Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1837 - Lo lắng


...

trướctiếp

Bên trong Bát Hoang, đột nhiên có thay đổi to lớn, từ khi Bát Hoang mênh mông bị Vấn gia cùng với Dược Vương Tiên Cung thống trị trong thời kì bình tĩnh rất lâu, nhưng mà hôm nay, lại nhấc lên một cỗ sóng to gió lớn.

Bởi vì, hai thế lực lớn xưng vương tại Bát Hoang, Vấn gia và Dược Vương Tiên Cung lần này bị xoá tên, cường giả trong gia tộc cùng với tông môn bị người chém giết sạch sẽ, nghe đồn đây tất cả là vì trước kia Vấn gia và Dược Vương Tiên Cung từng liên thủ tiêu diệt Bất Tử Tiên Cung, hôm nay, thiếu cung chủ Quân Mạc Tích ngày xưa của Bất Tử Tiên Cung mang theo vô thượng uy thế trở về, sát phạt Bát Hoang. Bên ngoài vốn là Kiếm Các diệt cường giả Vấn gia, một người mang theo hai vị thanh niên cường giả diệt đi Dược Vương Tiên Cung. Vấn gia cùng Dược Vương Tiên Cung cường đại lại bị hai tên thanh niên tiêu diệt, sự tình rung động như vậy, chưa từng có trong tiểu thế giới này, sao không thể không nhấc lên một cỗ địa chấn kinh khủng chứ, các thế lực khắp nơi thừa cơ mà vào, không ngừng quật khởi. Đồng thời, còn có tin tức truyền ra, sở dĩ người Vấn gia bị diệt ở bên ngoài Kiếm Các, vì có người hiệu lệnh Vấn gia, Tư Không gia, cùng với Tiêu Dao Tông tông chủ, đi đến Kiếm Các đợi lệnh. Vô số người đều muốn biết người phương nào lại lớn mật như thế nhưng bọn hắn chỉ biết được danh tự của một người, đệ tử đứng đầu trong mười một thân truyền đệ tử của Thiên Đài ngày xưa, Kiếm Các thiếu chủ, thanh niên danh chấn thiên hạ trong chúng Hoàng ước hẹn, Lâm Phong. Ngày xưa Quân Mạc Tích và Lâm Phong chính là hảo hữu chí giao, hôm nay, hắn và Lâm Phong cường thế trở về, không người có thể tranh phong. Rất nhanh, Bắc Hoang chi địa lại có lời đồn, tại địa phương cũ của Thiên Đài tại Thiên Cảnh thành, xuất hiện những thân truyền đệ tử ngày xưa của Thiên Đài, Thanh Lâm Luân Hồi Kiếm Hầu Thanh Lâm, Khổ Hành Tăng Thiên Si, hôm nay hai người đều phong độ tuyệt đại, có người nói hắn chính mắt thấy phong thái, một ánh mắt như khiến hắn rơi vào luân hồi, không biết hôm nay Hầu Thanh Lâm đã cường đại đến như nào rồi. Mà những lời đồn này càng truyền càng khủng bố, mọi người suy đoán, mười một thân truyền đệ tử Thiên Đài ngày xưa rời khỏi tiểu thế giới đều trở về. Nhưng mà đúng vào lúc này, Lâm Phong lại lặng yên rời khỏi Bát Hoang, trên cổ thuyền, Lâm Phong cuồn cuộn xuyên qua tầng mây, nhìn từng phiến đại địa mênh mông phía dưới, trong nháy mắt giống như một tòa thành trì, như mảnh thế giới này nhỏ đi vậy. Tiểu thế giới vẫn là phiến thế giới kia, đương nhiên không có biến nhỏ, nhưng hôm nay tầm mắt Lâm Phong lại thay đổi, tốc độ cổ thuyền nhanh đến khó tin. Trong mắt hắn xẹt qua từng phiến đại địa đều như mây khói, mới xuất hiện liền nhạt nhòa đi trong tầm mắt hắn. Thiên Trì vẫn có Tuyết Sơn mênh mông, trong phong ba ngày xưa nổi lên Bát Hoang, Thiên Trì nhị lão không có theo bọn hắn xông ra khỏi tiểu thế giới mà họ lưu lại Bát Hoang, hiện nay cũng không biết đã đi nơi nào, nhưng phiến Tuyết Sơn này vẫn đứng sững trong Thiên Trì đế quốc, vẫn là bá chủ Càn Vực như cũ. Lâm Phong bước chậm trong tuyết trắng mịt mù, mỗi một bước đều lưu lại trong tuyết một dấu chân. Phía trước, có vài tên đệ tử Thiên Trì đi tới nhìn Lâm Phong. Lâm Phong mặc áo bào trắng, yên tĩnh, tường hòa, lại có khí chất bất phàm, nhưng lại như một người bình thường, không ra tu vi.


- Không biết vị sư huynh kia tu vi gì?


Những người kia nhìn Lâm Phong sau đó lập tức nhao nhao đi qua bên cạnh Lâm Phong, không có ngừng chân dừng lại hỏi thăm cái gì. Lâm Phong vẫn hướng phía trước bước đi, ngẫu nhiên trong núi tuyết hắn thấy có người tu luyện, khi lại thấy có người dùng phương thức tôi luyện thông qua chiến đấu tăng lên năng lực thực chiến của mình, đối với những việc này, Lâm Phong chỉ như một người qua đường, an tĩnh nhìn xem tất cả. Lúc này, Lâm Phong đi tới đỉnh một tòa núi, nhìn hướng một tòa Tuyết Sơn phía dưới, chỉ thấy bên trong Tuyết Sơn kia có một nữ tử mỹ lệ xoay tròn thân hình xinh đẹp trong tuyết, song thủ tùy ý từng mảnh tuyết hoa bay xuống lòng bàn tay, trong đôi mắt nàng mang theo ý cười trong veo, thân hình kia mỗi một lần xoay tròn, đều vô cùng uyển chuyển, làm lòng người dậy sóng. Vẫn còn giai nhân trên Tuyết Sơn tịch mịch này! Lúc này, một đạo thân ảnh bước chậm đến, một thân ảnh trẻ tuổi, vô cùng tuấn lãng, phi phàm, chân bước đi hướng phía giai nhân, hắn đi đến bên người giai nhân, thân thể của hắn cứ như vậy ngồi bên trong tuyết, thất thần nhìn giai nhân nhảy múa. Mà giờ khắc này cô gái xinh đẹp kia lại ngừng lại, ánh mắt nàng nhìn thanh niên ngồi dưới đất, chỉ thấy thanh niên lập tức đứng dậy, cười nói:


- Thi Vận, ngươi thật đẹp.



- Cảm ơn.


Hoắc Thi Vận mỉm cười gật đầu với thanh niên, lập tức nói:


- Ta phải đi về.


Đôi mắt thanh niên có chút cứng đờ, hô:


- Thi Vận.


Hoắc Thi Vận nhìn về phía đối phương, đôi mắt mang theo ý cười, nói:


- Làm sao vậy?



- Thi Vận, vì cái gì nàng vẫn đối với ta như vậy, ta làm không được tốt sao?


Trong đôi mắt thanh niên toát ra đau thương nhàn nhạt, Hoắc Thi Vận vẫn nho nhã lễ độ với hắn, loại nho nhã lễ độ này khiến hắn cảm giác khoảng cách của hai người không hề được rút ngắn, giống như nàng lưu lại chỗ cho ai khác.


- Không có, ngươi rất tốt, chỉ là, ta không thích hợp ngươi.


Hoắc Thi Vận bình tĩnh nói, đôi mắt mỹ lệ kia ngắm nhìn phương xa, thất thần nhìn từng cơn tuyết trắng bay xuống. Lúc này, chỉ thấy một đạo thân ảnh mỹ lệ bay xuống, đó cũng là một vị nữ tử vô cùng xinh đẹp nhưng nàng lại mang theo vài phần khí chất thượng vị giả.


- Phong chủ.


Thanh niên kia khẽ khom người, Thiên Trì Tuyết nhẹ gật đầu với thanh niên, ánh mắt lập tức nhìn về phía Hoắc Thi Vận, nói:


- Thi Vận, ngươi cần gì phải vậy chứ, chính ngươi theo trở về Bát Hoang, cũng biết hắn đã ly khai Bát Hoang, đi đến thế giới chúng ta không biết, ngươi phải hiểu hắn thiên phú bất phàm, tương lai có thể sẽ kế thừa phong chủ vị của ta, hơn nữa hắn đối đãi với ngươi như vậy, ngươi tại sao còn nhớ mãi không quên hắn.


Hoắc Thi Vận mỉm cười, không có trả lời Thiên Trì Tuyết, có một số việc, không cách nào giải thích, cũng không cần giải thích.


- Thi Vận, có lẽ chính ngươi hiểu rõ hắn có thể sẽ vĩnh viễn không xuất hiện nữa.


Thiên Trì Tuyết thấy Hoắc Thi Vận trầm mặc, lại mở miệng khuyên nhủ.


- Cho dù hắn không xuất hiện, ta vẫn nhớ đến hắn, ít nhất, ta vĩnh viễn có một phần hi vọng hắn sẽ trở lại.


Hoắc Thi Vận thấp giọng cười nói, khiến cho thần sắc Thiên Trì Tuyết có chút cứng đờ, cười khổ lắc đầu:


- Ngươi tội gì phải khổ như thế chứ?


Sắc mặt hắn có chút khó coi, hắn không thể giải thích vì sao Hoắc Thi Vận tình nguyện chờ đợi một người cái không tồn tại, nàng không muốn tiếp nhận hắn, chẳng lẽ người kia ưu tú như vậy sao?


- Ta đi về trước.


Hoắc Thi Vận khẽ gật đầu với Thiên Trì Tuyết, lập tức đi hướng đường về.


- Đại Thiên thế giới, Thiên Đài đã được trùng kiến.


Một thanh âm mờ ảo cuồn cuộn truyền vào trong tai Hoắc Thi Vận, khiến cho thần sắc Hoắc Thi Vận cứng đờ, lập tức thân thể mềm mại của nàng có chút rung động, ánh mắt hướng về phía hư không, nhưng mà nơi đó chỉ có tuyết trắng mịt mù, bên trong không có bóng người.


- Ông!


Lúc này, chỉ thấy một đạo quang mang lóng lánh, trong chớp mắt một trang kinh thư xuất hiện trước người Hoắc Thi Vận, lơ lửng trong hư không, tách ra quang huy chói mắt. Trong lúc đó thần sắc Thiên Trì Tuyết ngưng tụ lại, cổ kinh thư! Ánh mắt của nàng nhìn xung quanh, nhưng lại không có ai, căn bản không có bóng người nào. Lúc này, chỉ thấy hào quang lại lần nữa lóng lánh, tại trước người Hoắc Thi Vận, xuất hiện một kiện vũ y hoa mỹ sắc rực rỡ, trong đó lộ ra lực lượng kinh khủng, giống như là pháp tắc ngưng tụ mà thành. Hoắc Thi Vận không tìm thấy người, chỉ thất thần nhìn hai kiện vật phẩm trước người, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn hư không mờ mịt, nói:


- Lâm Phong, ta biết ngươi mà, vì cái gì không chịu gặp ta.


Không có ai trả lời, dường như chưa từng có người xuất hiện tại đây, Hoắc Thi Vận hô rất lâu, trong đôi mắt có dòng nước mắt nóng xuất hiện, cuối cùng, nàng cũng buông tha, run run vươn tay, nắm lấy một trang kinh thư cùng với thất thải vũ y, hơi có chút nức nở:


- Lâm Phong, ta biết ngươi đã đến.



- Đúng là hắn sao?


Thân ảnh Thiên Trì Tuyết cuồn cuộn, nhảy vào trong hư không, nhìn quét xung quanh Tuyết Sơn, cổ kinh thư cùng hoàng khí kia từ đâu xuất hiện, Lâm Phong trở về thật rồi sao? Nếu không, có ai lại đưa vật trân quý như thế cho Hoắc Thi Vận chứ, nhưng mà gia hỏa kia vậy mà thấy cũng không trông thấy một lần đã rời đi.


- Đại Thiên thế giới, Thiên Đài đã trùng kiến.


Hoắc Thi Vận ngẫm nghĩ về thanh âm ấy, nàng lập tức thu cổ kinh thư và Hoàng khí, yên lặng rời đi, không có tìm kiếm Lâm Phong nữa, nàng biết rõ Lâm Phong muốn gặp nàng tự nhiên sẽ xuất hiện, Lâm Phong không muốn gặp, nàng cũng không có cách nào gặp được hắn, trong đầu nàng giờ phút này chỉ quanh quẩn thanh âm vừa truyền vào trong tai nàng, Đại Thiên thế giới, Thiên Đài đã trùng kiến. Tại biên giới Thiên Trì Tuyết Sơn, Lâm Phong bước chậm trong hư không, rất nhanh, hắn đã đi ra khỏi Tuyết Sơn, thân ảnh hắn lại lần nữa bay lên trời, lần này trở về tiểu thế giới, hắn đương nhiên muốn nhìn người mà mình lo lắng, hi vọng bọn họ đều có thể thật tốt, thấy Hoắc Thi Vận như vậy, trong lòng của hắn đương nhiên cũng không dễ chịu, nếu nàng thật sự tìm kiếm Thiên Đài, thì cho nàng đi thôi, còn cổ kinh thư và Hoàng khí, cũng có thể bảo hộ an toàn cho nàng. Rời khỏi Tuyết Sơn, trạm kế tiếp của Lâm Phong chính là Long Sơn đế quốc, hắn đi tới Đường gia, nhưng mà hôm nay Đường gia, Đường Y Y và Đường Duệ đều đã đi ra ngoài lưu lạc, chỉ còn lại Đường lão gia tử, khỏa tương y thụ kia vẫn trong sân như cũ, nhìn thấy nó, Lâm Phong liền nghĩ tới U U, nàng vẫn không xuất hiện, thậm chí Lâm Phong không biết nàng đang ở phương nào. Đường phụ nói cho Lâm Phong, từ lần trước sau khi U U trở về, vẫn chưa có trở về nữa, điều này làm cho Lâm Phong ẩn ẩn cảm giác, nếu không phải U U có sự tình gì khác, nàng rất có khả năng đã đi đại thế giới, bằng không mà nói, mười năm sau, nàng không có lý do không trở về nhà, trừ khi nàng đi địa phương cực kỳ xa xôi. Lâm Phong không dừng lại bao lâu tại Đường gia, hắn để lại cho Đường phụ một ít đồ vật rồi âm thầm lặng lẽ rời đi, hắn không có đi hoàng cung Long Sơn đế quốc. Lúc này không cần Lâm Phong đi, lần này Quân Mạc Tích trở về, tự nhiên hắn sẽ về nhà một lần, hôm nay Lâm Phong nên trở về nhà Tuyết Nguyệt, hơn mười năm, thương hải tang điền, hôm nay tiểu gia hỏa Vô Thương chỉ sợ đã trưởng thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp