Trong hư không, ánh sáng màu vàng rực rỡ trôi nổi, thứ tự Hoàng Bảng hiện tại là: Doanh Thành, Cơ Thương, Sở Xuân Thu, Đấu Chiến Tăng, Quỷ Lệ, Thạch Vân Phong, Tuyết Thần Phong, Lâm Phong, Ngân Cổ Thiên, Vương Chung.

Bốn người Vương Chung, Tuyết Thần Phong, Thạch Vân Phong cùng với Cơ Thương, đã mất đi tư cách khiêu chiến, không cách nào tiếp tục hướng lên các vị trí cao hơn trên Hoàng Bảng chỉ có thể giẫm chân tại chỗ, nếu như có người đánh bại bọn họ hoặc đánh bại người phía trước bọn họ thì người đó được trực tiếp vượt qua bọn họ, đệ nhất Hoàng Bảng Doanh Thành tự nhiên không cần phải nói, hắn không cần khiêu chiến, mà chỉ chờ hắn khiêu chiến người khác, bởi vậy năm người này đã có vị trí cố định. Những người có thể thay đổi vị trí là Sở Xuân Thu, Đấu Chiến Tăng, Quỷ Lệ, Lâm Phong, Ngân Cổ Thiên, trong năm người này có Quỷ Lệ và Ngân Cổ Thiên là người ta đá xuống, bọn họ cũng có thất bại, Lâm Phong không tiến lên thì Ngân Cổ Thiên cũng không thể khiêu chiến người phía trước, Sở Xuân Thu và Đấu Chiến Tăng không chen lên được vị trí của Cơ Thương, Quỷ Lệ cũng mất đi tư cách khiêu chiến, bởi vậy người có quyền khiêu chiến lượt tiếp theo chỉ còn lại ba người mà thôi, Sở Xuân Thu, Đấu Chiến Tăng cùng với Lâm Phong. Bùi Đông Lai nhìn về phía hai cái thân thể của Lâm Phong, ánh mắt lóe lên, mở miệng nói:


- Ngươi còn muốn khiêu chiến không?


Phân thân của Lâm Phong nhìn về phía Bùi Đông Lai, nhẹ gật đầu.


- Kỳ thật ngươi có khiêu chiến hay không cũng không quan hệ đến bài danh tốp trên Hoàng Bảng, vì không muốn ngươi thất bại thê thảm, ngươi đi khiêu chiến Tuyết Thần Phong đi.


Bùi Đông Lai bình tĩnh nói, Tuyết Thần Phong đứng trước Lâm Phong phía trước một bậc, hơn nữa trong những người này, Tuyết Thần Phong là người buồn bực nhất, bởi vì vòng thứ nhất người hắn khiêu chiến là Cơ Thương, mà giữa hắn và Cơ Thương còn có rất nhiều người, nhưng vì chính hắn lựa chọn, nên hắn đã mất đi tư cách khiêu chiến những người khác, mà hôm nay lại có người phía sau khiêu chiến hắn, hắn làm sao có thể bại, nói vậy tuyết tộc còn mặt mũi nào mà tồn tại. Chỉ thấy ánh mắt Tuyết Thần Phong bắn ra một đạo lãnh mang, hình như có một luồng khí tức băng sương tràn về phía Bùi Đông Lai, vậy mà Bùi Đông Lai lại xem thường hắn, nói với Lâm Phong vì không muốn hắn bị thảm bại nên mới bảo hắn khiêu chiến Tuyết Thần Phong, nói như vậy chẳng phải Tuyết Thần Phong hắn là người yếu nhất hay sao, nếu Lâm Phong khiêu chiến những người khác bị thất bại thê thảm thì khiêu chiến hắn lại không thất bại thê thảm à.


- Được.


Phân thân Lâm Phong khẽ gật đầu, tuy nhiên bổn tôn vẫn nhắm mắt như trước, chuyện này khiến cho Bùi Đông Lai nhíu mày lại, nói:


- Nếu ngươi không ứng chiến thì nói một tiếng là được, làm như thế có ý gì.



- Chờ.


Phân thân Lâm Phong mở miệng nói ra một câu, khiến ánh mắt Tuyết Thần Phong cứng đờ lại, hắn hừ lạnh một tiếng:


- Chiến hay không chiến.



- Thần Phong, trận chiến này, đừng để cho hắn được dễ chịu.


Lúc này, trong đám người có một đạo thanh âm cuồn cuộn truyền đến, người nói chuyện chính là Tuyết Phàm, câu nói này khiến cho ánh mắt Tuyết Thần Phong chợt loé lên, hắn tìm được vị trí của Mộng Tình trong đám đông, nhìn chăm chú vào nàng mấy lần, lần thứ hai hắn nhìn về phía Lâm Phong, trong mắt bắn ra một luồng lãnh ý.


- Tỉnh lại!


Tuyết Thần Phong huy động trường bào, trong khoảnh khắc một luồng băng sương bao trùm thiên địa, phân thân Lâm Phong ngồi trên Nhân Hoàng trụ bị băng phong lại trong khoảnh khắc, còn bản tôn của hắn đang khoanh chân ngồi lại bỗng nhiên mở mắt, đánh ra một chưởng mãnh liệt vào phân thân bên cạnh, tiếng răng rắc truyền ra, đôi mắt Lâm Phong chậm rãi chuyển qua, ánh mắt lạnh như băng rơi trên người Tuyết Thần Phong. Tuyết Thần Phong không có nhìn Lâm Phong, chỉ thấy hắn bước ra, bay thẳng đến trung tâm Nhân Hoàng đài mà đi, nơi hắn đi qua, tràn ngập hàn ý, sương tuyết bao trùm thiên địa. Lâm Phong cũng bước ra ngoài, trong mắt có hàn quang lóng lánh, một cái phân thân bình thường tử vong đối với hắn cũng không có ảnh hưởng gì, nhưng hành vi của Tuyết Thần Phong lại quá mức khinh người, lúc này hai người đứng đối diện nhau, Lâm Phong nhìn khuôn mặt trắng nõn, mang theo vẻ lạnh lùng cao ngạo của Tuyết Thần Phong, có lẽ hắn cũng không ưa Lâm Phong cho lắm.


- Cuối cùng trận đạo cũng chỉ là tà đạo, thực lực mới là tất cả.


Tuyết Thần Phong nhìn Lâm Phong, trong giọng nói đạm mạc lộ ra hàn ý, đồng tử của hắn lạnh lẽo giống như một mảnh thế giới băng tuyết.


- Trận đạo cũng là một loại đạo, ngươi không hiểu trận đạo, cũng dám nói về trận đạo sao?


Giọng nói của Lâm Phong cũng bình tĩnh giống như Tuyết Thần Phong, trên người của hắn cũng lộ ra một luồng ngạo khí, ánh mắt nhìn về phía Tuyết Thần Phong lộ ra sự miệt thị, giống như đang giễu cợt đối phương. Trên đời này chưa bao giờ thiếu hụt người cao ngạo, sự thực thiên tài đến cấp bậc của bọn họ đều có thể kiêu ngạo, đương nhiên sự kiêu ngạo này còn phải xem ngươi đang đối mặt với người nào, ví dụ như đối với nhân vật phía dưới Hoàng Bảng, bọn họ có thể cao cao tại thượng, ngạo thị thiên địa, tuy nhiên đối mặt với tốp mười trên Hoàng Bảng, bọn họ còn có thể có ngạo khí sao, đại đa số người có ngạo khí, đều phải nhìn đối tượng để mình kiêu ngạo, đương nhiên cũng có người kiêu ngạo, khắc vào tận xương cốt, bất kể người đối mặt với hắn là ai. Lâm Phong tỏ ra kiêu ngạo khi những người đối mặt với hắn tự cho mình là người cao ngạo, khi đó hắn mới phóng thích ra ngạo khí, hắn kiêu ngạo vì hắn từ tầng dưới cùng bò lên, ý chí kiệt ngạo bất khuất.


- Ta sẽ để ngươi nhìn, trận đạo của ngươi không có đất dụng võ như thế nào.


Tuyết Thần Phong vừa nói xong, bàn tay hắn huy động, trong khoảnh khắc băng tuyết bay đầy trời, chỉ thấy bàn tay hắn hướng phía trước run lên, một cái thế giới băng tuyết kinh khủng cắn nuốt lấy Lâm Phong, hàn ý từ trong xương cốt được sinh ra. Thần niệm trong hai mắt Lâm Phong phóng ra, hư không trước người tự hành diễn hóa, đan vào nhau tạo thành từng trận quang, bàn tay run lên tạo nên một quầng sáng trong hư không, năng lượng huỷ diệt tràn ra, trận quang không ngừng khuếch tán. Bàn tay Lâm Phong cuồng mãnh run động, chiến xa cuồng mãnh lao ra, mang theo các hệ pháp tắc, nghiền ép sông băng vỡ nát. Chỉ thấy thân thể Tuyết Thần Phong từ trên hạ xuống trước người Lâm Phong với tốc độ cực nhanh, hắn không cho Lâm Phong có cơ hội khắc trận đạo, trong mắt hắn, trận đạo đẳng là cái gì, các loại thủ đoạn đều là phụ, hắn chỉ tôn thờ thực lực. Nơi Tuyết Thần Phong đi qua, hư không bị ngưng kết, hai con mắt nhìn chăm chú vào ánh mắt Lâm Phong, trong khoảnh khắc hắn dẫn Lâm Phong vào trong một mảnh thế giới băng tuyết. Đồng tử Lâm Phong trở nên lạnh lẽo, hắn cảm thấy thần hồn giống như bị băng phong, hắn tự nhiên biết Tuyết Thần Phong muốn làm gì, áp chế gắt gao, làm cho năng lực trận đạo của hắn không có đất dụng võ, dù sao Tuyết Thần Phong cũng cho rằng, cảnh giới và thực lực của hắn đều cao hơn Lâm Phong một bậc, chỉ cần hắn tiếp cận Lâm Phong trực tiếp nghiền ép là được, không có trận đạo trợ giúp, Lâm Phong không có khả năng chống lại hắn.


- Xoẹt!


Trong mắt Lâm Phong bắn ra ánh sáng tử vong, trực tiếp nhảy vào trong thức hải đối phương, trong khoảnh khắc, một thanh kiếm vô cùng lợi hại đánh vào trong thần hồn đối phương, đối phương dùng đạo xâm lấn thì làm sao hắn có thể yếu thế. Lâm Phong bước ra một bước, lòng bàn tay giống như sinh ra một luồng lực lượng kỳ diệu, không có bất kỳ thuộc tính nào, không có hơi thở cường đại. Chỉ thấy bàn tay Tuyết Thần Phong đánh về phía trước, một luồng khí lạnh thổi quét về phía Lâm Phong, trong khoảnh khắc cả người Lâm Phong bị bao trùm lên một tầng băng tuyết, nhưng mà kiếp quang lóng lánh lại hiện lên trên người Lâm Phong, bổ nát băng tuyết, đồng thời bàn tay của hắn cũng đánh ra phía trước, trong hư không xuất hiện một cổ ấn, cổ ấn này nhanh như thiểm điện, rơi vào trong trong mắt Tuyết Thần Phong giống như muốn chôn vùi cả thế giới, phù hoa một đời, tất cả đại đạo đều hoá thành hư vô, chỉ có ấn pháp vĩnh hằng.


- Oanh Tạch…!


Chưởng lực ẩn chứa băng sương sụp đổ hủy diệt đi, Phù Thế Ấn dùng thế tồi khô lập thủ đuổi giết Tuyết Thần Phong, khiến cho thần sắc Tuyết Thần Phong ngưng lại, hắn lập tức khua tay làm cả thiên địa bị băng tuyết chôn vùi. Tám mặt hư không tràn ngập ánh sáng màu kim sắc, điên cuồng diễn hóa, muốn tạo thành trận đạo, thân thể Lâm Phong tiếp tục tiến lên, lần thứ hai đánh ra một đạo Phù Thế Ấn, nghiền ép về phía đối phương. Thân thể Tuyết Thần Phong thối lui về phía sau, trận đạo màu hoàng sắc trong hư không dần dần thành hình, khiến cho sắc mặt Tuyết Thần Phong có chút khó coi.


- Ngươi cuồng vọng nói như vậy, hình như hơi sớm rồi.


Lâm Phong nói ra một câu lạnh lùng, một luồng ngạo khí rét lạnh như tuyết loại. Tuyết Thần Phong hừ lạnh một tiếng, thân thể không ngừng thối lui, nói:


- Ngươi cho rằng như thế đã đủ rồi hả?

! Tiếng nói vừa ra, thân thể Tuyết Thần Phong hóa thành một tôn huyễn ảnh, đứng sửng trong thế giới băng tuyết.


- Không phải chỉ có ngươi hiểu được thiên huyễn thuật.


Lâm Phong cười lạnh, thân thể một hóa thành hai, hai hóa thành ba, ba hóa vạn ảnh, đạp chân lên trận đạo, từng đạo huyễn ảnh không ngừng biến mất, sau đó lại xuất hiện từ tám hướng, bản thể Lâm Phong trực tiếp xuất hiện phía sau Tuyết Thần Phong, bàn tay thoải mái đánh ra tử vong kiếm, đồng thời oanh ra tử vong trường hà, từng đạo huyễn ảnh bị sụp đổ. Bản thể mượn trận đạo biến mất lần thứ hai, không biết xuất hiện ở nơi nào, hoàn toàn lẫn lộn trong phân thân của hắn.


- Nơi này!


Lâm Phong thấy Tuyết Thần Phong công kích phân thân hắn thì hắn nhắm vào Tuyết Thần Phong, giậm chân mà đi, tử vong kiếm đâm giết ra, khi Tuyết Thần Phong nhìn về phía hắn, đồng tử hai người giao nhau, bạch sắc băng sương va chạm cùng khí tức tử vong, cả hai đều nhao nhao đánh về phía đối phương. Tử vong chém giết hết tất cả huyễn ảnh, mà phân thân của Lâm Phong ở gần Tuyết Thần Phong cũng bị đông thành hàn băng. Chỉ thấy trong đôi mắt Tuyết Thần Phong, một mảnh thế giới băng tuyết, đồng thời sau lưng hắn cũng hiện lên một thân ảnh mặc bạch y, giống như vương giả trong tuyết, hoa tuyết trên người Lâm Phong ngày càng nhiều, hàn khí ăn mòn xâm nhập vào cơ thể, bên kia lực lượng tử vong cũng không ngừng nhảy vào trong thân thể Tuyết Thần Phong, làm cho khuôn mặt tuấn dật trắng nõn của hắn dần dần bị bao trùm bởi một tầng tro tàn. Tiên đài đồng thời tan vỡ, trận đạo diễn hóa mà sinh, trong con ngươi tử vong của Lâm Phong hiện lên sự miệt thị, một đạo Phù Thế Ấn lập tức oanh ra ngoài.


- Giết!


Tuyết Thần Phong đánh ra một chưởng, phía trước xuất hiện thế giới băng hà, hai cổ lực lượng điên cuồng đụng vào nhau, tiếng nổ rầm rầm truyền ra, tử vong trường hà đánh về phía Tuyết Thần Phong, khiến cho ánh mắt hắn co rút, hắn bỗng nhiên nhìn về một phương vị khác, chỉ thấy ánh sáng tử vong muốn cắn nuốt hắn.


- Làm sao lại như vậy?


Thần sắc Tuyết Thần Phong cứng đờ, phân thân cũng có thể sử dụng lực lượng đại đạo sao? Song chưởng run lên, Tuyết Thần Phong đánh lên vòm trời một chưởng, khiến cho hư không xuất hiện một mảnh hoa tuyết, tuy nhiên một luồng công kích kinh khủng lại đuổi giết lại đây, khiến thần sắc hắn cứng ngắc.


- Đông!


Trong không trung, một đạo thân ảnh của Lâm Phong đánh xuống, mang theo tử vong trường hà, mà một bên khác, cũng có thân ảnh của Lâm Phong mượn trận đạo oanh ra Phù Thế Ấn. Một màn nguy hiểm này khiến thần sắc mọi người ngưng lại, hai tròng mắt Tuyết Phàm và cường giả tuyết tộc đều cứng đờ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play