Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1924 - Đoạt nhãn


...

trướctiếp

Không ít người nghe được những lời của Lang Tà và Quân Mạc Tích đều hé miệng cười khẽ, Quân Mạc Tích là minh tử Minh Vương Cung, có Bất Tử Minh Vương Thể, Lang Tà lại là hậu nhân của Cổ Giới tộc, cộng thêm hắn có Giới Vương thể, hai người này cùng nhau nhục nhã Cơ Vô Ưu, hơn nữa nói đều nói đến một việc phát sinh cách đây không lâu, Cơ gia cũng không phản bác được.


- Lang Tà huynh và Minh Tử nếu như muốn chỉ giáo, cho bằng mở miệng, thắng bại của chiến cuộc, chúng ta có thể đặt một ít tiền đặt cược.


Đồng tử của Cơ Vô Ưu lạnh lùng đảo qua Lang Tà cùng với Quân Mạc Tích. Ánh mắt Quân Mạc Tích nhìn về Lâm Phong bên cạnh, chuyện hôm đó, Thân Ngoại Hóa Thân của Lâm Phong bị bôi diệt, nếu như Lâm Phong muốn hắn làm cái gì đó, hắn định sẽ không cự tuyệt.


- Chiến Vương Học Viện truyền ra chuyện như vậy, mà vẫn vô liêm sỉ đi khiêu chiến, còn cái gọi Băng Diệt Đạo, đúng như những gì Giới Vương thể Lang Tà nói, người cường, thì đạo mạnh, nếu như người yếu mà nói, đạo này chính là phế đạo.


Lúc này, Lâm Phong cúi đầu, chậm rãi mở miệng nói, nhất thời ánh mắt của mọi người đều trở nên sắc bén, nhìn về Lâm Phong, nhất là Cơ Thương và Cơ Vô Ưu, lần đầu tiên có người dám cuồng ngôn như thế, nói Băng Diệt Đạo là phế đạo.


- Nói năng lỗ mãng.


Chỉ thấy một đạo thân ảnh điên cuồng đi đến, nhưng lại thấy cường giả ngồi trên chủ vị quát bảo dừng lại.


- Trở về.


Thần sắc người nọ ngưng lại, bước chân dừng lại.


- Hôm nay Cơ gia ta mời chư vị đến đây vì muốn nhìn các nhân vật thiên tài tại Thánh Thành Trung Châu nói cái nhìn về đạo, để hiểu rõ đạo bọn họ đang tu, cho dù miệt thị đạo của Cơ gia ta, cũng có thể.


Cường giả Cơ gia lại lần nữa mở miệng, lúc này, người nọ mới lui trở về, nhưng vẫn có đạo lãnh mang bắn về phía Lâm Phong.


- Vị bằng hữu của Minh Tử rất xa lạ, không biết đến từ tộc nào?


Cơ Nguyên tiếp tục mở miệng, ánh mắt nhìn thẳng vào Lâm Phong, thần sắc bình tĩnh.


- Nghe nói Cơ gia mời nhân vật Trung Châu đến đây, ta chỉ theo Minh Tử lại đây đánh giá, không có cổ tộc danh môn, nếu như Cơ gia cho rằng ta không có tư cách ngồi đây, ta sẽ rời đi.


Thanh âm Lâm Phong rất bình tĩnh, khiến Cơ Nguyên nhìn hắn thêm một cái, một người ở cảnh giới Hạ Vị Hoàng lại có thể trước mặt hắn nói như thế, tất có chỗ hơn người.


- Người tới là khách, Cơ gia không đuổi khách, nhưng các hạ nói Băng Diệt Đạo là phế đạo, giải thích thế nào?



- Băng Diệt Đạo, người cường, thì đạo mạnh, mới có thể băng diệt công kích của người khác, nếu như ở yếu thế, cũng giống như Cơ Vô Ưu vậy, chỉ biết để người khác hành hạ, không hề có lực chống cự, đó không phải phế đạo thì là cái gì?


Lâm Phong đạm mạc nói, song quyền của Cơ Vô Ưu phát ra tiếng vang răng rắc, quát lạnh một tiếng:


- Miệng lưỡi lợi hại, nếu như đúng như những lời ngươi nói, thì Yêu Thực đạo của Tà Nguyệt trước mặt Băng Diệt Đạo của ta yếu đến nỗi không chịu nổi một kích, chẳng lẽ cũng là phế đạo sao?



- Vô Ưu nói không sai, lời nói của các hạ, không khỏi nói quá sự thật.


Cơ Nguyên cũng nhàn nhạt nói một tiếng.


- Nói quá sự thật?


Lâm Phong cười lạnh, rồi quay sang nói với Ngao Hư nói:


- Ngao Hư, ngươi cùng thiên tài Cơ gia đấu thử xem thế nào?


Xem Băng Diệt Đạo của hắn có uy lực mạnh bao nhiêu?


- Được.


Ngao Hư sảng khoái đáp lại một tiếng, lập tức bước một bước, thân thể phủ xuống hư không.


- Ngươi tới công kích, ta sẽ không hoàn thủ.


Ngao Hư nhàn nhạt nói với Cơ Vô Ưu, khiến cho sắc mặt Cơ Vô Ưu vô cùng khó coi, nói:


- Nếu như ngươi chết, không có liên quan đến ta.


Dứt lời, thân thể Cơ Vô Ưu thân thể bay lên không, trong nháy mắt, Băng Diệt Đạo Ý cuồn cuộn tràn ngập xuất ra, đồng tử của hắn lạnh như băng, đâm về phía Ngao Hư, đồng thời thân thể mang theo cuồng phong hét giận dữ đánh về phía trước, nhất thời một tiếng ầm ầm vang lên, chỉ thấy bàn tay hắn hóa thành cổ ấn, đáng tới Ngao Hư, Băng Diệt Đạo Ý đáng sợ điên cuồng xuất ra.


- Oanh!


Cơ Vô Ưu điên cuồng phóng thích băng diệt, tuy nhiên hắn lại cảm thấy mình giống như đánh trên Kim Thân vậy, Băng Diệt Đạo Ý chỉ xé rách quần áo của đối phương, lực lượng kinh khủng cuồng mãnh tràn ngập lại không có cách nào dao động trên thân thể cường tráng màu đồng cổ của đối phương.


- Cút.


Ngao Hư gầm lên một tiếng, nhất thời một luồng uy lực bá đạo ngập trời bá đạo phủ xuống trên người Cơ Vô Ưu, khiến cho hắn khó chịu hừ một tiếng, thân thể bị đánh bay ra ngoài, phụt một tiếng, trực tiếp hộc ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.


- Thân thể các hạ cường thịnh, hơi thở cuồn cuộn, huyết mạch tràn đầy đáng sợ, tu luyện Đạo Ý cũng là lực lượng đạo, khiến cho thân thể càng thêm đáng sợ, đệ Cơ Vô Ưu Đạo ý không mạnh, hơn nữa giao thủ cùng ngươi cũng không thể nói lên cái gì.


Trong mắt Cơ Thương hiện lên một đạo sắc bén, nhìn chăm chú Ngao Hư, người này thực lực vô cùng mạnh, tuyệt đối có thể vào Top 3 Hoàng Bảng, nhưng đây chỉ do hắn thấy, có lẽ hắn ta còn mạnh hơn nữa. Không chỉ có Cơ Thương phát hiện điểm ấy, những người khác cũng vậy, lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Ngao Hư, không biết người này là thần thánh phương nào.


- Mà thôi, Cơ gia không muốn thừa nhận Băng Diệt Đạo là phế đạo, là chuyện hợp tình lý.


Lâm Phong nói một tiếng, ánh mắt Ngao Hư nhìn Cơ Thương, trên người mơ hồ có một luồng chiến ý cường thịnh tràn ngập xuất ra, hắn đương nhiên cũng có thể cảm giác được, Cơ Thương rất mạnh.


- Ngao Hư, hôm nay không vội.


Lâm Phong truyền âm với Ngao Hư một tiếng, lúc này, Ngao Hư thu liễm chiến ý lại, rồi quay lại vị trí dưới trướng Lâm Phong. Lập tức, ánh mắt Cơ Thương đã rơi vào người Lâm Phong, bình tĩnh mở miệng nói:


- Các hạ nói Băng Diệt Đạo là phế đạo, vậy thì đạo nào mới có thể lọt vào mắt của các hạ?



- Không nói chuyện cũng được.


Lâm Phong nhàn nhạt đáp lại một tiếng. Cơ Vô Ưu một bước bước ra, nhất thời một luồng lực lượng kinh khủng cuồn cuộn đánh tới Lâm Phong, lúc này, sắc mặt hắn vô cùng khó coi, dường như đã không chịu đựng nổi lòng của mình, trong ba năm, hai lần chiến bại, đã khiến tâm Võ Đạo của hắn không yên, hôm nay liên tục gặp nhục nhã, gần như đã khiến hắn điên cuồng.


- Chỉ có cảnh giới Hạ Vị Hoàng mà cũng dám lớn lối, ta bại trận, thua vì chênh lệch cảnh giới, nếu như ngươi xuất thủ, ta để ngươi công kích, ngươi lại có thể thế nào?


Cơ Vô Ưu cuồn cuộn nói, khiến cho đôi mắt của Lâm Phong bỗng nhiên giơ lên, nhìn tới Cơ Vô Ưu, lập tức khóe miệng lộ ra một mảnh lạnh như băng.


- Ngươi xác định?



- Ta.

..


- Câm miệng.


Cơ Thương quát Cơ Vô Ưu một tiếng, cắt đứt lời Cơ Vô Ưu, hắn đã nhìn ra, đệ đệ này của hắn liên tục gặp khó khăn, đã không còn dáng vẻ cứng cỏi ngày xưa nữa, dễ dàng bị lời nói của người ta chọc giận, Lâm Phong này nhìn như bình thường, nhưng nếu như Cơ Vô Ưu thật để cho hắn công kích, hậu quả khó có thể dự liệu. Khóe miệng Lâm Phong lộ ra một mảnh trào phúng, tiếp tục nói:


- Cơ Vô Ưu, ngươi tại Chiến Vương Học Viện được người ta xưng nhân vật thiên tài, mọi người đều cho ngươi mặt mũi, bởi vì Cơ Thương trong Chiến Vương Học Viện, nếu không, lấy chiến tích trong ba năm chiến hai lần bại cả hai, thực lực yếu cùng tính cách này đã sớm không biết chết bao nhiêu lần rồi, nơi này, thiên tài hội tụ, Cơ Vô Ưu ngươi bởi vì người của Cơ gia, đệ đệ Cơ Thương mới có thể đứng đây, nếu không, ngươi cho rằng mình có tư cách?


Cơ Vô Ưu đương nhiên không kém đến mức như những gì Lâm Phong nói, thiên phú của hắn đã vô cùng không yếu, nhưng lời nói của Lâm Phong giống như mang theo một luồng ma lực, thấm vào trong đầu Cơ Vô Ưu, đâm sâu vào trong lòng hắn, làm hắn đau đớn vô cùng, hơn nữa một tiếng quát của Cơ Thương, càng làm cho sắc mặt của hắn hơi méo lại.


- Kiếm Manh, Manh kiếm khách, tu vi cảnh giới tương đương với ngươi, thậm chí còn không bằng ngươi, hắn cũng lĩnh ngộ một loại Đạo Ý, có điều hắn có một thói quen không tốt, đó là khi xuất thủ, tất nhiên cũng muốn để cho người khác giống như hắn, trở thành người mù, Cơ Vô Ưu, ngươi có hứng thú thử đạo của ngươi không?


Lâm Phong chỉ vào Kiếm Manh bên cạnh, chậm rãi mở miệng, lập tức đôi mắt của Cơ Vô Ưu rơi vào người Kiếm Manh, con mắt màu tro tàn không có một chút thần thái nào.


- Nếu ngươi thắng, ngươi sẽ như thế nào?


Cơ Vô Ưu nhìn chăm chú Lâm Phong nói.


- Nếu ngươi thắng, có thể lại đối phó ta, cho dù ta chết, cũng tuyệt không hai lời.


Lâm Phong đạm mạc mà nói:


- Đương nhiên, nếu Kiếm Manh chọc mù mắt của ngươi, Cơ gia sẽ không xuất thủ đi?



- Nếu ta bại, con mắt không cần cũng được.


Thân thể Cơ Vô Ưu cuồn cuộn bay lên không, Thanh Long Đồ Đằng phía sau cuồn cuộn hiện lên, một luồng hơi thở đáng sợ tràn ngập xuất ra, Cơ Vô Ưu thở sâu, nếu như hắn lại thua trong tay người cùng cảnh giới, thậm chí cảnh giới không bằng hắn, thì tâm ma của hắn chỉ sợ sẽ không có cách nào bài trừ được. Không cần Lâm Phong nhiều lời, thân thể Kiếm Manh liền xông ra ngoài, hơn nữa trực tiếp xông tới Cơ Vô Ưu.


- Giét!


Cơ Vô Ưu chợt quát một tiếng, trong hư không xuất hiện Long cơ chiến xa kinh khủng, mở ra một cái cổ đạo, đánh về phía Kiếm Manh. Trong lúc đó, một đạo kiếm quang chói mắt nở rộ trong hư không, nhanh, nhanh cực hạn, một kiếm này xuống, Long cơ chiến xa mở cổ đạo bị mạnh mẽ bổ ra, thân thể Kiếm Manh theo cổ đạo xông tới Cơ Vô Ưu.


- Tốc độ này… Đôi mắt mọi người đôi bỗng hiện lên quang mang, mà ngay cả trong mắt của Cơ Thương cũng hiện lên hàn quang, người nhanh, kiếm còn nhanh hơn, Cơ Vô Ưu gặp nguy hiểm rồi.


Hiển nhiên, Cơ Vô Ưu cũng không có lường trước được đạo của Kiếm Manh chính là ánh sáng, ánh sáng nhanh hơn tất cả, một kiếm của hắn mạnh mẽ bổ ra, thậm chí hắn có chút phản ứng không kịp.


- Oanh!


Song chưởng Cơ Vô Ưu cuồng chiến, Thanh Long cuồn cuộn đập ra, băng diệt ý điên cuồng trùng kích tới Kiếm Manh, băng diệt, tất cả đều phải băng diệt, tuy nhiên lúc này Kiếm Manh ngay cả công kích cũng không phóng thích, có gì có khả năng băng diệt địa.


- Xoẹt… Đột nhiên, một đạo luồng sáng nở rộ trong mắt Cơ Vô Ưu, vào giờ khắc này, hắn chợt nhắm mắt lại, trong óc xuất hiện chỗ trống ngắn ngủi, ngày xưa Lâm Phong bị Kiếm Manh công kích như thế, sau này cũng suýt chút nữa bị Kiếm Manh đánh bại, khi đó thực lực Lâm Phong đã vô cùng đáng sợ, có thể thấy được một kích tất sát của Kiếm Manh rất nhanh và kinh khủng.



- Ah… Ngay lúc này, một tiếng hét thảm truyền ra, đám người chỉ thấy trong mắt Cơ Vô Ưu tách ra một mảnh huyết quang, khiến cho mọi người khẽ chấn động, còn Cơ Thương cùng người Cơ gia kinh ngạc nhiên nhìn một màn kia.


Kiếm Manh cũng bị thương, hiển nhiên hắn không thể tránh được công kích của Cơ Vô Ưu, lúc chọc mù mắt Cơ Vô Ưu, hắn bị đánh bại lui, hộc ra mấy ngụm máu tươi, chỉ cảm thấy máu trong cơ thể quay cuồng. Lâm Phong đương nhiên biết Kiếm Manh không thua, không nói đến hắn hiểu rõ thực lực của hai người này, mà lúc này, tâm chí Cơ Vô Ưu đã loạn, còn Kiếm Manh chính là nhân vật vô cùng ngoan độc, hắn mà tỉnh táo tuyệt đối sẽ rất đáng sợ, có lẽ cái này phải cảm ơn hắn là người mù, mới đúc thành Kiếm Manh tỉnh táo và hờ hững như bây giờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp