thánh Hoàng tọa này đối với Thánh Linh hoàng triều có ý nghĩa gì? Hay bên trong còn có bí mật gì khác, hôm nay Thánh Linh hoàng triều mở ra Thánh Đạo Đài, mời tất cả thiên tài đến Kỳ Thiên Thánh đô leo lên Thánh Đạo Đài, có ý đồ gì bên trong? Uy áp khủng bố lan tràn bao phủ toàn bộ hư không, chỉ thấy bên trong phiến tiên cảnh này đột nhiên xuất hiện rất nhiều cường giả, những người này có hơi thở mạnh mẽ tới cực điểm, khí thế bên trong đôi mắt cũng làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc. Chỉ thấy một người trong đó đảo mắt qua tất cả mọi người, nói:


- Hôm nay Thánh Linh hoàng triều ta mời chư vị thiên tài tiến đến kiểm nghiệm thể chất đến đây kết thúc, xin chư vị hãy đi đi.


Đuổi khách sao! Thần sắc mọi người loé lên lộ ra ánh mắt kinh dị, Lâm Phong ngồi trên Thánh Hoàng tọa, Thánh Linh hoàng triều bắt đầu đuổi khách, mời bọn họ rời đi, trong số bọn họ có không ít người chưa đặt chân lên Thánh Đạo Đài thử một lần, trong lòng không khỏi sinh ra chút buồn bực, muốn làm được chuyện giống như Lâm Phong là không khả năng, nếu không Thánh Linh hoàng triều cũng không có động tĩnh lớn như vậy , chỉ sợ mấy nhân vật mấy người này là những nhân vật đứng đầu Thánh Linh hoàng triều, cho nên chuyện tình mới rung chuyển như thế.


- Cáo từ.


Một khi đã Thánh Linh hoàng triều nói như thế, bọn họ nhìn thoáng qua Lâm Phong trên Thánh Hoàng tọa rồi loé lên rời đi. Phiêu Tuyết công chúa tạm thời chưa đi, chỉ thấy Phiêu Tuyết công chúa nhìn mấy vị cường giả trong hư không nói:


- Tiền bối, Lâm Phong chính là khách quý của Thiên Tứ hoàng triều mời đến, chúng ta cũng ở chỗ này chờ hắn được không.



- Nha đầu Phiêu Tuyết cứ yên tâm, Thánh Linh hoàng triều còn không đến mức cướp đoạt người do Thiên Tứ hoàng triều mời đến, chúng ta sẽ thả hắn trở về, chẳng qua bây giờ cần lưu hắn lại một chút, các ngươi cứ về trước đi.


Người Thánh Linh hoàng triều biết ý nghĩ của Phiêu Tuyết, nên mở miệng nói với nàng vài câu, chỉ thấy thần sắc Phiêu Tuyết lóe ra, có chút không yên tâm.


- Ta ở lại chỗ này.


Chỉ nghe Mộng Tình chậm rãi nói ra, cường giả Thánh Linh hoàng triều nhìn về phía Mộng Tình, nói:


- Ngươi và hắn có quan hệ gì.



- Ta là thê tử của chàng, Lâm Phong ở đâu, ta ở đó.


Mộng Tình bình tĩnh nói.


- Tốt lắm, vậy ngươi ở lại đi.


Vị cường giả kia bình tĩnh mở miệng.


- Mộng Tình, cẩn thận một chút.


Hầu Thanh Lâm dặn dò Mộng Tình một tiếng, Mộng Tình khẽ gật đầu, Phiêu Tuyết lập tức cùng Hầu Thanh Lâm rời đi, nếu Thánh Linh hoàng triều thật sự gây chuyện bất lợi với Lâm Phong, bọn họ muốn cản cũng không thể cản được, nhưng mà bọn họ tin tưởng rằng Thánh Linh hoàng triều không đến mức vô sỉ như vậy. Lúc này đôi mắt Lâm Phong hơi khép hờ, trong khoảnh khắc hắn ngồi trên Thánh Hoàng tọa, ý nghĩ của hắn đã xuyên không về thời viễn cổ. Hắn hóa thành Linh Thể hư ảo, đứng trong thời đại viễn cổ, đây là một cái thượng cổ hoàng triều, có khí thế trang nghiêm, phong cách cực kỳ cổ xưa, bên kia có một toà kiến trúc đã sụp xuống nhưng vẫn toả ra khí thế bất khuất giống như biểu thị hơi thở vương giả vô thượng, chung quanh đều là phế tích.


- Kỳ Thiên Thánh triều, chư Thánh cùng tồn tại, cùng nhau duy trì Thánh triều cổ xưa qua nhiều thế hệ, chư Thánh còn thì Thánh triều không tận, trường tồn cùng càn khôn.


Một đạo âm thanh mờ ảo bay vào trong óc Lâm Phong, giống như đang kể lại một cái truyền thuyết lâu đời, giọng nói này giống với âm thanh vang lên trong đầu hắn không lâu trước đây, cả hai đều lộ ra khí tức tang thương nhè nhẹ, giống như cảm thấy bi thương, vì cổ lão Thánh triều hướng về phía suy vong hủy diệt mà cảm thấy bi thương. Trước người Lâm Phong lúc này, ngoại trừ Thánh triều vô cùng cổ xưa kia, còn có rất nhiều cường giả đang đánh nhau thừa sống thiếu chết khiến thiên địa tan vỡ, càn khôn rung chuyển, một chỉ càn quét hư không, một quyền đánh vỡ một phương không gian, cái loại uy lực tịch diệt này làm cho người ta cảm thấy kinh hãi.


- Thần thông thật lợi lại, ta chưa từng thấy bao giờ.


Trong lòng Lâm Phong khẽ run, hắn chứng kiến một vị cường giả đánh ra một quyền hóa thành chín mươi chín loại biến hóa, mỗi một loại biến hóa đều là một loại sát chiêu khủng bố huỷ diệt thiên địa, cuối cùng ngưng lại làm một thể, hóa thành thần thông chưa từng thấy, siêu thoát lực lượng đại đạo. Nhưng mà Lâm Phong không cảm thụ được hơi thở kia, không nghe được tiếng động huỷ diệt , hắn chỉ có thể nhìn thấy những chuyện phát sinh, làm một khán giả đứng xem mà thôi.


- Chư Thánh cùng tồn tại, cho dù mâu thuẫn không ngừng, nhưng vẫn duy trì cổ Thánh triều bất diệt, có bọn họ bảo vệ nên vô số năm qua Kỳ Thiên Thánh triều vẫn đứng sừng sững, nhưng việc này này theo hắn xuất hiện mà bị đánh vỡ, người trong võ đạo luôn theo đuổi điểm cực hạn, Thánh Nhân cũng không ngoại lệ, bọn họ còn không có đi đến điểm cuối, một số Thánh Nhân đến ngày tạ hoá, mắt thấy không thể đánh vỡ gông xiềng, trở thành tồn tại chí cường, cảm thấy năm tháng tra tấn bọn họ khiến họ cảm thấy trống vắng, thống khổ, bọn họ nhìn thấy con cháu trưởng thành, là niềm vui duy nhất của họ.


Lâm Phong nghe người kia kể chuyện xưa, trong lòng cũng không tự chủ được sinh ra một loại cảm giác cô đơn và tịch mịch, cổ Thánh Nhân có tuổi thọ vô tận, gần như bất tử, bọn họ tồn tại qua vô số thế hệ, nhìn thấy thế gian biến ảo, nhưng mình lại không thể đi về phía trước, có lẽ đây chính là một loại bi thương. Nhưng “Hắn” trong lời nói kia là ai?


- Hắn đến khiến tất cả đều cải biến, hắn khiến chư Thánh thấy được hy vọng, nhưng mà hắn cũng làm cho chư Thánh bước vào vực sâu hủy diệt, mâu thuẫn trở nên ngày càng gay gắt, chư Thánh không còn tín nhiệm lẫn nhau, thẳng đến khi Thánh chiến bạo phát, tất cả mọi người công kích nhau, không hề tín nhiệm lẫn nhau, cũng chỉ vì muốn nắm hắn trong tay mình, đây là một hồi chiến đấu không có người thắng, viễn cổ Thánh triều biến thành ngói vụn, sinh mệnh chư Thánh rốt cục đi đến điểm cuối, bọn họ không hề cô tịch, họ cảm thấy giống như được giải thoát, nhưng mà khi bọn họ chứng kiến nỗi tuyệt vọng của con cháu của họ, họ cũng ý thức được mình sai lầm.


Một tiếng thở dài vang lên trong óc Lâm Phong, đoạn lịch sử này cùng với lời đồn ở ngoại giới ăn khớp với nhau, tại thời điểm chư Thánh gần hủy rốt cục cũng tỉnh ngộ, bọn họ bảo quản di tích, hơn nữa khiến hậu nhân kết thành liên minh lần nữa, làm cho Thánh triều phục hưng, nhưng mà nguyện vọng của bọn họ vẫn thất bại.


- Chư Thánh đều biết, bọn họ tỉnh ngộ nhưng không thể thay đổi được sự thật Thánh triều đã giải thể, Thánh triều do bọn họ chung sức mở ra sẽ đi về hướng diệt vong, có lẽ chỉ có một bộ phận Thánh triều có thể tồn tại về sau, chính vì vậy chư Thánh mới vì hậu nhân để lại một chút gì đó, ngoại trừ di tích của chư Thánh cùng mở ra, họ còn lưu lại di tích của riêng mình, giống như địa phương mà ngươi đang đứng lúc này, Thánh Đạo Đài là di tích ta vì hậu nhân lưu lại, không biết phải đợi bao nhiêu năm sau mới có người mở nó ra.


Lâm Phong nghe vậy trong lòng không khỏi run lên, thì ra cái di tích này có ý nghĩa vậy, khó trách lúc hắn bước lên Thánh Đạo Đài hắn có cảm giác mình đối mặt với một vị Thánh Nhân, xem ra chuyện này đúng là như thế.


- Thánh Đạo Đài lấy thân hình, huyết nhục, linh hồn của ta đúc thành, chỉ có người ngồi trên Thánh toạ, mới có thể mở ra phiến không gian này, đi đến nơi đây, tận mắt nhìn thấy trận chiến của chư Thánh thời viễn cổ, ngươi có tư cách nhìn thấy trận chiến này, bởi vì ngươi có thể đi đến nơi đây, sau này ngươi sẽ trở thành một gã Thánh Vương, điểm này chính ngươi cũng có thể cảm nhận, nếu không ngươi cũng không thể đi đến nơi đây.



- Ta không biết ngươi có phải hậu nhân của ta hay không, Thánh Linh hoàng tộc có còn được bảo tồn hay không, nhưng nếu Thánh Linh hoàng triều thật sự không còn tồn tại, mà ngươi có thể đi tới chỗ này thì đó là cơ duyên của ngươi, nếu ngươi có thể gặp được nhất mạch của Thánh Linh hoàng tộc, ta mong ngươi chiếu cố bọn họ một chút, nếu ngươi là ngươi Thánh Linh hoàng tộc ta thì càng tốt.


Thanh âm lại truyền ra lần nữa, nó khiến Lâm Phong âm thầm cảm khái, rất có khả năng Kỳ Thiên Thánh Đô là di tích do chư Thánh lưu lại? Mà điều kiện mở ra mấy cái di tích này, là người mở phải có tuyệt đỉnh thiên phú, có thể trở thành Thánh Nhân.


- Được rồi, trận chiến đấu này, sẽ ấn nhập vào trong trí nhớ của ngươi, từ từ mà cảm ngộ, ta sẽ không còn tồn tại nữa.


Một tiếng nói ẩn chứa sự giải thoát truyền ra, Lâm Phong lập tức cảm giác chiến trường viễn cổ bắt đầu nhảy vào trong thân thể hắn, giờ khắc này đầu Lâm Phong giống như sắp nứt ra, thân thể hắn run rẩy không ngừng. Ngoại giới, cường giả Thánh Linh hoàng triều vẫn đứng đó, trong lòng vang lên tiếng nổ lớn, ngày xưa chư Thánh đại chiến, gây ảnh hướng quá lớn, không ít Thánh giả bị chết, hậu nhân cường đại của họ cũng chết rất nhiều, khiến một số di tích cổ lão bị lãng quên, làm cho sau này Thánh triều bị xuống dốc, thẳng đến rất nhiều năm sau mới khôi phục lại nguyên khí, nhưng chung quy vẫn không thể mở ra thời kì huy hoàng lúc trước, Thánh Đạo Đài này đã được vô số thiên tài của Thánh Linh hoàng triều thử qua, nhưng không thể tìm được sự tán thành của tổ tông, mặc dù nơi đây có nhân vật tuyệt đỉnh bước lên Thánh Đạo Đài, nhưng người đó vẫn không thể đi lên trên Thánh ỷ kia. Không nghĩ tới, hôm nay lại có một người ngoài làm được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp