Bên trong tiên sơn, ánh mắt Lâm Phong nhìn thấy Tuyết Bích Dao giống như tiên tử yên bình ngồi một chỗ, trong lòng bỗng sinh ra muôn vàn gợn sóng.

Từ tiểu thế giới đã quen biết nàng, thế nhưng nàng lại là người chuyển sinh tu luyện. Khó trách nàng mỗi một lần sau khi mất đi trí nhớ, tốc độ tu luyện so với trước kia lại càng nhanh hơn. Bởi vì mỗi một giai đoạn như vậy, nàng cũng đã sớm an bài cho mình một con đường càng thêm phù hợp. Có lẽ… cho đến một ngày, toàn bộ trí nhớ của nàng thức tỉnh, nàng… sẽ trở thành một con người khác… Hơn nữa, hắn cũng có thể đoán trước một điều … nếu nàng là tuyệt thế cường giả chuyển sinh tu luyện, tất nhiên sẽ có khả năng đánh vỡ vách tường vốn có. Hoặc ít nhất, nàng cũng có thể tu luyện đến cảnh giới ngày xưa, nếu không chuyển sinh tu luyện nào có ý nghĩa gì…


- Không biết thân phận thực sự của nàng là tồn tại như thế nào.

..? Lâm Phong thầm than một tiếng trong lòng rồi lập tức rời khỏi nơi này, để nàng có thể yên tĩnh tu luyện bên trong tiên sơn. Bên trong Chiến Vương Học Viện, kể từ ngày Lâm Phong đánh bại Cơ Thương ghi tên mình lên Hoàng Bảng. Từ đó về sau, Thiên Đài thay thế địa vị của Cơ Môn, xưng hùng trong Học Viện. Hơn nữa, Thiên Đài cũng không chỉ có vẻn vẹn một nhân vật thiên tài như Lâm Phong. Tất cả mọi người đều biết được, nhân vật trung tâm của Thiên Đài hầu như không có ai yếu. Hầu Thanh Lâm cùng với Mộng Tình


- thê tử Lâm Phong – cũng đều lĩnh ngộ được đạo.


Một người hiểu Luân Hồi đạo ý, người còn lại biết Băng Sương Đông Lai chi đạo. Ngoài ra còn có Kiếm Manh cũng lĩnh ngộ Quang chi đạo ý. Cả Chiến Vương Học Viện người có thể lĩnh ngộ đạo ý cũng chỉ có vài người như vậy, mà hầu hết đều tập trung tại Thiên Đài… Bởi vậy, Thiên Đài nhiển nhiên trở thành môn phái mạnh nhất! Tất nhiên, Thiên Đài cũng không có bá đạo giống như Cơ Môn ngày xưa. Bọn họ chỉ chuyên tâm quản lý việc bên trong Thiên Đài đâu vào đấy. Đối với học viện giao cho bọn họ nhiệm vụ khảo hạch học viên mới, bọn họ cũng sẽ im lặng hoàn thành. Ngoài chuyện đó ra, bọn họ đều tại Tuyên Điện tiếp nhận các nhiệm vụ rèn luyện, rồi kết đoàn đội tập thể đi ra ngoài hoàn thành. Như thế vừa giúp họ đề thăng thực lực và kinh nghiệm, vừa tăng sự đoàn kết nhất trí, thu phục nhân tâm, khiến cho càng nhiều người nguyện ý gia nhập vào môn phái này. …. Lại một ngày lễ chiêu sinh nữa đã đến! Lần này, không thiếu những người có thiên phú tốt thông qua khảo hạch bước vào học viện. Có một ít người tới Phong Vương Điện, chứng kiến từng cái tên huyễn lệ trên Phong Vương Thiên Bảng, so với Lâm Phong ngày xưa lần đầu vào nơi này tâm trạng tương tự như nhau. Trong lòng bọn họ âm thầm nổi lên một cỗ nhiệt huyết, cũng muốn giống như những người trên bảng, khắc tên bản thân vào đó. Phong Vương Thiên Bảng; Tiềm Vương Bảng Thiên Bảng; Tiềm Vương Bảng Địa Bảng; Tiềm Vương Bảng Nhân Bảng.


- Bốn bảng cùng tồn tại, chẳng biết khi nào tên ta mới có thể xuất hiện trên bảng này a… Một học sinh mới trong lòng nổi lên một tia khát vọng, chờ mong một ngày kia, hắn có thể tên của mình khắc vào trên bảng.



- Nhìn Lâm Phong sư huynh kìa!


Hắn là người đứng đầu Phong Vương Thiên Bảng, lấy cảnh giới trung vị Hoàng khiêu khích Cơ Thương, hơn nữa còn nhằm ngay tại ngày Cơ Thương Phong Vương, đặt chân lên ba vị trí đầu trên Hoàng Bảng. Hắn còn từng khiến tứ đại cổ Thánh tộc liên thủ đối phó hắn, thậm chí một lần giết đi Vũ Hoàng Cơ Gia, uy phong hiển hách. Nếu ta có thể sỡ hữu thiên phú như Lâm Phong sư huynh thì tốt rồi... Tên còn lại nhìn thấy cái tên phía trên vị trí cao nhất của Phong Vương Thiên Bảng, rõ rành rành 2 chữ LÂM PHONG to đùng, cảm thán.


- Ngươi chỉ biết Lâm Phong sư huynh có bao nhiêu đó truyền kỳ, thế nhưng ngươi còn không biết: Lâm Phong sư huynh từng từ trên Tiềm Vương Bảng Nhân Bảng vượt qua Địa Bảng, Thiên Bảng một bước lên thẳng trên Phong Vương Thiên Bảng.


Người ta đồn tên hắn hình như chưa từng xuất hiện qua Tiềm Vương Bảng Địa Bảng, tu vi của hắn vốn là trung vị Hoàng, chỉ có thể ghi tại Địa Bảng, không thể nhập vào Thiên Bảng, nhưng học viện đã vì hắn mà ngoại lệ.


- Lâm Phong sư huynh là người đứng đầu Chiến Vương Học Viện trăm năm qua, siêu việt Cơ Thương.


Dù hắn chưa từng Phong Vương, nhưng mà trong lòng người Chiến Vương Học Viện sớm đã Phong Vương cho hắn. Hắn cùng lão tổ từng có một đoạn đối thoại truyền ra, ngươi biết cái gì không?


- Lâm Phong sư huynh từng nói với lão tổ: khi ta vô địch Vũ Hoàng, không cần Phong Vương, dù không có vương miện, ta vẫn trở thành ông vua không ngai.



- Vù.

.. Hào khí vạn trượng! Khi nào ta mới có thể tiếu ngạo Trung Châu, nói ra lời kinh thế hãi tục như vậy, như thế mới không uổng công đi con đường tu luyện này.


- Lâm Phong sư huynh truyền kỳ nhiều lắm.


Ngươi nhìn trên Phong Vương Thiên Bảng 5 vị trí đầu, có biết bọn họ là ai không?


- Thứ nhất Lâm Phong, thứ hai Cơ Thương, thứ ba Kiếm Manh, thứ tư Hầu Thanh Lâm, thứ năm Mộng Tình!



- Hầu Thanh Lâm là đồng môn ngày xưa của Lâm Phong sư huynh.


Mộng Tình là thê tử của Lâm Phong sư huynh. Kiếm Manh là người mà ngày xưa Lâm Phong sư huynh mang vào học viện, chỉ có Cơ Thương ngoại lệ.


- Năm người đã có bốn người tại Thiên Đài.


Hơn nữa ba người còn lại có các loại quan hệ mật thiết cùng Lâm Phong sư huynh. Từ sau khi Lâm Phong sư huynh đánh vỡ quy tắc Chiến Vương Học Viện, bọn Kiếm Manh, Hầu Thanh Lâm cùng Mộng Tình đều lần lượt phá tan quy tắc, liên tục tiến lên Phong Vương Thiên Bảng, trở thành một đoạn giai thoại của Chiến Vương Học Viện mà ai ai cũng biết.


- Kiếm Manh, Hầu Thanh Lâm cùng Mộng Tình ba vị sư huynh sư tỷ ai mạnh ai yếu kỳ thật còn phải thảo luận lại, dù sao bọn họ không có khả năng giao phong trực tiếp với nhau.


Hơn nữa, thời điểm một năm trước bọn họ đều không có vị trí như bây giờ. Tuy rằng bọn họ lĩnh ngộ được Đạo, có điều bên trong học viện ngoại trừ bọn họ vẫn còn có hai người khác lĩnh ngộ được Đạo.


- Thế nhưng kể từ sau khi Kiếm Manh một kiếm lóa mắt đánh bại người đứng đầu Phong tộc Liễu Ngạn, Kiếm Manh lên hạng, Hầu Thanh Lâm tại bên trong học viện tựa hồ chưa từng ra tay qua.


Nhưng danh khí của huynh ấy lại càng lúc càng lớn, những người từng được huynh ấy hộ tống ra ngoài lịch lãm cũng khen không dứt miệng, nói Hầu Thanh Lâm không hề yếu hơn Kiếm Manh. Chẳng biết khi nào huynh bị đặt hạng tư, còn Mộng Tình sư tỷ tại sao bị học viện xếp vào hạng năm ta cũng không rõ. Chẳng qua, học viện hẳn có suy nghĩ riêng. Lúc này, có mấy hậu bối đang trầm ngâm suy nghĩ về những cái tên huyễn lệ phía trên Phong Vương Thiên Bảng. Tình cảnh cũng tương tự như Lâm Phong ngày xưa khi lần đầu tiên bước chân vào nơi này. Tại phía sau nhưng người này, bên trong Thủy Liêm Động Phong Vương Điện, có một thanh niên hơi thở sạch sẽ, cả thân hình không dính một hạt bụi trần. Trên người hắn khoác một cái trường bào màu hoàng kim óng ánh tỏa ra một chút khí chất cao quý như có như không. Trên trường bào thêu rất nhiều bích họa, nhìn qua cực kỳ sống động, giống như khắc họa lại rất nhiều tình cảnh tại thời đại viễn cổ. Người này khẽ nhìn thoáng qua Phong Vương Thiên Bảng rồi lập tức đi ra khỏi Phong Vương Điện vậy mà lại hướng về phía tiên sơn của Chiến Vương Học Viện mà đi. Một đường rành rẽ, vô cùng quen thuộc, thế nhưng thực sự thì hắn không phải người của học viện. Thanh niên đi đến bên ngoài tiên sơn khẽ khom người, trong ánh mắt lộ ra ý tôn trọng, sau đó lớn tiếng dõng dạc nói:


- Con cháu Thiên Tứ hoàng triều nhất mạch, bái kiến các vị tiền bối Chiến Vương Học Viện.


Thanh âm cuồn cuộn hướng về phía tiên sơn theo gió mà đến, sóng âm khủng khiếp khuếch tán ra xung quanh. Giống như có một tiếng nói trên bầu trời quanh quẩn không ngớt, dù bên trong tiên sơn cũng có dư âm lượn lờ. Không ít người bên trong các tiên cung phủ đệ đều hướng ánh nhìn ra phía ngoài, đôi mắt giống như muốn xuyên thấu hư không.


- Con cháu Thiên Tứ, mời vào!


Sau một hồi, bên trong tiên sơn có tiếng đáp lại truyền ra. Thanh niên lập tức bước đi vào tiên sơn, giống như có người chỉ dẫn hắn. Một đường đi tới một chỗ sạch sẽ phía trước tiên sơn, hắn chợt chứng kiến trước mặt xuất hiện hai lão giả. Gã thanh niên thấy vậy lập tức khom người, nói:


- Ra mắt Chiến Vương Học Viện, hai vị lão tổ tiền bối.



- Ờ!


Thật nhanh! Trăm năm thời gian, trong nháy mắt đã trôi qua rồi. Huyền Thiên Lão Tổ nhìn về phía thanh niên, mỉm cười gật gật đầu, nói:


- Ngươi đến Thánh Thành Trung Châu chắc cũng được vài ngày rồi à?



- Tiền bối tuệ nhãn!


Thanh niên mỉm cười gật đầu.


- Phong Vương Điện ngươi chắc cũng đã đi qua?



- Đã đến qua rồi!


Vãn bối lần này đến đây, mục đích chắc tiền bối cũng biết. Ta cố ý đến mời Lâm Phong, Cơ Thương, Kiếm Manh, Hầu Thanh Lâm, Mộng Tình năm người, đi đến Hoàng triều một lần, hy vọng tiền bối giúp đỡ.


- ừm, ngươi trước tiên cứ ở bên trong tiên sơn chờ mấy ngày.


Ta sẽ giúp ngươi mời bọn họ trở về một chuyến, còn lựa chọn như thế nào là việc của bọn họ, ta cũng không can thiệp được. Huyền Thiên Lão Tổ bình tĩnh mở miệng.


- Mong rằng tiền bối nói rõ mục đích của ta cho bọn họ.


Thanh niên đối với Huyền Thiên Lão Tổ khẽ khom người. Có một số việc nếu lão tổ Chiến Vương Học Viện mở miệng, tự nhiên có tính thuyết phục hơn so với bản thân hắn nói. Tất nhiên nếu người ở Thánh Thành Trung Châu lâu năm, chẳng hạn như cổ thánh tộc Cơ Thương, vậy không cần nói gì hắn cũng sẽ hiểu được. ... Vùng đất tu luyện của Thí Thiên lão tổ, bên trong tiên sơn, Lâm Phong vừa đi đến nơi này, nhìn thấy lão tổ liền nói:


- Lão tổ gọi ta đến có chuyện gì?



- Lâm Phong!


Mười tám Thiên Chi Chủ Thành của Cửu Tiêu đại lục, ba đại chủ thành trung tâm ngươi có biết không?


- Thánh Thành Trung Châu, Kỳ Thiên Thánh Đô, Thiên Nguyên Cố Đô.


Lâm Phong nghe vậy đáp lời.


- Ngươi hiểu biết Kỳ Thiên Thánh Đô bao nhiêu?



- Nghe đồn tại thời kì viễn cổ, Kỳ Thiên Thánh Đô mênh mông vô tận vốn một quốc gia vô cùng khủng bố, thống trị Thanh Tiêu đại lục - viễn cổ Thánh Triều.


Kỳ Thiên Thánh Triều vô cùng khổng lồ và cường đại, thế nhưng cuối cùng lại dần dần tan biến trong dòng sông lịch sử, bị phân hóa ra thành nhiều phần.


- Không còn thánh triều, Kỳ Thiên Thánh Triều cũng đổi tên thành Kỳ Thiên Thánh Đô.


Nhưng mà dù vậy, những gì còn sót lại cũng cực kỳ đáng sợ, tạo nên một cái liên minh Hoàng Triều cực kỳ to lớn.


- Mặc dù kéo dài đến tận bây giờ, Kỳ Thiên Thánh Đô vẫn còn sót lại chi mạch của viễn cổ Thánh Triều, được người ở đó coi như Thánh Đô của các Hoàng triều.


Lịch sử so với những cổ thánh tộc, thậm chí học viện còn sâu xa hơn. Lâm Phong chậm rãi mở miệng nói. Hắn vẫn chưa đi qua Kỳ Thiên Thánh Đô, nhưng mà từ bên trong sách vở ghi chép về Thánh Đô cường đại này hắn cũng tìm hiểu được một chút. Chi mạch Thánh Triều này được truyền thừa từ thời kỳ viễn cổ. Cho đến bây giờ, nó vẫn là một tòa Hoàng Triều, giống như vĩnh hằng bất hủ đứng sừng sững bên trong Kỳ Thiên Thánh Đô.


- Ngươi nói rất đúng!


Mặc dù đến tận hôm nay, rất nhiều Hoàng Triều bên trong Kỳ Thiên Thánh Đô cũng từ viễn cổ truyền thừa. Tất nhiên, trong số đó cũng có không ít truyền thừa bị đoạn tuyệt. Mặc dù bên trong một số cổ thánh tộc cũng đều có bóng dáng của viễn cổ Thánh Triều.


- Kỳ Thiên thánh triều ngày xưa quá mức khổng lồ, là bá chủ của cả Cửu Tiêu đại lục, thiên hạ độc tôn.


Thế nhưng cũng chính vì quá mức khổng lồ, do đó mới dần dần phân hóa, bên trong dòng sông lịch sự từ từ bị chia thành nhiều chi mạch khác nhau… Thí Thiên Lão Tổ chậm rãi nói, bên trong thanh âm lộ ra vài phần buồn bả. Kỳ Thiên thánh triều ngày xưa… rất khó tưởng tượng được nó khủng bố đến cỡ nào. Kỳ Thiên Thánh Đô ngày hôm nay, cũng chỉ là một nhánh thuộc Thánh Triều ngày xưa mà thôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play