Hắc Thằng thống lĩnh là người đứng đầu một phương địa ngục, ánh mắt của hắn chủ yếu tập trung trên chiến đài thượng vị Minh Hoàng, tuy rằng Tống Đế thiết kế chiến đài và đặt ra quy định người có chiến tích bách chiến bách thắng mới trở thành một thành viên trong quân đoàn, nhưng mà trong quy định đó lại không thiết lập chiến đài cấp bậc Minh Đế, khi cường giả đạt tới cấp độ Minh Đế, nếu hắn nguyện ý vào quân đoàn của thành chủ, thành chủ sẽ không keo kiệt đến mức không cho bọn hắn một vị trí.

Nếu bọn họ mạnh mẽ thì vị trí này sẽ rất cao, nếu họ chỉ là Minh Đế bình thường thì cho dù bọn họ là cường giả Minh Đế cảnh thì cũng chỉ được đối đãi bình thường. Bởi vậy chiến đấu mạnh nhất chính là chiến đấu của cấp độ thượng vị Hoàng. Nhưng ánh mắt hai vị nam nữ thanh niên bên cạnh Hắc Thằng thống lĩnh lại nhìn vào hai cái chiến đài khác, nữ nhi của Hắc Thằng thống lĩnh có cảnh giới hạ vị Minh Hoàng, mà vị hậu bối của Tống đế lại là trung vị Minh hoàng, người này tên Vương Trác, hậu bối có thực lực cường đại của Tống đế, hắn đã từng đi lên chiến đài, lấy được chiến tích bách chiến bách thắng, hơn nữa chiến tích liền mạch, chiến trăm trận không nghỉ, tạo ra uy danh hiển hách, thời điểm hắn còn là hạ vị Minh Hoàng, trung vị Minh Hoàng cũng phải sợ hắn bảy phần, không phải vì nguyên nhân thân phận mà vì thực lực. Sống trong Tống Đế thành mà không có sức chiến đấu cường đại, thì cho dù hậu nhân Tống Đế cũng không được người khác đồng coi trọng, Tống đế quản hạt mười chủ thành, chuyện này đã trải qua không biết bao nhiêu năm, tử tôn của phủ thành chủ không ít, nên cạnh tranh cũng có chút kịch liệt, những người này cũng muốn dựa vào thân phận để được tôn trọng, mà tất cả đều muốn nói chuyện bằng thực lực.


- Vương Trác, ngươi nói hôm nay có vài nhân vật xuất chúng muốn đoạt chiến tích bách chiến bách thắng, mời ta đến xem một chút, không biết người ngươi nói có ở bên trên chiến đài không.


Hắc Thằng thống lĩnh không hề đen chút nào, da thịt của hắn trắng nõn giống như lâu rồi không thấy mặt trời vậy, nhưng mà Hắc Thằng Địa Ngục chính là thế giới am hiểu minh hỏa, Hắc Thằng thống lĩnh càng trắng như thế khiến người ta càng kỳ quái. Không chỉ có Hắc Thằng thống lĩnh có làn da rất trắng, mà nữ nhân ở đây cũng như vậy, cái gọi một trắng che trăm xấu, huống hồ nữ nhi Tần Dao của hắn lớn lên tuyệt đối không xấu, trái lại còn phi thường xinh đẹp, nhất là trong đôi mắt đẹp lại mang vài phần tư thế oai hùng, khiến người khác không dám nhìn thẳng.


- Thống lĩnh mời người xem.


Vương Trác chỉ vào một đạo thân ảnh vừa bước lên chiến đài, người này có thân hình khổng lồ giống như thùng nước, hắn cho người ta cảm giác rất cồng kềnh, nhưng mà thời điểm hắn bước lên chiến đài, toàn bộ chiến đài đều phải run rẩy, giống như tùy thời có khả năng sụp đổ vậy.


- Lực lượng rất mạnh, nhưng vóc người này, có thể theo kịp bộ pháp của người ta không.


Hắc Thằng thống lĩnh khẽ cười nói, nhưng khi tiếng nói của hắn vừa dứt hắn đã phát hiện ra mình sai rồi, không chỉ sai rồi, hơn nữa còn sai rất không hợp thói thường, bởi vì người này vừa lên chiến đài liền đánh bại một người khiêu chiến hắn, tốc độ của người kia thoạt nhìn không nhanh, nhưng mà hắn lại khiến cho người ta không có cách nào tránh thoát, hắn trực tiếp đánh vào trên người của đối phương. Vương Trác thấy một màn này thì lộ ra một nụ cười vui vẻ, nói:


- Người tên Hắc Lao, công kích của hắn giống như một tòa hắc ám tù lao vậy, chỉ cần hắn công kích người khác, vô luận tốc độ của người đó nhanh bao nhiêu cũng không hữu dụng, bởi vì hắn sẽ nhốt người đó trong hắc lao của hắn, hôm nay hắn có thể ở trên chiến đài hạ vị Minh Hoàng đoạt được chiến tích trăm thắng, nếu thống lĩnh đại nhân ưa thích, có thể điều nhập hắn vào Hắc Thằng Địa Ngục.


Lời nói của Vương Trác rất tự tin, Hắc Lao người cũng như tên, lực lượng pháp tắc hắn am hiểu trừ tử vong pháp tắc ra, còn có trọng lực pháp tắc và không gian pháp tắc, dáng người hắn nhìn như ngốc, nhưng đầu lại một chút không ngu ngốc, trái lại ngộ tính còn phi thường cao, hắn có thể mang trọng lực pháp tắc cùng không gian pháp tắc dung hợp hoàn mỹ cùng một chỗ, hai loại pháp tắc này lại phù hợp với lực lượng tử vong pháp tắc, thành tựu hắc lao, bởi vậy hắn ở trong một thế cũng khá nổi danh, một hạ vị Minh hoàng muốn nổi danh ở bên trong Tống Đế Thành, cũng không phải chuyện dễ dàng, hiển nhiên Hắc Lao có bản lĩnh thật.


- Đương nhiên, nếu Tần Dao công chúa đi lên, Hắc Lao có khủng bố hơn nữa cũng không cách nào đoạt được chiến tích bách chiến bách thắng.


Vương Trác mỉm cười nhìn thoáng qua Tần Dao, không thể nghi ngờ câu nói này càng khiến Hắc Thằng thống lĩnh và Tần Dao ưa thích Vương Trác hơn, người này không chỉ có thực lực lợi hại, mà còn rất khách khí với người khác, không có ai không thích người khác khen mình cả, bởi vậy những người không keo kiệt ca ngợi người khác, luôn được người khác thích. Lâm Phong cũng chú ý tới Hắc Lao, không chỉ chú ý tới mà còn nhìn đến mức có chút nhập thần, có thể mang pháp tắc dung nhập vào trong công kích hoàn mỹ đến tình trạng này thật không dễ dàng, thậm chí Lâm Phong còn không tự chủ được bắt đầu thôi diễn trong đầu, hình như trong đầu của hắn sinh ra một vài hình ảnh, hắn đang lợi dụng đại địa pháp tắc cùng không gian pháp tắc tạo thành công kích hắc lao. Lúc này, Vương Trác lại chỉ về phía một toà chiến đài trung vị Minh Hoàng khác, đằng kia có một vị hắc y kiếm tu vừa mới bước lên, tự nhiên thân hình của hắn không giống Hắc Lao, mà phi thường cân xứng, giống như mỗi một tấc da thịt đều vừa đúng, mặt của hắn màu xám tro, con mắt cũng có màu xám vô thần, con mắt kia khiến người khác không nhìn ra bất kỳ điều gì, hoặc nói hắn không có bất cứ biểu lộ gì, bởi vì ánh mắt của hắn bị mù.


- Người này tên Kiếm Manh, hắn bị mù, nhưng kiếm của hắn lại không mù, trái lại còn đặc biệt xảo trá và quỷ dị, đáng sợ đến cực điểm, có rất nhiều Minh Hoàng phi thường lợi hại ở bên trong Tống Đế Thành, không muốn đối mặt với vị kiếm khách mù loà này.


Vương Trác mỉm cười hướng Hắc Thằng thống lĩnh giới thiệu:


- Người này bên trên chiến đài trung vị Minh Hoàng, có thể đoạt đượcchiến tích bách chiến bách thắng.


Thanh âm của Vương Trác vẫn rất tự tin, giống như hắn tự tin với chính hắn vậy. Kiếm của Kiếm Manh quả thật không mù, hơn nữa hắn còn có năng lực dùng một kiếm khiến người khác đui mù, chỉ cần một kiếm như thiên ngoại kiếm, trực tiếp chọc mù mắt đối thủ, một kiếm tàn khốc khiến người khác cảm giác lạnh sống lưng.


- Mù lòa luyện kiếm, vậy mà so với người có mắt luyện kiếm còn đáng sợ hơn, ánh mắt của hắn, ở trên thân kiếm.


Hắc Thằng thống lĩnh đã tin tưởng lời Vương Trác nói, Kiếm Manh, có thể cướp lấy chiến tích bách chiến bách thắng.


- Thống lĩnh đại nhân, mời người nhìn về phía trước mặt chúng ta.


Vương Trác chỉ về phía võ đài trước chỗ bọn hắn ngồi, giữa bậc thang tồn tại đình đài trùng điệp, bên trong đình đài có không ít người ngồi, những người có thể ngồi ở đằng kia đều là những người đã lấy được chiến tích bách chiến bách thắng, giờ khắc này có không dưới hai mươi tòa đình đài có người ở.


- Ta biết rồi, những người này đều là người có chiến tích bách chiến bách thắng như lời ngươi nói .


Hắc Thằng thống lĩnh mỉm cười nói. Vương Trác nhẹ gật đầu:


- Bọn hắn đã có thể trở thành một thành viên trong quân đoàn phủ thành chủ, vậy mà bây giờ bọn hắn còn ở nơi này, thống lĩnh đại nhân chắc hẳn cũng biết nguyên nhân rồi, bọn hắn muốn thanh danh lớn hơn, muốn đánh bại cường giả đạt được chiến tích bách chiến bách thắng khác, như vậy bọn hắn sẽ càng thêm chói mắt, một khi vào phủ thành chủ sẽ hưởng thụ đặc quyền.



- Nghe nói đánh bại chín vị cường giả nắm giữ chiến tích bách chiến bách thắng khác mới có thể hưởng thụ đặc quyền của phủ thành chủ, đây cũng không phải chuyện dễ dàng.


Hắc Thằng thống lĩnh nở một nụ cười ấm áp, khiến người ta không cách nào nhìn ra hắn chính là thống lĩnh một phương Địa Ngục nhân vật cấp bậc Minh đế.


- Hơn nữa, bọn hắn đã hẹn nhau hôm nay có mặt ở đây, nếu không mười nắm giữ chiến tích bách chiến bách thắng, sẽ không dễ dàng tụ họp như vậy.


Tần Dao ôn nhu mỉm cười, nhìn Vương Trác:


- Vì lý do đó, nên ngươi mới mời ta và phụ thân đến xem võ đài.



- Hiền chất dụng tâm lương khổ rồi.


Hắc Thằng thống lĩnh cười nói.


- Sớm nghe nói Tần Dao công chúa muốn vào phủ thành chủ, hôm nay ta mời bọn hắn đến đây, công chúa có thể đại phóng quang sắc rồi.


Vương Trác mỉm cười gật đầu với Tần Dao, trong đôi mắt đẹp của Tần Dao lộ ra một tia cười mỉm đẹp hơn, không thể nghi ngờ lời nói của Vương Trác khích lệ nàng có thể chiến thắng chín vị cường giả nắm giữ chiến tích bách chiến bách thắng khác, đương nhiên nàng sẽ cao hứng rồi. Ở Tống Đế Thành, cho dù nữ nhi của một phương thống lĩnh mà muốn vào phủ thành chủ thì người đó cũng phải làm theo quy củ, dựa vào thực lực của mình mà không phải dựa vào đặc quyền. Trong mắt những thanh niên ngồi trên bậc thang xem chiến đấu loé ra thần sắc bén nhọn, bọn hắn đều nghe thấy lời nói của Vương Trác, muốn nữ nhi của một vị thống lĩnh đánh bại bọn hắn mà lập uy, sẽ không dễ dàng như vậy.


- Hắc Lao lại đánh trận tiếp theo rồi, xem ra hắn muốn cường thế cướp lấy chiến tích bách chiến bách thắng rồi, không biết người nào đi ra ngăn cản hắn.


Những người kia âm thầm suy nghĩ trong lòng, chỉ thấy lúc này lại có một người đi lên chiến đài, người này là một thanh niên có khuôn mặt thanh tú, thân mặc bạch y, nhìn hắn rất yên bình, nhưng khi mọi người thấy hắn xuất hiện thì tất cả đều lắp bắp kinh hãi, không phải bởi vì thực lực của hắn cường đại, mà là vì tu vi của hắn, dường như mới chỉ Minh Tôn mà thôi.


- Cho ta nhìn tu vi cụ thể của ngươi?


Lúc này, lại có một người khác bay lên không, mở miệng nói chuyện với Lâm Phong, tuy nói việc lên chiến đài tự do, nhưng mà phủ thành chủ vẫn có người quản lý, nếu không sẽ có tình huống loạn cảnh giới lên chiến mất, Lâm Phong thể hiện mình có tu vi Minh Tôn cảnh, khả năng có thủ đoạn gì đó che giấu cũng không chừng. Lâm Phong khẽ gật đầu, trên người phóng ra vài loại lực lượng pháp tắc, cảm nhận được cường độ pháp tắc trên người Lâm Phong, người kia lập tức gật đầu, mở miệng nói:


- Hạ vị Minh Hoàng, có thể chiến!


Dứt lời, thân ảnh của hắn liền lui vào trong đám người.


- Người này thật kỳ quái.


Hắc Thằng thống lĩnh nhìn Lâm Phong, khuôn mặt trắng nõn lộ ra thần sắc không hiểu, người này có thủ đoạn che giấu, ngay cả hắn cũng có thể giấu diếm được.


- Tuy rằng thủ đoạn che giấu có chút lợi hại, nhưng những người nắm giữa chiến tích bách chiến bách thắng mà không ra tay thì hắn muốn ngăn cản Hắc Lao, khả năng không lớn.


Vương Trác tùy ý nói ra, tại thời điểm hắn nói chuyện, Hắc Lao y hệt cự linh thần bước ra ngoài, chiến đài lập tức phát ra tiếng vang ầm ầm.


- Ông!


Chỉ thấy cánh tay Hắc Lao như một cái quạt duỗi ra, quanh người Lâm Phong lập tức xuất hiện một toà tù lao hư ảo, thủ đoạn này giống như thủ đoạn hắn đối phó những người khác, mặc dù ngươi biết hắn muốn dùng thủ đoạn gì, nhưng hết lần này tới lần khác ngươi không có cách nào ngăn cản, cái này là thủ đoạn cường đại của Hắc Lao, một khi bị Hắc Lao tiếp cận thì không có cường giả hạ vị hoàng nào có thể chống cự lại được luồng lực lượng đáng sợ kia .


- Chiến đấu kết thúc!


Vương Trác vẫn tự tin như vậy, ngay tại thời điểm quyền phong của Hắc Lao sắp phá không bay ra thì hư không run lên, hắn lập tức cảm giác được một cỗ trọng lực cường hoành chèn ép mà đến, một toà tù lao hư ảo lập tức xuất hiện, uy áp kinh khủng hàng lâm trên người hắn, mang hắn nhốt lại bên trong.


- Thủ đoạn của Hắc Lao!


Đồng tử mọi người co rút lại, một tiếng ầm ầm vang lên, chỉ thấy thanh niên bị Hắc Lao nhốt lại dùng một quyền đánh vỡ lao tù, bước chân lập tức bước về phía trước, tốc độ nhanh như là một trận gió đánh tới Hắc Lao. Lại là tiếng nổ ầm ầm truyền ra, Hắc Lao cũng oanh phá tù lao giam giữ hắn, quả đấm bá đạo cuồng mãnh khiến cho hư không phát sinh ra tiếng sấm, giống như đang gào thét vậy, hai đạo lực lượng kinh khủng đụng vào nhau, vậy mà thân thể cao lớn của Hắc Lao lại bị đẩy lùi về phía sau, mà thanh niên gầy yếu trước mặt Hắc Lao, lại đứng vững như dãy núi! Vẻ tự tin trên mặt Vương Trác, nương theo một quyền này cũng biến mất, nụ cười của hắn cũng cứng lại tại chỗ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play