Sắc mặt mọi người tái nhợt, khoé miệng tràn ra đầy máu, uy áp đáng sợ bao phủ khắp thiên địa, trong đầu bọn họ cũng vang lên tiếng Thánh Nhân thở dài, giống như tiếng thở dài đến từ viễn cổ.

Mọi người lại nhìn Lâm Phong, sau khi hắn bước ra ba bước họ cảm giác thân thể hắn giống như tùy thời vỡ vụn, nhưng mà thân thể nhìn như trôi nổi lại vẫn vững vàng nghỉ chân tại đó, hắn không có rơi vào tình cảnh như người mong muốn, không hề bị rung động mảy may, tiếp tục đi về phía trước, Thánh Đạo Đài.


- Lâm Phong, có thể tiếp tục sao?


Ánh mắt đám đông lộ ra sự rung động, chẳng lẽ hôm nay hai người của Thánh Thành Trung Châu lại trở thành nhân vật chính, bước lên trên Thánh Đạo Đài? Trước Lâm Phong có Sở Xuân Thu bước lên Thánh Đạo Đài, Lâm Phong và Sở Xuân Thu đều đến từ Thánh Thành Trung Châu. Trước đây không có người nào nghĩ Lâm Phong sẽ trở thành người thứ hai sau Sở Xuân Thu, hắn đã đi đến bước này thì cho dù hắn không thể bước lên trên Thánh Đạo Đài, hắn cũng làm được chuyện ngoại trừ Sở Xuân Thu ra không ai làm được. Lâm Phong cũng nâng bước chân lên bước đi trên Thánh Đạo Đài giống như Sở Xuân Thu, hư không là một mảnh tĩnh mịch, Lâm Phong thành công rồi, sau Sở Xuân Thu lại có một người kiểm tra đo lường ra thể chất Thánh Vương, hiện tại Lâm Phong đã có đủ điều kiện để tương lai trở thành Thánh Vương, chỉ cần sau này hắn vẫn bước đi như thế, hắn sẽ có cơ hội bước lên cảnh giới vô thượng.


- Không nghĩ tới hai người đến từ Thánh Thành Trung Châu đều bước lên Thánh Đạo Đài.



- Quả nhiên thiên phú của Lâm Phong thật đáng sợ, xem ra lúc trước chúng ta còn xem nhẹ hắn, hắn có thể đánh bại nhân vật Phong Vương Cơ Thương đã chứng minh hắn không hề yếu, Lâm Phong thật sự có thiên phú khủng bố, nếu không hắn không thể bước lên Thánh Đạo Đài.


Trong này có rất nhiều người từng bước lên đó nên họ biết Thánh Đạo Đài khủng bố ra sao, Lâm Phong có thể đứng ở chỗ cao nhất, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, mà bằng vào thiên phú chân chính từng bước đi lên. Khi Lâm Phong đứng trên Thánh Đạo Đài, hắn mới biết được vừa rồi Sở Xuân Thu gặp phải uy áp đáng sợ cỡ nào, trên này không chỉ có một uy áp, mà tất cả uy áp đồng loạt buông xuống, bao phủ thân thể hắn, đè ép lên huyết nhục của hắn, làm tan vỡ gân cốt, phá hủy thần hồn của hắn, diệt võ đạo của hắn. Bên trên Thánh Đạo Đài, Thánh Hoàng ỷ chậm rãi hiện lên, cửu long ngẩng đầu, bảo toạ của tuyệt thế Thánh Vương tràn ngập khí tức viễn cổ đập vào mặt Lâm Phong, Lâm Phong nhìn thấy Thánh Hoàng tọa giống như sinh vật còn sống, có được sinh mệnh của mình.


- Không biết giọng nói của Thánh Nhân kia từ đâu mà đến.


Lâm Phong mở miệng nói, thanh âm bá đạo truyền ra, chân hắn lại bước về phía trước. Một tiếng thở dài ập đến, giống như muốn mang Lâm Phong cuốn về thời viễn cổ, khiến cho hắn cảm thấy tuyệt vọng, tiếng thở dài này bao phủ toàn bộ thân hình hắn bên trong, trong mắt những người khác, thân thể hắn vẫn ngạo nghễ đứng đó, giống như một tôn cổ vương vậy, nhưng chỉ hắn mới có thể hiểu được tình huống của mình, âm thanh thở dài kia bao vây hắn lại, hắn bị áp chế bên trong không gian nhỏ hẹp, bị người khác trói buộc gắt gao, chỉ cần hắn không chịu buông bỏ, tùy thời bị hủy diệt, thân thể hắn đang run lên bần bật, huyết mạch rít gào, thần hồn rung chuyển, đạo ý giống như không còn tồn tại.


- Tiếng thở dài của Thánh Nhân đây sao?

! Lâm Phong thì thào nói nhỏ, ánh mắt nhìn về phía bảo toạ Thánh Hoàng, tiếng thở dài kia giống như truyền ra từ đó, cả cái Thánh Đạo Đài to lớn này cho Lâm Phong cảm giác nó có sinh mệnh.


- Ta có tiềm chất Thánh Nhân làm sao phải sợ tiếng thở dài của Thánh Nhân.


Cước bộ của Lâm Phong lại đạp đi ra ngoài một lần nữa, đón nhận cơn lốc đáng sợ kia, tiếng thở dài xuyên qua thân thể hắn, muốn đánh tan một tia lực lượng cuối cùng trên người hắn, trên người Lâm Phong xuất hiện ma uy kinh khủng, khiến hắn giống như tuyệt thế Ma Tôn, đạo uy khủng bố tràn ngập thiên địa, đó là sự bất khuất của hắn cho dù Thánh Nhân đến cũng không thể ép hắn cong lưng. Nhìn thấy Lâm Phong cách Thánh Hoàng tọa càng ngày càng gần, trong lòng mọi người càng trở nên rung động, hắn làm được chuyện Sở Xuân Thu không làm được, lúc này bọn họ có không ít người bị cỗ uy áp kia ép cho khoé miệng tràn ra máu huyết, nhưng họ giống như chưa phát hiện ra ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Phong.


- Hắn còn có thể bước đi.


. . Mọi người thấy Lâm Phong tiếp tục nâng chân lên đi về phía trước thì âm thầm nói ra.


- Đông.


. . Trong thiên địa vang vọng âm thanh đại đạo, toàn bộ không khẽ rung chuyển xuống, tiếng vang phốc phốc không ngừng vang lên, rất nhiều người phun ra máu tươi, thân thể bị ép nằm úp sấp xuống dưới, sắc mặt tái nhợt, bầu trời giống như sắp bị sụp xuống.


- Tên này thật điên cuồng!


Ánh mắt Sở Xuân Thu nhìn chằm chằm vào thân ảnh Lâm Phong trên Thánh Đạo Đài, hắn cũng từng trên đó nên biết nơi đó có bao nhiêu đáng sợ, nếu hắn muốn kiên trì thì hắn cũng có thể kiên trì được, nhưng Sở Xuân Thu cảm thấy hắn không cần làm như vậy.


- Tiếng thở dài đến từ viễn cổ kia là của một lão gia hỏa, cái Thánh Đạo Đài này do thân thể Thánh Nhân đúc thành.


Sở Xuân Thu nói ra chuyện này khiến cho tất cả mọi người chung quanh hoảng hốt, không ít ánh mắt nhìn về phía Sở Xuân Thu loé ra phong mang.


- Thân thể Thánh Nhân!


Sở Xuân Thu đạm mạc nói ra một câu, từng đợt âm thanh thở dài từ trên trời giáng xuống, xuyên qua thân thể mọi người, sắc mặt rất nhiều biến thành vẻ tái nhợt, có không ít người bị thương nặng.


- Hắn điên rồi!


Mọi người lại nhìn về phía Lâm Phong, chân hắn tiếp tục hạ xuống. Từng đạo máu tươi vẩy ra, bay vào trong hư không, giờ khắc này tiếng thở dài của Thánh Nhân không ngừng vang vọng bên tai mọi người, tất cả mọi người ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra thần sắc kinh hãi.


- Âm thanh của Thánh Nhân, âm thanh của Thánh Nhân chân chính a.


Mọi người cảm thấy vô cùng rung động, Lâm Phong dẫn động Thánh Nhân hồi âm, tiếng thở dài không ngừng vang lên khiến thiên địa cộng minh. Sắc mặt Lâm Phong như tro tàn, màu sắc này không phải tử vong đạo ý của hắn, mà hắn thật sự lâm vào tử vong, thân thể sắp tan vỡ, huyết mạch sắp bạo liệt, thần hồn cũng muốn hủy diệt, khoảng cách đến với cái chết chưa bao giờ gần như thế, khi âm thanh Thánh Nhân thở dài không ngừng quanh quẩn trong óc, Lâm Phong gần như lâm vào sự hủy diệt, thần trí hắn giống như dần dần trở nên mơ hồ, chỉ có tiếng thở dài của Thánh Nhân là bất diệt, hắn không nghe được âm thanh gì khác. Lâm Phong dần dần mất đi thính giác, lâm vào sự im lặng, loại im lặng này giống như là tử vong vậy. Loại im lặng này hóa thành vĩnh hằng, qua một chút thời gian khoé miệng Lâm Phong hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, sinh, tử? Sinh Tử Đạo, ngại gì sống chết! Tiếng thở dài của Thánh Nhân, làm sao diệt đạo! Cho dù Thánh Nhân thì như thế nào, huống chi đây chỉ là một tiếng thở dài, nó có cường đại hơn Thánh Vương cũng chỉ là bụi bặm mà thôi. Trong lòng Lâm Phong không có kính, không có sợ, chân hắn chậm rãi đạp đi ra ngoài, một bước này phá tan sự yên tĩnh, giống như không có gì có thể cản nổi hắn. Nhưng mà giờ khắc này, thánh đạo cùng lên tiếng, thiên địa rung chuyển, trong số những nhân vật thiên tài ở đây có người lộ ra thần sắc tuyệt vọng, rốt cục bọn họ cũng cảm nhận được cái gì gọi là Thánh uy, tiếng thở dài kia không thể khiến bọn họ mục nát, áp bọn hắn suy sụp được.


- Đông!


Khi Lâm Phong bước ra một bước cuối cùng, Thánh Nhân cũng phát ra một lần thở dài cuối cùng, khiến cho không ít người tràn ra máu tươi, sau đó thiên địa cũng khôi phục lại sự yên tĩnh, giống như vén mây thấy mặt trời vậy. Mọi người giống như đã trải qua một trường kiếp nạn, sống sót sau tai nạn, bọn họ thật không ngờ Thánh Đạo Đài có dao động khủng bố như vậy, không ngờ Lâm Phong chế tạo ra kỳ cảnh đáng sợ như thế, dẫn phát Thánh âm cộng minh. Bọn họ ngẩng đầu nhìn về hướng Thánh Đạo Đài, lúc này Lâm Phong đang đứng trước bảo toạ của Thánh Hoàng, cửu long ngẩng đầu, đối diện Lâm Phong.


- Không nghĩ tới người có thiên phú mạnh nhất hôm nay lại là Lâm Phong.


Có người thầm than một tiếng, hiển nhiên chuyện này có chút ngoài ý muốn, thực lực Lâm Phong không phải mạnh nhất, nhưng hắn lại đi đến điểm cuối cùng của Thánh Đạo Đài, đứng trước bảo toạ Thánh Hoàng, chuyện này đã chứng minh thiên phú và tiềm lực của Lâm Phong phi thường đáng sợ.


- Trong cuộc chiến Hoàng Bảng tại Thánh Thành Trung Châu đánh bại Cơ Thương, hôm nay lại lên trên Thánh Đạo Đài, xem ra sau này Chiến Vương Học Viện sẽ nổi danh rồi.


Có người liếc mắt nhìn Sở Xuân Thu, cười hỏi:


- Sở Xuân Thu, vừa rồi ngươi nói thân thể Thánh Nhân là có ý gì?



- Toà Thánh Đạo Đài này dùng thân thể Thánh Nhân đúc thành, bậc thang thứ nhất do thể xác Thánh Nhân biến thành, bậc thang thứ hai do huyết nhục gân cốt biến thành, bậc thang thứ ba do ý chí Thánh Nhân.


. . Sở Xuân Thu chậm rãi nói ra, khiến những người khác lộ ra thần sắc khiếp sợ, suy đoán này rất thiếu căn cứ, nhưng nó lại khiến bọn họ cảm giác trái tim khẽ nhảy lên, giống như lời nói của Sở Xuân Thu có khả năng là sự thật.


- Vậy bảo toạ Thánh Hoàng thì sao?


Có người hỏi Sở Xuân Thu, một khi Thánh Đạo Đài do thân thể Thánh Nhân đúc thành, như vậy bảo toạ Thánh Hoàng cũng như thế.


- Thần hồn Thánh Nhân.


Sở Xuân Thu nhàn nhạt nói ra, khiến cho đám người khẽ run lên, ánh mắt lại nhìn về phía Lâm Phong, chỉ thấy Lâm Phong đưa lưng về phía bọn họ, thân thể hắn giống như trở nên cao hơn, vẫn đứng ở kia trầm mặc không nói, thật lâu sau Lâm Phong mới chậm rãi xoay người lại, ống tay áo huy động, thân thể hắn ngồi lên trên Thánh Hoàng tọa.


- Oanh long long.


. . Giờ khắc này thiên địa đột nhiên chấn động, giống như xảy ra động đất vậy.


- Sao lại thế này?


Thần sắc mọi người trở nên hoảng hốt, họ nhìn thấy phiến thiên địa này giống như sắp sụp xuống. Giờ khắc này, sắc mặt nữ tử đến từ Thánh Linh hoàng triều cũng lộ ra vẻ không thể tin được, thân thể các nàng theo thiên địa run rẩy mà đung đưa theo, các nàng lập tức quỳ một gối xuống mặt đất, mặt hướng về phía Thánh Đạo Đài! Giờ khắc này, bên trong Thánh Linh hoàng triều có từng cỗ hơi thở khủng bố tràn ra, uy áp bao phủ thiên địa! Cả Thánh Linh hoàng triều trở nên rung chuyển.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play