Trong trường hợp này, có vài vị cường giả ánh mắt cũng không chú ý đến Mộng Tình, mà chú ý đến Lâm Phong.

Nhất là Tông Khuyết cùng với Liễu Ngạn, ánh mắt của bọn họ dừng trên người Lâm Phong, lông mày gắt gao nhíu lại, vô cùng không rõ ràng, hình như bọn họ gặp qua hắn một lần thì phải, nhưng mà, không biết có phải người nọ không nữa. Người nọ hẳn đang trong Tiên quốc thí luyện mới đúng, hoặc ở Minh Giới, hơn nữa khí chất hai người họ cũng khác nhau, khí chất của người nọ còn đáng sợ hơn người này rất nhiều, có thể mượn lực lượng tử vong của cường giả Minh Giới, cặp mắt kia đều tràn ngập hơi thở tử vong, giống như chỉ cần liếc mắt nhìn đã có thể lấy tính mạng người khác.


- Không biết có phải cùng một người hay không nữa?


Tông Khuyết cùng Liễu Ngạn bọn họ thầm nghĩ trong lòng, không cách nào xác định được. Ánh mắt Hầu Thanh Lâm nhìn thẳng vào người trách mắng Mộng Tình, con ngươi lạnh lùng, nói:


- Chuyện của Nguyệt Môn cùng Thiên Đài, lại có liên quan gì đến ngươi.



- Láo xược!


Một tiếng từ trong miệng Thạch Hạo Thiên phun ra, khiến hư không run lên, đám người chỉ cảm thấy màng nhĩ ong ong, hai chữ láo xược không ngừng lượn lờ bên trong tai màng.


- Thạch Hạo Thiên của Cơ Môn, đứng thứ tứ trong phong Vương Thiên bảng, một thân thực lực vô cùng kinh khủng, cường giả đứng thứ hai trong Cơ Môn, hắn tự mình tọa trấn nơi này, chấp chưởng trận chiến này của Nguyệt Môn.


Đám người nhìn Thạch Hạo Thiên, trong lòng rét lạnh, thực lực Thạch Hạo Thiên vô cùng đáng sợ, đứng thứ tư trong phong Vương Thiên bảng, cũng đồng nghĩa với việc hắn đứng vị trí thứ tư tại Vũ Hoàng Cảnh trong Chiến Vương Học Viện, uy năng của hắn cũng có thể thấy được.


- Nếu Nguyệt Môn chơi đùa không dậy nổi, hà tất còn muốn đến ứng chiến, tự rước lấy nhục.


Lúc này, Lâm Phong lạnh lùng mở miệng, chỉ thấy thân hình của hắn lóe lên, đi tới chiến đài của Mộng Tình, một lát sau, phủ xuống trên chiến đài chỗ Mộng Tình, giờ khắc này, khí thế trên người Cơ Vô Ưu mênh mông xuất ra, cuồn cuộn đánh tới Lâm Phong, lạnh lùng phun ra hai chữ:


- Lâm Phong.



- Đông!


Cơ Vô Ưu bước một bước, lao thẳng tới chỗ Lâm Phong, quầng sáng Thanh Long quấn quanh thân, Long bổ ra một đường cuồn cuộn đánh tới Lâm Phong, đồng thời còn có một luồng lực lượng băng diệt đáng sợ tràn ngập trong đó. Đôi mắt Mộng Tình bỗng nhiên chuyển qua, trong lúc đó, một luồng lực lượng đông lại thiên địa cường thế đập ra, chỉ thấy bàn tay của Mộng Tình run lên, nhất thời Thanh Long cổ đạo bị đông kết lại, lực lượng băng diệt giống như bị gắt gao trói buộc, đồng thời thân thể Mộng Tình lập tức biến mất ngay tại chỗ, một bông tuyết xuất hiện tùy ý bay xuống, trong lúc đó, chưởng ấn mờ ảo thoải mái xuất ra, trong nháy mắt Cơ Vô Ưu chỉ cảm thấy thân thể bị một luồng lực lượng kỳ diệu phong bế, muốn đông lạnh hắn, nhưng lúc này, hắn không ngừng cuồng mãnh bổ ra một đạo chưởng lực, rồng ngâm cuồn cuộn, băng diệt lực phóng thích đến mức tận cùng, Thanh Long điên cuồng gào thét. Bàn tay Mộng Tình xẹt qua, trên người của nàng phóng ra một luồng khí tức Tiên Vương kinh khủng, cả người nàng giống như khoác lên một tầng quang huy tiên linh thánh khiết, giờ khắc này nàng càng giống như nữ thần cao cao tại thượng.


- Bạch y tiên tử có thể chất tuyệt đối mạnh mẽ, rất có thể sở hữu một loại Vương thể.


Mọi người thấy đến quang huy tiên linh thánh khiết kia, chỉ cảm thấy cả người Mộng Tình giống như một nữ Tiên Vương, tiên nữ hạ phàm.


- Đông!


Cơ Vô Ưu đánh ra lực lượng, hóa thành mảnh vỡ bông tuyết, đồng thời thân thể của hắn bị đẩy lui ra, sắc mặt tái nhợt, trong lòng tức giận ngập trời, ba năm sau, hắn tựa hồ chỉ vượt qua một vị nữ tử.


- Nữ tử như vậy, không biết nhân vật tài năng như thế nào mới trở thành nam nhân của nàng.


Trong lòng mọi người rét lạnh, thiên phú trác tuyệt, xinh đẹp như Thần Nữ Tiên Vương, không thể khinh nhờn, mặc dù Cơ Vô Ưu ở trước mặt nàng cũng cảm thấy xấu hổ.


- Lâm Phong, đổi chiến đài đi, trận đấu giữa Nguyệt Môn và Thiên Đài còn chưa xong đâu?


Ánh mắt Cơ Vô Ưu chuyển qua, rơi trên người Lâm Phong, lạnh như băng nói.


- Vẫn chưa xong?


Lâm Phong cười lạnh:


- Ngươi muốn đánh như thế nào?


Nguyên một đám chiến, hay quần chiến?


- Người còn lại, quần chiến.


Cơ Vô Ưu lạnh lùng đáp lại.


- Được, vậy thì quần chiến.


Lâm Phong cười lạnh nói, dứt lời, ánh mắt của hắn nhìn Mộng Tình bên cạnh, chỉ thấy lúc này Mộng Tình cũng nhìn hắn, đôi mắt lạnh lùng như tuyết kia cũng lộ ra một mảnh vui vẻ sáng lạn, giống như muốn hòa tan bông tuyết đang phiêu đãng trong hư không. Lâm Phong chậm rãi đi về trước, đi tới chỗ của Mộng Tình, lần trước đi đến Tiểu Thế Giới, hắn cũng không đi Cổ Giới nhìn Mộng Tình, vì hắn sợ quấy rầy đến nàng tu luyện, nếu Cổ Giới tộc đáp ứng sẽ bồi dưỡng Mộng Tình, tự nhiên sẽ hết sức, mà bọn họ tựa hồ không làm cho Lâm Phong thất vọng, Tuyết Tộc Tiên Vương thể của Mộng Tình vốn có thiên phú vô cùng phi phàm, cộng thêm được Cổ Giới tộc rèn luyện, cho nên đã có thực lực như hôm nay, làm cho Lâm Phong cảm thấy vui mừng.


- Hả?


Mọi người thấy Lâm Phong đi tới chỗ của Mộng Tình, thần sắc không khỏi hơi chậm lại, có chuyện gì đây? Ánh mắt của bọn họ đều nhìn về đôi mắt của Mộng Tình, đẹp quá, một mảnh ý cười rung động lòng người, có điều lại giống như chỉ thuộc về Lâm Phong. Lúc Lâm Phong chưa xuất hiện, nàng chưa bao giờ lộ ra nụ cười như vậy, vẫn luôn lạnh như băng. Lâm Phong đi tới bên cạnh Mộng Tình, trước ánh mắt kinh hãi của mọi người, hai tay vỗ về hai vai của Mộng Tình, lập tức dùng đầu đụng vào trán của Mộng Tình, mà bạch y tiên tử kia dịu dàng vô cùng, không có bất kỳ phản kháng, điều này làm cho đầu của bọn hắn nổ tung, chỉ cảm thấy đầu hơi ngắn lại. Giờ bọn họ mới ý thức được, bọn họ không để ý đến mấu chốt vấn đề, Mộng Tình sao lại xuất hiện trên chiến đài giữa Thiên Đài và Nguyệt Môn? Chỉ thấy đầu của Lâm Phong dời khỏi trán của Mộng Tình, lập tức nắm tay nàng, mỉm cười nói:


- Nha đầu ngốc, muốn đến cũng không để Lang Tà nói trước với một tiếng, để ta đi tiếp ngươi.


Nếu Mộng Tình có thể tìm được Chiến Vương Học Viện, rất hiển nhiên do Lang Tà rồi, Lang Tà vẫn biết chính mình trong đây mà.


- Ta sợ quấy rầy đến ngươi, cho nên trực tiếp đi tới.


Mộng Tình ôn nhu nói, khiến cho mọi người có chút mơ hồ, tựa hồ lúc này mới ý thức được cái gì. Lâm Phong nhìn Mộng Tình, lập tức nắm tay nàng đi tới một chiến đài khác, nhìn Cơ Vô Ưu đang ngốc trệ nói:


- Không phải muốn quần chiến sao, lo lắng cái gì?


Sắc mặt Cơ Vô Ưu xanh mét, lạnh lùng nói:


- Ngươi xem như mời người ngoài đến ra tay giúp đỡ sao?



- Người ngoài?


Lâm Phong đảo mắt, nói với Cơ Vô Ưu nói:


- Cơ Vô Ưu, ngươi nói thê tử của ta là người ngoài?


Chẳng lẽ thê tử ở Cơ gia ngươi không phải người Cơ gia?


- Vợ hắn.


Thần sắc của mọi người ngưng lại, bạch y tiên tử Thần Nữ Tiên Vương có thể đánh bại Cơ Vô Ưu là thê tử của Lâm Phong, điều này làm cho đám người cảm giác hơi kịch tính. Sắc mặt Vũ Văn Tĩnh khó coi, gắt gao nhìn chăm chằm Lâm Phong cùng Mộng Tình, đó là thê tử của Lâm Phong, nàng và Cơ Vô Ưu đã từng bị Lâm Phong nhục nhã, ba năm sau, cũng thua trong tay thê tử của hắn, điều này làm cho nàng cảm giác thật bi ai. Tiên quốc thí luyện địa, Lâm Phong và ba thân ảnh khác gào thét đi qua, lúc này bọn họ đã thoát khỏi những cường giả kia, đang dạo bước trong hư không, giờ phút này, tử vong ý trong mắt của Lâm Phong đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, thay vào đó chính là nụ cười thản nhiên, rất ấm áp, cách vài năm, rốt cục đã gặp lại Mộng Tình, hắn làm sao có thể không hài lòng.


- Lâm Phong, chuyện gì xảy ra vậy?


Ngao Hư bên cạnh thấy trong mắt Lâm Phong chứa đựng ý cười; cảm thấy có chút không bình thường, không khỏi hỏi một tiếng, đôi mắt không nhìn thấy kia của Kiếm Manh vẫn phong ba không sợ hãi như cũ, không có bất kỳ thần thái nào.


- Tự nhiên thấy cao hứng thôi.


Lâm Phong mỉm cười nói, tâm tình của hắn và tâm tình của Thân Ngoại Hóa Thân kì cảm ứng được lẫn nhau, lúc này trong mắt Thân Ngoại Hóa Thân của hắn cũng lộ ra nụ cười rạng rỡ sáng lạn, nhưng khi nhìn về phía Cơ Vô Ưu, ánh mắt của bọn họ lại hơi lạnh lùng. Lúc này, Thân Ngoại Hóa Thân của Lâm Phong đang cao hứng cũng không chú ý tới thân ảnh Thạch Hạo Thiên đi tới bên cạnh Tông Khuyết cùng với Liễu Ngạn, thấp giọng nói:


- Các ngươi hẳn cũng phát hiện đi?


Tông Khuyết cùng Liễu Ngạn mỉm cười, bọn họ tự nhiên biết người mà Thạch Hạo Thiên đang ám chỉ chính là Lâm Phong.


- Có lẽ không phải một người đâu?


Tông Khuyết thấp giọng nói.


- Bất luận phải hay không phải, kết quả đều giống nhau.


Thạch Hạo Thiên lạnh lùng nói, khiến cho Tông Khuyết cùng Liễu Ngạn lộ ra một mảnh ý vị thâm trường, lập tức Liễu Ngạn nói:


- Điều này không quan hệ đến chúng ta?


Thần sắc Thạch hạo Thiên bình tĩnh, truyền âm với Tông Khuyết cùng Liễu Ngạn một tiếng, chỉ thấy thần sắc hai người lóe lên, tựa hồ đang cùng đối phương tiến hành giao lưu, rõ ràng có thể thấy Tông Khuyết cùng Liễu Ngạn đều hơi chậm lại, lập tức thần sắc Tông Khuyết phát lạnh, khẽ gật đầu. Trên chiến đài, cường giả Nguyệt Môn và Thiên Đài đã hội tụ, hai cổ khí thế bức người kinh khủng điên cuồng đánh tới đối phương, tuy nhiên vào thời khắc này, chỉ thấy trong hư không, có một luồng uy áp cường thịnh từ trên bầu trời thoải mái mà xuống, rõ ràng chính là Tông Khuyết. Lâm Phong ngẩng đầu nhìn Tông Khuyết, trong đôi mắt giống như lộ ra một mảnh nghi hoặc.


- Ngươi, đi ra.


Ngón tay của Tông khuyết chỉ vào Lâm Phong, khiến cho đồng tử của Lâm Phong khẽ co rút lại, lập tức thân thể chậm rãi bay lên không, lạnh lùng nói:


- Chuyện gì?



- Trợ giúp người khác, giết người Chiến Vương Học Viện ta, đáng giết.


Trong lúc đó, Tông Khuyết chợt quát một tiếng, chỉ thấy bàn tay hắn run lên, một luồng lực lượng kinh khủng phủ xuống trên người Lâm Phong, trong nháy mắt, Lâm Phong chỉ cảm thấy thân thể bị một cổ lực lượng đại địa đáng sợ gắt gao trói buộc, sắc mặt không khỏi đại biến, phẫn nộ quát:


- Ngươi cố ý can thiệp vào trận đấu giữa Nguyệt Môn và Thiên Đài?



- Chết cũng không hối cãi, giết!


Tông Khuyết chợt quát một tiếng, bàn tay mãnh liệt run lên, Lâm Phong chỉ cảm thấy ngực bị một luồng lực lượng trầm trọng kinh khủng đánh trúng, kêu lên một tiếng đau đớn, khí thế trên người điên cuồng xuất ra, hóa giải áp lực trầm trọng kia, thân thể bạo lui. Một màn này đột nhiên xuất hiện khiến cho sắc mặt của mọi người Thiên Đài đều biến đổi, có chuyện gì?


- Nguyệt môn, các ngươi vô sỉ.


Ánh mắt Hầu Thanh Lâm nhìn Thạch Hạo Thiên trong hư không, lại thấy Thạch Hạo Thiên lạnh lùng nói:


- Trận chiến giữa Thiên Đài và Nguyệt Môn bắt đầu đi.


Tiếng nói vừa ra, nhất thời cường giả Nguyệt Môn động thủ, một luồng lực lượng áp bách mênh mông xuất ra, lập tức thân thể Mộng Tình phóng lên cao, lao thẳng tới chỗ của Lâm Phong, tuy nhiên trong lúc đó Thanh Long quang rít gào đánh tới, Cơ Vô Ưu muốn chặn nàng lại. Tông Khuyết bước từng bước tới chỗ của Lâm Phong, lực lượng trầm trọng làm cho cho Lâm Phong hít thở không thông, Thần Hồn rống giận, Lâm Phong chỉ thấy một tòa thần hồn vô cùng lớn đánh về phía hắn, cảnh này khiến sắc mặt hắn tái nhợt, hắn chỉ là một khối Thân Ngoại Hóa Thân, hơn nữa còn là Thân Ngoại Hóa Thân hai năm trước của Lâm Phong, mặc dù thực lực bổn tôn của Lâm Phong tiến bộ, hắn cũng có tiến bộ không ít, tuy nhiên đối mặt Tông Khuyết đứng trước vài nhân vật trong phong Vương Thiên bảng, hắn vẫn cảm thấy vô lực như cũ, nhất là khi đối mặt với Thần Hồn công kích của đối phương càng phải như vậy.


- Đông!


Tiếng chuông cuồn cuộn, thân thể Lâm Phong mãnh liệt rung lên, lúc này, hắn chỉ cảm thấy thân thể muốn tan tác, hắn biết, đối phương muốn giết chết hắn .


- Nhị sư huynh, trận chiến này hủy bỏ.


Lâm Phong điên cuồng hét lên một tiếng, tiếng chuông lần thứ hai vang lên, khiến cho đầu của hắn giống như muốn vỡ ra.


- Không lập khế sinh tử, Tông Khuyết dám giết Lâm Phong sao?


Mà ngay cả đám người đang xem cuộc chiến cũng ngạc nhiên một trận, Tông Khuyết nói Lâm Phong đáng giết rốt cuộc là ý gì, tuy nói Tông Khuyết là nhân vật đặc quyền trên phong Vương Thiên bảng, nhưng nếu muốn giết Lâm Phong, hắn sẽ giải thích với học viện như thế nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play