Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1902 - Khó thoát khỏi cái chết


...

trướctiếp

Ánh mắt lạnh như băng của Lâm Phong dừng trên người Vương Tiêu, chỉ thấy Vương Tiêu cười lạnh, nhìn Thanh Liên Thống Lĩnh rồi nói:

- Không nghĩ tới Thống lĩnh đại nhân sảng khoái như thế, nếu như Thống lĩnh đại nhân nguyện ý, có thể trở về phủ thành chủ, Tống Đế Thành ta tuyệt sẽ không gây khó dễ cho ngươi.


Kì thực giờ phút này trong lòng Vương Tiêu có chút buồn bực, lần này đến đây, hắn hy vọng Thanh Liên Thống Lĩnh gây ra một ít chuyện phản nghịch, như vậy, hắn có thể tiêu diệt Thanh Liên Thống Lĩnh. Vương Trác chết, hắn đã ghi hận Thanh Liên Thống Lĩnh rồi, mặc dù ngày xưa Vương Trác trên chiến trường, Thanh Liên Thống Lĩnh chỉ đứng nhìn, nhưng bây giờ Vương Trác chết rồi, cho dù giờ phút này bắt được Lâm Phong, chuyện này vẫn còn còn xa chưa xong.


- Trở về còn có ý nghĩa gì, cáo từ.


Thanh Liên Thống Lĩnh bình tĩnh nói, lập tức thân hình bay nhanh như chớp, nhanh chóng rời đi.


- Đi?


Trong mắt Vương Tiêu lóe lên vẻ ác độc, lập tức nhìn Lâm Phong, lạnh lùng nói:


- Ta sẽ để cho ngươi thừa nhận khổ hình chân chính của Địa Ngục.


Dứt lời, Vương Tiêu phất tay, xoay người rút lui khỏi nơi đây, trở về Tống Đế Thành, tuy nhiên bọn họ đi không được bao lâu, thần sắc Vương Tiêu đổi đổi, hét lớn một tiếng:


- Dừng lại.


Mọi người nhao nhao ngừng lại, chỉ thấy ánh mắt lạnh lùng của Vương Tiêu nhìn chằm chằm Lâm Phong, mới vừa rồi hắn nhận được tin tức của giám thị truyền đến. Lúc rời đi, đám người Thạch Xuyên Thống Lĩnh chia ra hai đường mà đi, Thạch Xuyên Thống Lĩnh dẫn dắt những người trong quân đoàn phủ Thành Chủ rời đi, còn Thanh Thanh thì cùng một thanh niên đi về một phương khác, mà thanh niên kia tựa hồ là Lâm Phong.


- Ông!


Trong lúc đó, trong đôi mắt của Vương Tiêu bắn ra một đạo ánh sáng kinh khủng, chui vào trong đầu của Lâm Phong, sau đó, một tiếng phốc nhỏ truyền ra, thân ảnh của Lâm Phong trực tiếp tan vỡ, một màn này khiến cho sắc mặt của Vương Tiêu xanh mét, thần sắc của những người khác cũng cứng đờ, bị lừa rồi.


- Tại sao có thể như vậy?


Thân thể Vương Chấn run lên, Thân Ngoại Hóa Thân, nhưng mà người đó chính là Lâm Phong, hắn Thân Ngoại Hóa Thân sẽ chân thật vậy sao, không khác chân nhân là mấy?


- Thanh Liên Thống Lĩnh, ta sẽ để cho ngươi biết cái gì gọi là thống khổ.


Vương Tiêu nổi giận gầm lên một tiếng, cũng may hắn còn chưa ra hết thực lực. Lâm Phong và Thạch Xuyên Thống Lĩnh đích xác chia ra hai đường, đi hai hướng ngược nhau, lúc Lâm Phong cùng Thạch Xuyên Thống Lĩnh đến có tiến vào bên trong sơn mạch, lúc đi ra, đã là Thân Ngoại Hóa Thân của hắn. Giờ phút này, Lâm Phong bsg Thanh Thanh bí mật tiến lên tầng trời thấp, cưỡi thuyền rời khỏi bên này, chốc nữa Thanh Liên Thống Lĩnh sẽ đến tiếp dẫn hai người bọn họ, còn về đám người Thạch Xuyên, đầu tiên hấp dẫn sự chú ý, rồi đến lúc thích hợp bọn họ sẽ chia thành tốp nhỏ, giải tán toàn bộ.


- Thanh Thanh, ta làm phiền ngươi và Thanh Liên Thống Lĩnh, bọn họ không có làm khó ngươi chứ?


Lâm Phong nhìn thiếu nữ bên cạnh, thấp giọng hỏi. Thanh Thanh nhìn Lâm Phong, ôn nhu cười, lắc đầu nói:


- Trước khi bọn họ bắt được ngươi, nào dám làm gì ta, bọn họ chỉ một mực giam lỏng ta mà thôi.



- Không có việc gì thì tốt, hy vọng thời gian có thể đi.


Lâm Phong nhìn dung nhan xinh đẹp trắng nõn, chậm rãi nói, đúng lúc này, thần sắc Lâm Phong biến đổi:


- Động tác thật nhanh, bị bọn họ phát hiện rồi.


Trong đôi mắt xinh đẹp của Thanh Thanh hiện lên vẻ bối rối, nhưng Lâm Phong lại trấn định, ánh mắt lạnh lùng, nói:


- Thanh Thanh, trấn định lại đi, bọn họ không tìm được chúng ta đâu.


Thanh Thanh khẽ gật đầu, có điều trong nháy mắt, một luồng tử vong khí lưu kinh khủng từ trong cơ thể Thanh Thanh điên cuồng vọt ra, khiến cho khuôn mặt trắng nõn của Thanh Thanh hóa thành màu xám.


- Chuyện gì xảy ra vậy?


Lúc này, con ngươi Lâm Phong co rút lại, một luồng khí lưu màu xám trong cơ thể Thanh Thanh tàn phá bừa bãi.


- Sinh.


Lâm Phong để tay lên người Thanh Thanh, nhất thời toàn bộ lực lượng tử vong chuyển hóa thành sinh cơ, tuy nhiên Lâm Phong cảm giác được, cổ khí lưu này không chỉ có Tử Vong Khí đơn giản như vậy, lúc này, khuôn mặt xinh đẹp của Thanh Thanh cũng dần dần bắt đầu bóp méo. Một màn này khiến cho Lâm Phong thất thần một tiếng, giờ phút này, hắn làm sao không hiểu chứ, thân thể Thanh Thanh bị người khác dùng thủ đoạn đặc thù động tay động chân.


- Thanh Liên, dẫn người trở về, nếu không nàng sẽ chết.


Một đạo âm thanh lạnh như băng từ trong cơ thể Thanh Thanh truyền ra, Lâm Phong chỉ cảm thấy toàn thân hơi lạnh lẽo. Lúc này, khí lưu màu xám kinh khủng dần dần biến mất, sắc mặt Thanh Thanh khôi phục lại như cũ, thấp giọng nói:


- Lâm Phong, chúng ta tiếp tục đi trước.


Lúc này, chiếc thuyền của Lâm Phong đã ngừng lại, chỉ thấy thần sắc của hắn lóe lên vẻ bất định, trong cơ thể Thanh Thanh có một luồng lực lượng hủy diệt, tùy thời có thể chết đi, mà những lời của Thanh Thanh càng làm cho hắn không cách nào an tâm đi được.


- Hèn hạ.


Con ngươi của Lâm Phong cực kỳ lạnh giá, những người kia cũng là đại nhân vật của phủ Thành Chủ sao? Bọn họ lại dám dùng thủ đoạn ti tiện như vậy với Thanh Thanh. Một giọng nói cuồn cuộn gào thét mà đến, đúng là Thanh Liên Thống Lĩnh, hắn và Thanh Thanh có liên hệ, cho nên có thể dễ dàng tìm được.


- Thanh Thanh.


Trong nháy mắt, Thanh Liên Thống Lĩnh phát hiện Thanh Thanh có chút khác thường, sắc không khỏi hơi tái nhợt.


- Phụ thân, ta không sao, chúng ta tiếp tục đi thôi.


Thanh Thanh nở nụ cười, trong lòng Lâm Phong trầm xuống, nói:


- Thống lĩnh đại nhân, Thanh Thanh trúng thủ đoạn của bọn hắn, ngươi đưa ta trở về đi.



- Lâm Phong.


Thanh Thanh nhìn Lâm Phong, khẽ lắc đầu, lập tức nói:


- Phụ thân, nếu bọn họ dùng loại thủ đoạn này lên người ta, cũng đồng nghĩa với việc bọn họ vốn không chuẩn bị để cho ta sống tiếp, trở về thì chúng ta cũng không còn đường sống, không bằng thuận theo tự nhiên đi.


Thanh Liên Thống Lĩnh cảm thấy đau lòng khi thấy Thanh Thanh nở nụ cười, hắn làm sao có thể nhìn nữ nhi chết được.


- Thống lĩnh đại nhân, ta nguyện ý theo ngươi trở về, sống chết do mệnh.


Trong đôi mắt Lâm Phong lộ ra một luồng tử vong đáng sợ, trên người tràn ngập một luồng Tử Khí. Thanh Liên Thống Lĩnh nhìn Lâm Phong, trong đôi mắt hiện lên một tầng áy náy, nói:


- Lâm Phong, ngươi nói đúng, sống chết do mệnh, ta bảo đảm, cho dù thật không có đường sống, ngươi cũng sẽ chết sau ta.



- Thống lĩnh đại nhân.


Ánh mắt Lâm Phong cứng đờ, đây là một vị Thống Lĩnh, cường giả Thiên Đế cảnh, lại có lòng muốn chết.


- Thanh Liên ta làm người không thẹn với lương tâm, thật không ngờ lại bị Tống Đế Thành hại thành như vậy, Thanh Thanh, phụ thân xin lỗi ngươi.


Thanh Liên Thống Lĩnh sờ sờ khuôn mặt Thanh Thanh, áy náy nói, tuy nhiên lại thấy trong đôi mắt thuần khiết của Thanh Thanh lộ ra ý cười, nói:


- Phụ thân, nữ nhi chết không đáng tiếc, ta không muốn phụ thân vì ta đi chịu chết.



- Sinh!


Bàn tay Lâm Phong mãnh liệt vươn ra, đồng thời, Thanh Liên Thống Lĩnh cũng vươn tay giữ Thanh Thanh lại, rồi giam cầm thân thể nàng.


- Nha đầu ngốc, sao không thử một lần, ta không thể nhìn ngươi chết được?


Thanh Liên Thống Lĩnh ôn nhu nói, nha đầu ngốc này vì không cho hắn và Lâm Phong trở về, lại muốn tự vẫn.


- Đi.


Bàn tay Thanh Liên Thống Lĩnh vung lên, nhất thời ba người quay lại chỗ cũ. Ở sơn mạch hư không, đám người Vương Tiêu quả nhiên vẫn chờ ở chỗ này, thấy Thanh Liên Thống Lĩnh đến, trong mắt cười lạnh liên tục.


- Thanh Liên Thống Lĩnh phản bội Tống Đế Thành, che chở kẻ giết con trai ta, rất tốt.


Vương Tiêu lạnh lùng nói một tiếng. Lúc này, trong mắt Thanh Liên Thống Lĩnh bắn ra một đạo băng hàn lãnh ý, xuyên qua hư không, lạnh lùng nói:


- Vương Tiêu, ta đã mang Lâm Phong trở về, ngươi có thể buông tha con gái Thanh Thanh của ta được rồi, chuyện này không có bất cứ quan hệ nào với nàng?



- Trước hết để cho ta nhìn Lâm Phong này thật hay giả đã, Kiếm Manh, ngươi đi đi.


Vương Tiêu lạnh như băng nói, nhất thời chỉ thấy Kiếm Manh từ trong đám người đi ra.


- Kiểm tra thật giả?


Thân thể Lâm Phong bỗng nhiên từ đám người lao ra, cặp con ngươi lãnh đến cực hạn, đen nhánh vô cùng, một đôi tử vong đồng tử.


- Giết!


Lâm Phong quát lên một tiếng, thiên địa giống như trỗi dậy, một cổ sát phạt khí kinh khủng điên cuồng thổi quét xuất ra, trong hư vô, giống như có từng đạo tử vong kiếm xuyên qua hồn phách của hắn, muốn đoạt tánh mạng của hắn.


- Xoẹt, xoẹt… Bỗng nhiên, từng đạo ánh sáng quang mang chói mắt đâm rách hư không va chạm với Hư Vô tử vong kiếm của Lâm Phong, lập tức chỉ thấy Lâm Phong chà đạp hư không, bàn tay mãnh liệt huy động, con sông hủy diệt cuốn qua hư không, che trọn trọn vùng thiên địa.



- Phụ thân, thiên phú Lâm Phong thật mạnh.


Trong đôi mắt xinh đẹp của Thanh Thanh hiện lên một mảnh kinh hãi, con ngươi của Thanh Liên Thống Lĩnh cũng ngưng lại, trong lòng kinh ngạc, Lâm Phong đã khống chế được đạo. Lúc này, kiếm của Kiếm Manh xuất hiện, một kiếm giống như ánh sáng, chém vào Hắc Thủy, chém rách con sông, thân thể của hắn vậy mà từ bên trong Hắc Thủy xung phong liều chết đi ra, chém thẳng vào Lâm Phong.


- Ánh sáng pháp tắc, bóng kiếm như ánh sáng, thật nhanh.


Lúc này, thân thể Kiếm Manh bỗng nhiên xuất hiện trước người Lâm Phong, trong lúc đó, một kiếm quỷ dị xuất ra, Lâm Phong chỉ cảm thấy quanh thân bị một kiếm này bao phủ. Thân thể Lâm Phong run lên, toàn thân xuất hiện từng đạo Tử Vong Kiếp kiếm kinh khủng thân thể cũng không lui lại, Hư Vô kiếm thuật lại lần nữa xuất ra, muốn giết chết Kiếm Manh tại chỗ.


- Ông!


Một đạo ánh sáng chói mắt đâm vào mắt Lâm Phong, trong lúc đó, cặp mắt mù của Kiếm Manh mở ra, bộc phát ra thần thái sáng chói, giống như hai chùm tia sáng đâm vào mắt Lâm Phong khiến hắn không thể mở mắt ra được.


- Chém!


Kiếm Manh nổi giận gầm lên một tiếng, một kiếm đâm thẳng đến hai mắt Lâm Phong.


- Hai người này thật điên cuồng, Kiếm Manh, ánh mắt của hắn… Hai người chiến đấu trong Điện Quang Hỏa Thạch, tuy nhiên lại khiến cho đám người chấn động thật sâu, hai người thanh niên này thật đáng sợ, nếu trưởng thành chắc chắn sẽ trở thành nhân vật thiên kiêu.



- Đều đi chết đi!


Thân thể Vương Chấn bỗng nhiên giẫm chận tại chỗ xuất ra, một luồng khí lưu tử vong bao phủ hư không, ngay lập tức lao tới chỗ của Lâm Phong và Kiếm Manh, hắn muốn hai người này phải chết.


- Đóng băng!


Thanh Liên Thống Lĩnh lạnh lùng nói một câu, nhất thời Thiên Địa đóng băng, kể cả thân thể của Lâm Phong cùng Kiếm Manh đều bị phong lại, lập tức chỉ thấy bàn tay của Thanh Liên Thống Lĩnh giơ ra, hai người Lâm Phong cùng Kiếm Manh đều bị hắn bắt từ trong đóng băng ra, dẫn tới bên người.


- Hai người các ngươi không thù không hận, lại có thiên phú yêu nghiệt, không cần phải quyết đấu sinh tử làm gì?


Giờ phút này, Kiếm Manh ngươi đã nhìn rõ rồi chứ. Thanh Liên Thống Lĩnh chậm rãi nói, lúc này cặp mắt kia của Kiếm Manh lại khôi phục như ban đầu, không có bất kỳ thần thái nào giống như người mù vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp