Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1992 - Chuyển tu


...

trướctiếp

Tin tức Lâm Phong đi đến trước cửa Cơ gia giết người lại khiến Thánh Thành Trung Châu chấn động, Vũ Văn gia, Bùi gia cùng Doanh gia cũng đã chuẩn bị ứng chiến, Vũ Hoàng của ba tộc lộ ra chút lo lắng và đề phòng, không dám đi lại bên ngoài, hơn nữa bọn họ còn triệu tập đệ tử của mình từ Chiến Vương Học Viện về, bằng không bọn chúng chết cũng không biết mình chết như thế nào.

Nhưng cuối cùng Lâm Phong lại không xuất hiện nữa, giống như đột nhiên mai danh ẩn tích, điều này làm cho rất nhiều người châm chọc tứ đại cổ thánh tộc, ngày xưa bốn tộc liên thủ truy bắt Lâm Phong, bởi vì một câu nói của Thập Tuyệt Lão Tiên mà bọn họ lại biến thành kẻ hoảng sợ, Vũ Hoàng không dám đi lại bên ngoài. Hạ Tiêu cũng lặng yên rời khỏi Doanh gia, hắn không ngờ cuối cùng sự kiện này lại dẫn động Thánh Nhân xuất hiện, hắn đương nhiên không muốn lưu lại, không muốn vì Cơ gia và Doanh gia mà đắc tội một vị vương giả siêu phàm nhập Thánh, mà cho dù hắn đi thì Cơ gia cùng Doanh gia cùng cũng phải gia đáp ứng hắn, bởi vì hắn đã thực hiện lời hứa với Doanh gia. Cứ như vậy, cả Thánh Thành Trung Châu lâm vào một đoạn thời gian im lặng, mọi người cũng mai danh ẩn tích giống như Lâm Phong. Doanh Thành, Cơ Thương, Sở Xuân Thu, Đấu Chiến Tăng, Quỷ Lệ. . . Các đại cổ thánh tộc, Chiến Vương Học Viện, đều không có động tĩnh gì, Doanh Thành đột phá Đại Đế, bị Tiêu Vũ Thiên tùy thời phát động ám sát nên không dám lộ diện, có người đoán, có lẽ Doanh Thành đã rời khỏi Thánh Thành Trung Châu, hơn nữa chuyện này rất có khả năng xảy ra, vì dù sao hắn cũng đã tiến nhập cảnh giới Đại Đế, bằng vào thiên phú của hắn cùng với việc thiên hạ rộng lớn chỉ cần không đắc tội nhân vật quá nghịch thiên, hắn có thể đi đâu tùy thích. Còn Cơ Thương, lần vấn đạo Hoàng Bảng này hắn từng sử dụng bí pháp Cơ gia, nên không biết hôm nay hắn đã hồi phục hoàn toàn chưa, hay hắn cũng đã rời khỏi Thánh Thành Trung Châu rồi. Đối với những người có cảnh giới như Cơ Thương, một năm thời gian rất ngắn ngủi, vì ở Thánh Thành Trung Châu bọn họ vẫn là những nhân vật thiên phú tuyệt đỉnh, những người có thiên phú bình thường dùng mười năm để phấn đấu từ trung vị Hoàng đến thượng vị Hoàng, cảnh giới của bọn họ cũng không có biến hóa quá lớn, giống như ngày xưa Lâm Phong trong trong tiểu thế giới vậy, những người đó mệt nhọc ở hạ vị Hoàng cả ngàn năm cũng không có tiến bộ. Chỉ có thiên tài chân chính, mới có thể cảm thấy một năm thời gian đối với hắn có ảnh hưởng rõ ràng như nào. Trong một năm này Lâm Phong đã vượt qua Thiên ma kiếp lần thứ tám, chỉ cần một lần cuối cùng nữa, hắn có thể lấy ma công cường thế bước vào cảnh giới thượng vị Hoàng, trong một năm này Lâm Phong từng có một lần Thiên ma giải thể tại lần độ kiếp thứ tám để rèn luyện thân thể, vô luận thân thể hay thần hồn của hắn cũng cực kỳ đáng sợ, nhất là thân thể hắn, chỉ sợ hiện tại đã không có cường giả thượng vị Hoàng nào có thể thừa nhận một quyền của hắn, mà công kích của thượng vị Hoàng bình thường trên người hắn không có hiệu quả gì. Còn về lực lượng thần hồn, Lâm Phong tu luyện thần niệm cung khuyết, có Thiên ma kiếp rèn luyện thần hồn, cộng thêm thần hồn hắn vốn đã cường đại, nên thần hồn hắn đã vượt qua rất nhiều thượng vị Hoàng khác, có thể nói không thể dùng tu vi trung vị Hoàng để đánh giá Lâm Phong được, nếu tính chiến lực tổng thể, hắn đã có năng lực của thượng vị Hoàng, chỉ có cảnh giới chưa đủ mà thôi, nhưng chuyện này lại càng thể hiện độ bá đạo của ma công. Lúc này, Lâm Phong lại đi đến Thiên Đài, Thiên Đài đã trải qua một năm phát triển có biến hoá rất lớn, Lâm Phong chứng kiến đệ tử Thiên Đài đều thần vận nội liễm, khí chất phi phàm, trong lòng cũng được an ủi rất nhiều, ngày sau Thiên Đài quật khởi trong Thánh Thành Trung Châu, trở thành thế lực giống như cổ Thánh tộc, hắn cảm thấy an lòng, nhiều năm như vậy rồi mà sư tôn còn không đến, không biết hôm nay người như thế nào rồi, đương nhiên Lâm Phong cũng hiểu được, tuy nói nhiều năm như vậy, nhưng muốn đi hết một vòng Thanh Tiêu đại lục mênh mông vô tận này, có lẽ phải dùng thời gian mười năm mới được, trừ phi những người khác cũng giống như nhị sư huynh và tam sư huynh, chạy thẳng đến Thánh Thành Trung Châu.


- Hòa thượng, tại sao lần này lại thất bại rồi?


Một đạo thanh âm bay vào trong tai Lâm Phong, khi Lâm Phong đi vào bên trong, chỉ thấy một đoàn người đứng đối diện Thiên Si cười nói. Thiên Si đã sớm tạo thành thói quen, hai tay tạo thành chữ thập nói:


- Hổ thẹn, xem ra tuệ căn không đủ.


Đạm Đài mở miệng, cười nói:


- Thôi đi, cái gì mà tuệ căn không đủ, địa phương kia không phải nơi ngươi có thể đi, ngươi cũng đã thất bại năm lần rồi, còn chấp nhất như vậy làm gì?



- Đạm Đài, ngươi đừng có cười nữa, ngươi không thấy mỗi lần Thiên Si sư huynh trở về tu vi đều có tiến bộ sao.


Tần Vũ cười nói. Lúc này Đạm Đài nhìn thấy Lâm Phong đi tới, bèn nói:


- Lâm Phong, tam sư huynh của ngươi lại chạy tới cầu phật , đi gần nửa năm mới quay lại, ngươi nói hắn có nên đi nữa hay không?



- Ta muốn nghe ý tứ của sư huynh.


Lâm Phong nở nụ cười đi lên phía trước:


- Tam sư huynh, mười vạn bậc thang trên phật sơn, huynh bước lên được bao nhiêu tầng rồi.


Thiên Si khẽ lắc đầu, nói:


- Cái gọi chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín, chỉ là trí cực mà thôi, không có điểm cuối, nếu chỉ có mười vạn bậc thang ta đã sớm đến đỉnh phật sơn rồi, nhưng mà chỉ khi đứng dưới chân phật sơn trèo lên, mới biết được đó là hi vọng viển vông cỡ nào, giống như vĩnh viễn không cầu được phật vậy.


Lâm Phong thấy Thiên Si thở dài thì khẽ gật đầu:


- Sư huynh, nghe đồn Thánh Thành Trung Châu có rất nhiều người tiến đến cầu phật, nhưng mà người dùng thời gian ngắn nhất để đi lên phật sơn cũng phải mất ba năm, còn những người khác có lẽ mười năm hoặc trăm năm, càng đáng sợ chính là, sau khi bước lên bọn họ chẳng những không có thành Phật, mà ngược lại trở thành đại ma, sư huynh thực tin có tuyệt thế cổ phật trong núi sao?



- Tin, nếu ngươi đi, ngươi cũng sẽ tin.


Thiên Si gật gật đầu, thần sắc Lâm Phong hơi ngưng lại, không có hoài nghi lời Thiên Si, phật sơn có thể hấp dẫn vô số thế hệ cường giả đến cầu phật, hiển nhiên có chân ý, nghe đồn cường giả cổ thánh tộc ở Thánh Thành Trung Châu cũng không dám ngự không đi qua phật sơn, bởi vì nơi đó có một lão cổ phật vô cùng thần bí, mọi người tại Thánh Thành cũng tin tưởng trên đỉnh phật có tuyệt thế cổ phật, nếu lời đồn là thật thì cái gọi tuyệt thế cổ phật kia rất có thể là tồn tại giống như Thập Tuyệt Lão Tiên, một vị tuyệt thế vương giả.


- Nhị sư huynh lại đi ra ngoài sao?


Lâm Phong hỏi một tiếng.


- Hắn và Lang Tà mê võ nên ngươi không nhìn thấy bọn họ ở Chiến Vương Học Viện đâu, sự tình lần trước bình ổn qua đi bọn họ liền ra ngoài, đến nay vẫn chưa về, chỉ sợ bọn họ đã ra khỏi Thánh Thành Trung Châu rồi.


Thiên Si cười nói.


- Hai tên võ si này.


Lâm Phong nở nụ, hắn không bao giờ nghi ngờ thiên phú của Hầu Thanh Lâm và Nhược Tà, ngày xưa Hầu Thanh Lâm đã dẫn hắn lưu lạc trong Thiên Long Thần Bảo, từng nói không điên thì dùng cái gì thành Hoàng, hôm nay nhị sư huynh đã lĩnh ngộ luân hồi đạo ý, không ngừng rèn luyện bản thân, lưu lạc ngoại giới, trải qua nguy cơ, đạt được kỳ ngộ, đề thăng thực lực, một võ si như thế làm sao không đi xa. Người trong võ đạo muốn đi lên con đường đỉnh phong không thể chỉ dựa vào thiên phú. Tâm chí, đau khổ, cơ duyên, đại khí vận, không thể thiếu cái nào.


- Ta đi tiên sơn nhìn xem.


Lâm Phong nở nụ, lập tức phi thân vào tiên sơn, đi đến chỗ của Thí Thiên Lão Tổ, nhưng mà thân ảnh ngồi ngồi chỗ kia lúc này không phải Thí Thiên Lão Tổ, mà là Tuyết Bích Dao. Cả người Tuyết Bích Dao nhìn rất linh hoạt kỳ ảo, lộ ra tiên ý, trên người tràn ngập một luồng khí tức tiên linh, lộ ra vẻ xuất trần, giống như tiên nữ vậy.


- Lâm Phong, ngươi đến rồi.


Lúc này, Thí Thiên Lão Tổ cũng đạp bước đi đến, dừng bên cạnh Lâm Phong, ánh mắt nhìn về phía Tuyết Bích Dao, nói:


- Tình hình của nàng, ta có thể đoán được một chút.


Thần sắc Lâm Phong hiện lên một tia sáng kỳ dị, tình huống của Tuyết Bích Dao khiến hắn cảm thấy rất nghi hoặc.


- Lão tổ, vì sao nàng lại xuất hiện tình hình như thế?



- Ngươi đi theo ta.


Thí Thiên Lão Tổ mang theo Lâm Phong rời khỏi chỗ này, khiến Lâm Phong cảm thấy kinh ngạc, xem ra việc này không tầm thường. Một lát sau, Thí Thiên Lão Tổ và Lâm Phong đi đến đỉnh tuyết phong khoanh chân ngồi, chỉ nghe Thí Thiên Lão Tổ nói với Lâm Phong:


- Lâm Phong, ngươi đã nghe nói về chuyển tu chưa?



- Chuyển thế trùng tu?


Đồng tử Lâm Phong co rút lại, Tuyết Bích Dao là người chuyển thế trùng tu sao?


- Không có chuyện chuyển thế trùng tu huyền ảo như vậy, trong thế giới võ đạo, công pháp chuyển tu lợi hại nhất chỉ có Tam Sinh Kinh, thế cho nên hôm nay mọi người mới không biết Tam Sinh là người phương nào, hắn có mấy thân phận, đương nhiên, ngoại trừ Tam Sinh Kinh ra, thế gian này vẫn còn một số nhân vật lợi hại, bọn họ cũng tu luyện chuyển thuật, tự mình rút đi một đời, chuyển tu sang một đời khác, nếu ta không đoán sai thì rất có khả năng Tuyết Bích Dao là một nhân vật chuyển tu đáng sợ.


Thí Thiên Lão Tổ chậm rãi mở miệng, khiến cho thần sắc Lâm Phong cứng đờ.


- Vì sao người lại phán đoán như vậy?



- Căn cứ theo tình huống ngươi nói, cùng với lời cô ấy nói cho ta biết, cứ cách một đoạn thời gian, cô ấy sẽ mất đi một đoạn trí nhớ, quên hết tất cả, tâm vô tạp niệm, chỉ có tu vi được bảo tồn, hơn nữa thời gian nàng mất đi trí nhớ càng ngày càng ngắn, rất có khả năng chỗ sâu nhất trong thần hồn của nàng có công pháp, ngày xưa Cửu Tiêu đại lục cũng có một bộ cổ kinh như vậy tồn tại.



- Cổ kinh gì?



- Vong Ngã Kinh, chẳng qua số người tu luyện bộ cổ kinh này cực nhỏ, quên hết tất cả chỉ có thực lực trường tồn, không phải ai cũng có loại quyết đoán này, hơn nữa mỗi lần trí nhớ Tuyết Bích Dao đứt gãy, nàng cũng sẽ thức tỉnh lại một chút trí nhớ, biểu hiện này rất giống với các giai đoạn trong cổ kinh thư, đạo của nàng giống như đã được con người an bài, nhưng phía sau không có người khống chế nàng, như vậy chỉ có một loại khả năng, nàng là cường giả đáng sợ chuyển tu!



- Hơn nữa, ta đoán đợi đến trình độ nhất định, trí nhớ của nàng sẽ phá tan rào cản, trí nhớ tương dung, khôi phục lại thân thế kiếp trước, nhưng ít nhất cũng phải chờ tới lúc nàng bước vào Đại Đế cảnh, nếu không chuyển tu sẽ vô ý nghĩa .


Lời nói của Thí Thiên Lão Tổ làm cho Lâm Phong cảm thấy kinh ngạc, Tuyết Bích Dao vậy mà là cường giả chuyển tu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp