Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1901 - Trao đổi


...

trướctiếp

Mười chủ thành ở Minh Giới do Thập Điện Diêm Vương thống trị, trong đó, Diêm La Thành từ hôm nay sẽ do Diêm La Vương quản hạt, giống với Tống Đế ở Tống Đế Thành, cực ít có người có thể tận mắt nhìn thấy bổn tôn Diêm La Vương, mặc dù hắn có huyết mạch hậu nhân dòng chính.

Tuy nhiên, đã có người ngoại lệ, hôm nay, có hai người bước chân vào Diêm La Thành, hai người này tu vi không tính quá mạnh mẽ đều tại Minh Hoàng đỉnh, ít nhất trước mặt Diêm La Vương không tính là cường giả, tuy nhiên, Diêm La Vương lại tự mình tiếp kiến hai người này, đó là một đôi thanh niên nam nữ, chỉ vì hai người này ở Diêm La Thành, thậm chí toàn bộ Minh Giới đều có được danh tiếng kinh khủng, nhất là thanh niên nam tử kia càng phải như vậy. Diêm Quân Hoa, huyết mạch hậu nhân của Diêm La Vương, công chúa của phủ thành chủ ở Diêm La Thành, thiên phú dị bẩm, lúc bước vào Thượng Vị Minh Hoàng đã ngộ lực lượng đạo, thực lực kinh khủng. Ở Diêm La Thành, thanh danh hiển hách, được vô số nam nhi yêu quý, tuy nhiên, nàng cuối cùng không gả cho người Diêm La Thành, mà gả cho người ngoại tộc, thậm chí còn không phải khách của phủ thành chủ Diêm La Thành. Lẽ ra mà nói, một người như Diêm Quân Hoa gả cho người ngoại tộc tất nhiên sẽ nhấc lên một luồng sóng gió kinh khủng, những Thống Lĩnh cùng với thanh niên tuấn kiệt của phủ chủ thành trong Diêm La Thành ái mộ nàng, trong lòng chắc chắn sẽ rất khó chịu, tuy nhiên sự thực là tuy chuyện này quả nhiên đã nhấc lên sóng to gió lớn, nhưng lại không có ai dám dị nghị gì, bởi vì Diêm Quân Hoa gả cho người được biết đến là một trong những người tài giỏi tại Minh Hoàng cảnh trong Minh Giới, hắn là người Cổ Ma Tộc, tên Cự Tử. Cổ Ma Tộc ở Minh Giới được truyền lưu đã lâu, không biết tồn tại bao nhiêu năm tháng, hôm nay, Cự Tử đã trở thành người mạnh nhất trong những thanh niên đồng lứa Cổ Ma Tộc, nếu như chỉ như thế, còn chưa đủ để Diêm La Vương tự mình tiếp kiến, Cự Tử còn có một thân phận khác thần bí mà cường đại, hắn là người Minh Thần điện, thiên phú của hắn lấy được sự ưu ái của Minh Thần điện, cho nên đã trở thành đệ tử Minh Thần điện. Lúc này, tại một tòa trong đại điện, Diêm La Vương ngồi chủ vị trên cao, nhìn Diêm Quân Hoa hơi nhô bụng ra, mỉm cười nói:


- Phàm nhân mang thai mười tháng, mà Quân Hoa mang thai ba năm mới sinh ra tiểu Cự Tử, ngày khác chắc chắn sẽ chấn kinh Minh Giới.


Nghe được những lời của Diêm La Vương, mọi người biết đây không phải khoa trương mới nói như vậy, kết tinh của Diêm Quân Hoa của Diêm La Thành cùng Cự Tử của Cổ Ma Tộc được sinh ra, thiên phú không cần nhiều lời, gần như có thể dự liệu được, tất nhiên đáng sợ đến cực điểm rồi, hơn nữa lại được vài cổ thế lực cộng đồng bồi dưỡng, cho nên thành tựu tương lai của đứa con bụng Diêm Quân Hoa không thể lường được.


- Diêm La tiền bối quá khen.


Cự Tử khoác trên người một bộ trường bào màu đen, con ngươi đen nhánh thâm thúy, sâu không thấy đáy, không quan tâm hơn thua.


- Cự Tử, mới vừa rồi ta nhận được tin tức, Cửu Tiêu Đại Lục phát động chinh phạt tiên quốc, hôm nay toàn quân Minh Giới ta ở Tiên quốc thí luyện địa đã tan tác, cái này đối với ngươi mà nói là một cơ hội.


Diêm La Vương bình tĩnh nói, trên người không có một chút khí tức uy nghiêm nào, giống như một trưởng giả bình thường. Cự Tử nhìn thoáng qua Diêm Quân Hoa bên cạnh, lộ ra một mảnh nhu tình, hiếm khi mỉm cười:


- Bào thai trong bụng Quân Hoa không bao lâu nữa đã chào đời, nàng cần ta bên cạnh, huống hồ trước khi thai nhi được ba tuổi, ta sẽ không rời Quân Hoa quá lâu, càng không nói đến một năm.


Thanh âm của Cự Tử rất bình tĩnh, tuy nhiên lại làm cho người khác cảm thấy trong lời nói của hắn lộ ra vẻ kiên định.


- Cái tính tình này của ngươi.


Diêm La Vương khẽ mỉm cười, nói:


- Ngươi cùng Quân Hoa như thế, ta an tâm rồi, ngày khác tiểu Cự Tử ra đời, nhỡ thường xuyên đến nơi này một chút.



- Nhất định.


Cự tử khẽ gật đầu, tuy nhiên vào thời khắc này, chỉ thấy hắn khẽ nhíu mày, Diêm Quân Hoa nhìn ra động tác rất nhỏ của hắn, không khỏi lên tiếng hỏi:


- Cự Tử, làm sao vậy?



- Không có gì.


Cự Tử mỉm cười với Diêm Quân Hoa, nói:


- Cổ Ma Tộc truyền tin với ta, chiến trường Thiên Hà lần này, cường giả Cổ Ma Tộc bị gạt bỏ toàn bộ, hỏi ta có muốn đi tiên quốc thí luyện một chuyến hay không?



- Ngươi đáp lại bọn họ như thế nào?


Diêm Quân Hoa thấp giọng hỏi.


- Không cần đáp lại, nếu bọn họ biết tính cách của ta, cũng không quấy rầy ta.


Trong thanh âm bình thản của Cự Tử lộ ra một mảnh uy nghiêm, từ trong lời hắn có thể suy đoán được địa vị của hắn trong Cổ Ma Tộc. ... Tống Đế Thành, phủ Thành Chủ. Bên trong địa ngục Thanh Liên, sông băng vô tận, Thanh Liên Thống Lĩnh đứng trên một tòa sông băng, làn da trắng nõn giống như cùng sông băng hòa làm một thể, trước người của hắn, có mấy đạo thân ảnh, những người này đều mặc áo giáp Thanh Liên, bọn họ chính là người quân đoàn Thanh Liên.


- Chư vị, sau này ta có thể sẽ rời khỏi Thanh Liên Địa Ngục, không còn là thống lĩnh của các ngươi nữa, Tống Đế Thành sẽ phái một Thống Lĩnh khác đến đây tiếp chưởng Thanh Liên Địa Ngục, chư vị tự giải quyết cho tốt.


Thanh âm Thanh Liên Thống Lĩnh rất bình tĩnh, từ khi Thanh Thanh bị đám người Vương Tiêu bắt để uy hiếp cho hắn, vị trí Thanh Liên Thống Lĩnh này, hắn không thể tiếp tục đảm nhiệm được nữa rồi, tất nhiên phải rời đi.


- Thống lĩnh đại nhân, ngươi khống chế Thanh Liên Địa Ngục mấy năm nay, đối đãi với bọn ta như thế nào, trong lòng chúng ta đều biết rõ, Vương Tiêu không để ý đạo nghĩa, bởi vì Lâm Phong giận chó đánh mèo lên Thống lĩnh đại nhân, thậm chí còn lấy Thanh Thanh Công Chúa làm con tin áp chế người, có thể nói hèn hạ cực điểm, nếu như người rời khỏi Thanh Liên Địa Ngục, ta nguyện đi theo người đến cùng.



- Đúng vậy, Thống lĩnh đại nhân, chúng tôi nguyện ý rời khỏi Thanh Liên Địa Ngục.


Không ít người nhao nhao mở miệng, khiến cho trong lòng Thanh Liên Thống Lĩnh buồn bã không ngớt nói:


- Chư vị, việc này không đơn giản như các ngươi tưởng tượng đâu, nếu như các ngươi đều đi theo ta, đám người Vương Tiêu sẽ lấy cớ nói ta chấp chưởng Thanh Liên Địa Ngục làm phản, lúc đó, hắn sẽ vận dụng quân đoàn để thảo phạt, ta há có thể làm hại các ngươi.



- Nếu đúng như thế, bọn ta cũng không nguyện ở lại Tống Đế Thành.


Mọi người thở dài nói, Thanh Liên Thống Lĩnh nhìn tình cảm của mọi người, không khỏi xúc động, mở miệng nói:


- Nếu các ngươi không nguyện lưu lại, đợi đến lúc Thạch Xuyên Thống Lĩnh trở về, ta sẽ để các ngươi theo Thạch Xuyên Thống Lĩnh rời đi, đi đến chủ thành khác, còn nếu có người nguyện ý lưu lại, Tống Đế Thành sẽ không làm khó các ngươi.


Dứt lời, Thanh Liên Thống Lĩnh trực tiếp rời khỏi Thanh Liên Địa Ngục, quay về phủ đệ của hắn, đóng cửa không ra. Cuối cùng có một ngày, một đạo thân ảnh đi tới phủ đệ của Thanh Liên Thống Lĩnh, người này rõ ràng chính là Vương Chấn, chỉ thấy hắn nhìn Thanh Liên Thống Lĩnh ngồi khoanh chân trong hồ nước Thanh Liên, mở miệng nói:


- Thống lĩnh đại nhân, người có bắt được hay không?



- Có lẽ Lâm Phong không muốn quay về Minh Giới, còn ở lại tiên quốc thí luyện địa.


Thanh Liên Thống Lĩnh mở mắt ra, nói với Vương Chấn.


- Thống lĩnh đại nhân, bất luận Lâm Phong hắn trong Minh Giới đợi bao lâu, cuối cùng vẫn phải đi ra, còn có, vì sao ta nhận được tin tức, Thạch Xuyên Thống Lĩnh đã bắt được Lâm Phong.


Vương Chấn khẽ cười nói, khiến cho trong mắt Thanh Liên Thống Lĩnh hiện lên một đạo hàn mang, có điều những thứ này đã nằm trong dự đoán của hắn, từ trước đến giờ, Vương Tiêu hành sự rất cẩn thận, thủ đoạn quyết đoán, hắn làm sao lại thực sự yên tâm để một mình Thạch Xuyên đi đón Lâm Phong được, tất nhiên sẽ có người âm thầm giám thị rồi. Nếu như Thạch Xuyên Thống Lĩnh thật sự thả Lâm Phong đi, chỉ sợ Vương Tiêu sẽ lập tức biết được, đây cũng là nguyên nhân Vương Tiêu rất yên tâm với hắn, bởi vì tất cả đều nằm trong khống chế của bọn họ.


- Có tin tức của Thạch Xuyên, ta tự nhiên sẽ thông báo cho các ngươi.


Thanh Liên Thống Lĩnh bình tĩnh nói một tiếng, Vương Chấn khẽ cười nói:


- Hy vọng Thanh Liên Thống Lĩnh không muốn chơi đùa cái gì, nếu như Thống lĩnh đại nhân phản lại Tống đế, Thanh Thanh sẽ trở thành con gái của kẻ phản nghịch.


Dứt lời, thân ảnh Vương Chấn rời đi, khiến cho trong mắt của Thanh Liên Thống Lĩnh hiện lên một đạo hàn quang, ánh mắt nhìn về Vương Chấn phương xa, trong mắt mơ hồ lóe lên sát ý. Ba ngày sau, Thanh Liên Thống Lĩnh mang theo một ít người Thanh Liên Địa Ngục ra khỏi phủ Thành Chủ, đi tới trung tâm sơn mạch địa ngục của Tống Đế Thành, phía trước mảnh sơn mạch Địa Ngục này rộng mênh mông vô cùng, hiếm thấy có người, Thanh Liên Thống Lĩnh đến không lâu, Thạch Xuyên mang theo Lâm Phong cũng đến . Ánh mắt Lâm Phong bình tĩnh nhìn Thanh Liên Thống Lĩnh, thấp giọng nói:


- Thống lĩnh đại nhân.


Thanh Liên Thống Lĩnh cũng nhìn Lâm Phong, trong đôi mắt nhìn không ra ý gì, rốt cục, ánh mắt của hắn rơi vào người Thạch Xuyên, nói:


- Thạch Xuyên, ngươi mang chư vị huynh đệ đi Diêm La Thành, tìm được phủ thành chủ của thống lĩnh mới, hắn sẽ an bài cho các ngươi.



- Thống lĩnh đại nhân, ta còn muốn lưu lại.


Thần sắc Thạch Xuyên Thống Lĩnh cứng đờ, nói với Thanh Liên Thống Lĩnh.


- Đi thôi, bọn họ đã đến.


Thanh Liên Thống Lĩnh phất tay, chỉ thấy xa xa, có một quân đoàn mạnh mẽ đang đi đến, hơi thở cuồn cuộn, mà người cầm đầu rõ ràng chính là Vương Tiêu, mà Thanh Thanh đang bị Vương Chấn giam giữ.


- Thanh Liên Thống Lĩnh, ngươi để quân đoàn Thanh Liên Địa Ngục rời đi, ngươi muốn phản lại Tống Đế Thành à?


Một đạo thanh âm cuồn cuộn truyền đến, sắc mặt Vương Tiêu rét lạnh, không lâu lắm, một luồng uy áp kinh khủng đập vào mặt.


- Sau khi giao Lâm Phong cho các ngươi, ta sẽ mang Thanh Thanh rời khỏi Tống Đế Thành, bọn họ không muốn ở lại phủ Thành Chủ, ta tự không thể miễn cưỡng, cũng muốn bảo đảm an toàn cho bọn họ, hơn nữa, bọn họ không có liên quan đến chuyện này, nếu như Tống Đế Thành làm khó bọn họ, sợ rằng người khác sẽ run sợ.



- Bọn họ đi hay ở lại, có quan hệ gì đến ta đâu?


Thần sắc Vương Tiêu lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng nhìn về Lâm Phong, người này đã giết con trai độc nhất của hắn.


- Đại nhân, chúng ta chờ ngươi.


Thạch Xuyên Thống Lĩnh biết thời gian không đợi ai, cho nên đã mang theo một nhóm quân đoàn Thanh Liên cuồn cuộn rời đi, mà Vương Tiêu không thèm để ý chút nào, tóm lại, hôm nay Lâm Phong có chạy đằng trời, đương nhiên, nếu như Thanh Liên Thống Lĩnh làm ra một ít hành động phản nghịch thì tốt rồi, hắn có thể một lưới bắt hết.


- Người đã đi, Thanh Liên Thống Lĩnh có giao Lâm Phong giao cho ta hay không?


Vương Tiêu lạnh lùng nói, hắn cần phải để Lâm Phong nhấm nháp khổ hình tàn nhẫn của địa ngục Tống Đế Thành mới được.


- Hôm nay chỉ còn ta bsg Lâm Phong mà thôi, Vương Tiêu, ngươi có thể thả Thanh Thanh trước không?



- Đồng thời giao người đi.


Vương Tiêu chậm rãi nói, Thanh Liên Thống Lĩnh khẽ gật đầu, lập tức chỉ thấy Thanh Liên Thống Lĩnh nhìn Lâm Phong, nói:


- Lâm Phong, Thanh Liên ta có lỗi với ngươi.



- Xem ra ta nhất định phải chết rồi.


Lâm Phong chậm rãi bước ra, Vương Tiêu thấy một màn như vậy cười lạnh liên tục, nhưng trong lòng hơi có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới lại thuận lợi như thế.


- Thả người.


Vương Tiêu nói một tiếng,Vương Chấn lập tức thả Thanh Thanh ra, sau đó, thân thể Vương Tiêu run lên, một bàn tay kinh khủng trực tiếp bắt Lâm Phong lại, trong giây lát chế trụ thân thể Lâm Phong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp