Cùng lúc đó, phân thân của Lâm Phong ơtrong Kiếm Các đột nhiên mở mắt ra.

Ngay khi đó, luồng khí tức mênh mông quanh người hắn cũng dần dần nội liễm. Mà sau lưng Lâm Phong đột nhiên xuất hiện một ông lão đang chậm rãi bước đến. Sắc mặt của ông lão vô cùng hồng hào, uy thế bất phàm, không hề giống ông lão sắp chết như nữa tháng trước.


- Lâm Phong, tu vi của ngươi lại đột phá à?


Thiên Kiếm Hoàng chậm rãi bước tới bên người Lâm Phong, nói. Vào lúc này, trong mắt Lâm Phong đang lóe lên từng đợt từng đợt tinh mang, khiến cho khí tức của hắn trở nên mạnh mẽ thêm vài phần. Sau đó, Lâm Phong lập tức đứng dậy, mỉm cười với Vô Thiên Kiếm Hoàng, nói:


- Thần sắc của tiền bối hồng hào như vậy, nhất định đã thành công rồi nhĩ.


Vô Thiên Kiếm Hoàng khẽ gật đầu, nói.


- Ừm, Thiên Diễn Thánh Kinh bác đại tinh thâm, là Cổ Kinh trong thiên địa.


Nên khi phụ trợ ta tu luyện Hư Vô Kiếm Kinh, khiến ta lĩnh ngộ Hư Vô Kiếm Kinh càng thấu triệt, diễn hóa càng hoàn mỹ. Hư Vô Kiếm Kinh chính là chí bảo của Kiếm Sơn, chỉ truyền cho lịch đại Chưởng Môn, nên sư huynh Thiết Kiếm của hắn mới truy sát hắn. Mà bây giờ lại được Thiên Diễn Thánh Kinh kỳ diệu vô cùng phụ trợ, nên tất nhiên bước vào Đại Đế.


- Theo tình trạng trước mắt, chắc không bao lâu nữa, tiền bối có thể quay về Kiếm Sơn rồi.


Lời nói Lâm Phong dứt, ánh mắt Thiên Kiếm Hoàng nhìn về phương xa, nói:


- Ta chắc chắn sẽ về Kiếm sơn.


Đúng lúc này, đột nhiên có từng tiếng bước chân vang lên, khiến cho Lâm Phong và Thiên Kiếm Hoàng chú ý, bên ngoài kiếm trủng xuất hiện một bóng người, người đó hơi khẽ khom người với Lâm Phong và Thiên Kiếm Hoàng, nói:


- Thiếu Chủ, có người tìm ngài.



- Ai?


Lâm Phong hỏi.


- Phượng Linh nhi và Phượng Huyên của Tê Phượng Sơn.


Sau khi nghe xong, Lâm Phong khẽ gật đầu, nói:


- Mau mời bọn họ vào.



- Vâng, ta sẽ an bài các nàng đến tiểu trúc giữa hồ.


Vừa dứt lời, Kiếm mộ khom người lui ra. Sau đó, Thiên Kiếm Hoàng nhìn hắn, mỉm cười nói:


- Kiếm Mộ quả thật không tệ, chỉ tiếc thiên phú của hắn hơi kém.



- Kiếm Hoàng tiền bối, hôm nay Kiếm Các đã là bá chủ Trung Hoang, nhưng trừ vãn bối và tiền bối ra, Kiếm Các cũng không có vị Vũ Hoàng nào khác.


Hay tiền bối làm cho mấy người bước vào Vũ Hoàng cảnh đi, rồi vãn bối sẽ cho bọn họ một chút Hoàng khí và Cổ Kinh. Như vậy, Kiếm Các cũng có thể truyền thừa vạn năm. Vô Thiên Kiếm Hoàng chậm rãi nói.


- Ừm, tiềm lực của Kiếm Không không tệ, mà hắn cũng chỉ cách Vũ Hoàng một bước, nên ta sẽ trợ giúp hắn.


Còn đám người Kiếm Mộ, ta chỉ có thể chi bọn họ luyện hóa Mệnh Cách, còn có thể trở thành Vũ Hoàng hay không, thì chỉ có thể dựa vào tạo hóa của bọn họ. Mà chỉ cần Bát Hoang Cửu U không bị ngoại giới xâm lấn, Kiếm Các có Hoàng khí và Cổ Kinh, cũng có thể truyền thừa vạn năm. Còn chuyện có thể lâu hơn hay không, chỉ có thể dựa vào tạo hóa của bọn họ mà thôi. Nghe xong, Lâm Phong gật đầu. Hắn đã sáng lập Thiên Đài ở khu vực của Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo khu, nên Tiểu Thế Giới sẽ không gặp ngoại địch. Đã như vậy, mà Kiếm Các còn không thể quật khởi, thì đây là số mạng của bọn hắn. ….. Sau khi cáo từ Thiên Kiếm Hoàng, Lâm Phong đi đến tiểu trúc giữa hồ. Vào lúc này, trong đình đang có hai vị mỹ nữ kiều diễm gợi cảm đang chờ hắn. Tuy Lâm Phong đã gặp vô số mỹ nữ, nhưng khi nhìn thấy đôi tỷ muội đẹp như hoa đó cũng không khỏi cảm thán một tiếng. Lúc này, Phượng Huyên đang mặc một bộ trường bào màu đỏ rực, khiến cho nàng giống như một con chim khổng tước kiêu ngạo. Mà bộ trường bào đó không những không thể che đi vóc dáng của nàng, mà còn làm tôn thêm vẻ đẹp linh lung, cơ thể mỹ lệ gợi cảm và khí chất xuất chúng của nàng. Đến hôm nay, Phượng Linh nhi cũng đã sớm không còn là tiểu nha đầu của ngày xưa, bây giờ nàng đang mặc một bộ váy phượng vĩ làm tôn lên vẻ đẹp cao quý kinh diễm, như một con chim Phượng Hoàng.


- Lâm Phong.


Khi hai thiếu nữ thấy Lâm Phong đi đến, cả hai ngẩng đầu, nhìn Lâm Phong.


- Đã lâu không gặp.


Lâm Phong cũng nhìn hai tỷ muội, bình thản nói.


- Ngươi đúng là cái đồ xấu xa, đã trở về Bát Hoang mà lại không tới tìm chúng ta, còn muốn ta cùng tỷ tỷ tới tìm ngươi.


Lúc đầu, ta còn lầm tưởng ngươi là bạn tốt của tỷ muội chúng ta nữa chứ. Mặc dù Phượng Linh Nhi đã là Vũ Hoàng, nhưng nàng vẫn có tính khí lúc trước ra, bĩu môi nói với Lâm Phong.


- Sau khi trở về, ta cũng bận lắm, nên tiểu nha đầu ngươi đừng có so đo nữa.


Lâm Phong cười nói với Phượng Linh nhi.


- Ai là tiểu nha đầu?


Vừa dứt lời, Phượng Linh nhi ưỡn ngực lên phía trước, khiến cho Lâm Phong dở khóc dở cười, vươn tay định nhéo má Phượng Linh nhi một cái. Thấy thế, Phượng Linh nhi liền né tránh, nhưng nàng lại không thể cử động được, bị Lâm Phong nhéo một cái.


- Ha ha, ngươi nhìn ngươi bây giờ có phải rất giống một tiểu nha đầu hay không?


Lâm Phong vừa cười vừa nói.


- Hỗn đản, ngươi dám khi dễ ta.


Sau khi thoát khỏi ma trảo của Lâm Phong, Phượng Linh nhi hung hăng dẫm giày Lâm Phong một cái, hắn chỉ đành cắn răng chịu đựng.


- Được rồi Linh Nhi, muội đừng quậy nữa.


Phượng Huyên liếc hai người một cái, rồi tiếp tục nói:


- Đến Vũ Hoàng rồi mà lại như con nít.



- Đúng đấy, ta chính là Vũ Hoàng của Thượng Tê Sơn, sao ngươi còn dám làm như như thế đối với ta.


Ngươi định bắt nạt Phượng Tê Sơn sao? Vừa dứt lời, trong mắt Phượng Linh Nhi lộ ra Sát khí, nhưng Lâm Phong vẫn cười nói:


- Được rồi, ngươi là Vũ Hoàng, không còn là tiểu nha đầu.



- Lâm Phong, Đại Thế Giới như thế nào?


Phượng Huyên lại không để ý đến Phượng Linh nhi, hỏi Lâm Phong.


- Đúng đó, rốt cục Đại Thế Giới như thế nào?


Thật sự có Thánh Thành Trung Châu sao? Phượng Linh Nhi cũng tỏ ra rất hứng thú, cười hỏi.


- Đại Thế Giới!


Nói xong, Lâm Phong trầm ngâm, sau đó nói tiếp:


- Nói ra thì rất dài dòng, nhưng ta sẽ cố gắn nói ngắn gọn cho các ngươi tình hình của Đại Thế Giới.


Vừa dứt lời, Lâm Phong kể một số chuyện của Đại Thế Giới cho Phượng Huyên và Phượng Linh Nhi, dần dần, hai nữ cũng nghe đến mê mẩn. Hai nàng cũng biết Bát Hoang Cửu U chỉ là một góc của Đại Thế Giới, bị Cửu Đại Tiên Xung Thiên Bảo khống chế. Mà Cửu Đại Tiên Xung Thiên Bảo cũng chỉ là thuộc hạ của Thanh Đế Sơn. Mà ơtrên Đại Thế Giới, thế lực như Thanh Đế Sơn cũng nhiều như sao trên trời. Và ở Thanh Tiêu Đại Lục còn có Thập Bát Thiên Chi Chủ Thành, mà Thánh Thành Trung Châu chỉ là một tòa Thiên Chủ Thành trong đó, ở đó có Cổ Thánh Tộc cường đại và vô số thế lực đáng sợ. Đồng thời, nó cũng là nơi có tụ tập vô số học viện thiên tài, có vô cùng Cổ Kinh vang dội cỗ kim, khiến người ta luôn hướng về.


- Lâm Phong, ở Chiến Vương Học Viện của ngươi có rất nhiều cường giả trẻ tuổi hả?


Nói xong, trong đôi mắt xinh đẹp của Phượng Linh Nhi tràn ngập sự tò mò.


- Có rất nhiều, Hạ Vị Vũ Hoàng ở đó có thể đánh cho Đông Hoàng răng rơi đầy đất.


Mà còn có một số nhân vật thiên tài có thể khiêu chiến vượt qua một đại cảnh giới. Câu trả lời của Lâm Phong khiến Phượng Linh Nhi cả kinh. Hôm nay, nàng cũng là cường giả Vũ Hoàng, nên cũng biết Đông Hoàng mạnh đến cỡ nào.


- Lâm Phong, hiện tại tất cả mọi người ở Bát Hoang biết ngươi phi thường lợi hại.


Nên ta cũng muốn biết ngươi mạnh đến cỡ nào. Lâm Phong nhìn Phượng Linh nhi một cái, sau đó lập tức khẽ hô một tiếng:


- Tù!


Trong khoảnh khắc, hư không xuất hiện một nhà tù, nó lập tức giam cầm Phượng Linh nhi vào trong. Sau đó, Phượng Linh Nhi công kích cái nhà tù đó, nhưng cái nhà tù vẫn lù lù bất động. Sau một lúc, Lâm Phong khẽ phẩy tay một cái, nhà tù kia biết mất. Mà sau khi Phượng Linh nhi thoát ra, nàng lại bĩu môi.


- Ngươi lại khi dễ ta.



- Ngươi bảo ta làm mà.



- Được rồi Linh Nhi, Lâm Phong không phải người muội có thể đánh bại đâu.


Ta nghe nói, hắn ở Đại Thế Giới đã gầy dựng lại Thiên Đài, thống lĩnh khu vực Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo, mà Vấn gia và Dược Vương Tiên Cung đều bị hắn khống chế, muội làm sao có thể so với hắn được. Sau khi nghe Phượng Huyên nói, trong đôi mắt của Phượng Linh Nhi lóe lên vô số tia sáng.


- Linh Nhi.


Khi thấy thế, ánh mắt Phượng Huyên lộ ra vài phần nghiêm túc, nhìn về hướng Phượng Linh nhi.


- Phượng Tê Sơn có ta trấn giữ đủ rồi, muội hãy cùng Lâm Phong đi đến Đại Thế Giới lịch lãm đi.


Phượng Huyên rất nghiêm túc nói. Khi nàng mang Phượng Linh Nhi đến đây đã có ý định phó thác muội muội cho Lâm Phong rồi, dù Phượng Linh Nhi đã đến Vũ Hoàng, nhưng vẫn là một thiếu nữ ngay thơ, nếu để nàng ấy đi đến Đại Thế Giới, thì nàng không yên tâm. Sau khi Phượng Linh Nhi nghe xong, nàng ta lập tức sửng sờ, cố nói:


- Muội đi Đại Thế Giới để làm cái gì?


Muội còn muốn tiếp tục làm Nữ Hoàng của Phượng Tê Sơn. Mà ở Bát Hoang Cửu U cũng rất tốt mà. Phượng Huyên lập tức lắc đầu nói.


- Thiên phú của muội không thể lãng phí chỗ này.



- Ai nói lãng phí, bổn tiểu thư lợi hại như thế, dù cho mấy ngàn năm cũng sẽ không già.


Phượng Linh Nhi tùy ý đáp, sau đó lập tức nhìn Lâm Phong, hì hì cười nói:


- Lâm Phong, chúng ta cũng tới gặp ngươi rồi, ngươi cũng phải cho tỷ muội bọn ta một chút lễ vật lưu làm kỷ niệm chứ.


Lâm Phong khẽ gật đầu, nói.


- Được.


Nếu Phượng Linh Nhi tình nguyện lưu lại làm bạn với Phượng Huyên, hắn có thể nói cái gì nữa? Thần Niệm của hắn lóe ra, từng sợi bay tới mi tâm Phượng Linh Nhi. Mà khi Phượng Linh Nhi thấy động tác của Lâm Phong, nàng đã biết Lâm Phong muốn làm gì, nên nàng khẽ nhắm lại, cảm nhận số ký ức mới xuất hiện trong thức hải. Sau một lúc, Phượng Linh Nhi lại nghe thấy Lâm Phong nói:


- Lễ vật đã cho ngươi rồi, ngươi hãy đưa cho ngươi tỷ tỷ đi.



- Coi như ngươi có lương tâm, nên bổn tiểu thư sẽ để ngươi chiếm chút tiện nghi.


Vừa dứt lời, Phượng Linh nhi lập tức đi lên trước một bước, cơ thể mềm mại của nàng dán sát Lâm Phong, ôm Lâm Phong một cái, nói thầm bên tai Lâm Phong:


- Lâm Phong, ta nói cho ngươi biết một bí mật, tỷ tỷ ta thầm mến ngươi đó.


Nói xong, Phượng Linh nhi nhanh chóng ly khai, kéo tay Phượng Huyên, nói:


- Tỷ, ngươi cũng ôm hắn một cái đi.


Lần này hắn đi Đại Thế Giới, nói không chừng cả đời này sẽ không thể gặp lại nữa. Nghe xong, Phượng Huyên có cảm giác buồn bã, thương hải tang điền, trong nháy mắt mà tứ đại mỹ nữ và thập đại Yêu Nghiệt của Bát Hoang cùng các thế lực Vũ Hoàng đã biến mất gần hết, khiến cho nàng có chút chạnh lòng. Khi thấy Phượng Huyên vẫn đứng tại chỗ, Lâm Phong lập tức mỉm cười, đi lên trước, ôm Phượng Huyên vào lòng. Lúc đầu, Phượng Huyên còn có chút kháng cự, nhưng cũng dần dần thả lỏng, ôm lại hắn.


- Bảo trọng!


Lâm Phong nói nhỏ một tiếng. Vào lúc này, trong lòng của hắn cảm thấy Phượng Linh nhi nói rất đúng. Lần hội ngộ này có lẽ là lần gặp lại cuối cùng của bọn họ. Sau đó không lâu, Phượng Huyên đã mang Phượng Linh Nhi rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play