Mọi người đứng phương xa quan sát đại chiến cảm thấy trong lòng nghiêm nghị, các thế lực trong khu vực cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo sẽ thay đổi hoàn toàn.

Trong số những người tham chiến có năm cỗ thế lực của cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo, lại cộng thêm Thiên Đài nên cường giả nhiều như mây, sát ý rung trời, toàn bộ bầu trời Vấn Thiên Bảo bị chiến hỏa bao phủ, số người tử thương không ngừng tăng lên, trong tràng chiến đấu hủy diệt này chỉ có chiến thắng đối phương, giết chết đối phương, nếu không bọn hắn sẽ không có đất dung thân. Người Thiên Đài bắt đầu ra tay, đám người Lâm Phong cầm Đế Binh trong tay, sát phạt không ngừng, mỗi một lần ra tay, nhất định chém một người, khiến cho cường giả vẫn lạc không ngừng. Quân Mạc Tích ra tay không lưu tình, Minh Vương Chi Mâu hóa thành ngàn vạn u minh mâu, nghiền ép qua thiên địa, những nơi đi qua minh khí phong lên trời, ai chống cự thì giết người đó. Trận chiến đấu này mang tính huỷ diệt của năm đại thế lực, Đại Chu Tiên Cung và Tư Không Thiên Bảo đều bị cuốn vào trong đó, không cách nào tự kềm chế mình, chỉ có người gây ra trận chiến này đã trở thành người xem trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, hắn chỉ cần không ngừng thu hoạch tính mệnh những cường giả kia là được, mấy người Lâm Phong cầm Đế Binh trong tay, ai dám trêu chọc, bảo chủ Vấn Thiên Bảo cùng ba vị cường giả khác phải phân ra hai người đối phó bảo chủ Đại Chu Tiên Cung và Tư Không Thiên Bảo, nếu một người trong số bọn hắn dám giết Lâm Phong thì người đó sẽ gặp vây quét, hiện tại họ chỉ có thể chờ Thanh Đế đến. Nghịch Trần Vũ Hoàng đứng trên một toà tháp cao của Vấn Thiên Bảo quan sát đại chiến trong hư không, mặt sắc mặt hắn ngưng lại, lóe lên vẻ bất định, thủ đoạn của Thiên Đài thật tàn nhẫn, họ muốn trọng chỉnh khu vực cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo, chế định quy tắc mới.


- Thanh Đế sẽ lập tức đánh đến nơi, lúc đó sẽ là tử kỳ của các ngươi.


Mặc dù Nghịch Trần Vũ Hoàng bị phế, nhưng mà trên người hắn vẫn lộ ra sát ý, giống như muốn đưa đám người Lâm Phong vào chỗ chết. Nhìn từng vị Vũ Hoàng vẫn lạc, cho dù Nghịch Trần Vũ Hoàng cũng cảm giác từng đợt run sợ, bồi dưỡng ra một vị cường giả Vũ Hoàng có bao khó khăn, hôm nay bọn họ lại như cọng rơm cái rác, không ngừng tử vong. Giờ phút này, phong vân phía trên vòm trời cuồn cuộn rung động, giống như thiên địa đang gào thét lên, lưu vân điên cuồng dũng động, một cỗ uy áp đáng sợ đến mức tận cùng từ trên vòm trời di tản ra, hàng lâm trên không trung, khiến cho tất cả những người đang chiến đấu run sợ.


- Dừng lại!


Một đạo sóng âm cuồn cuộn từ vòm trời phía trên cuốn xuống, đạo thân ảnh này nhìn rất yên bình, nhưng lại lộ ra một tầng uy nghiêm mãnh liệt, những nhân vật đang điên cuồng chiến đấu kia không hẹn nhau cùng dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn vòm trời, thần sắc đám người Vấn Thiên Bảo lộ ra vẻ cuồng hỉ, Thanh Đế hàng lâm, Thanh Đế hàng lâm rồi, Thiên Đài xong đời rồi.


- Thanh Đế!


Nghịch Trần Vũ Hoàng cũng lộ ra một tầng thần sắc điên cuồng, rốt cuộc Thanh Đế cũng đến, lúc này Nghịch Trần có loại cảm giác nước mắt tuôn đầy mặt, giống như muốn phủ phục xuống đất vậy, hai con ngươi của hắn đều chuyển sang màu đỏ, hôm nay hắn chỉ biết trông cậy vào Thanh Đế giúp hắn báo thù, tru sát Lâm Phong, càn quét Thiên Đài. Chỉ thấy hư không có một đạo hư ảnh cuồn cuộn xuất hiện, toàn thân người ấy tràn ngập thanh quang, nhưng mà đó không phải nhân vật trong tưởng tượng của đám người kia, mà là một vị cường giả trẻ tuổi, phi thường trẻ tuổi, ánh mắt sắc bén đến mức làm cho người ta cảm giác phát run, đây là Thanh Đế tu luyện vạn cổ trường thanh, tu vi đáng sợ đến hoàn cảnh phản lão hoàn đồng ư?


- Một tia thần hồn tới trước sao?


Ánh mắt Lâm Phong nhìn chằm chằm vào thân ảnh trong hư không, mọi người thấy Thanh Đế đảo mắt qua Lâm Phong và những người cầm Đế Binh trong tay nói:


- Ai là người đứng đầu Thiên Đài, đứng ra nói chuyện.


Thân ảnh Lâm Phong cuồn cuộn bay lên trời, chân đạp Thiên Diễn Bàn Cờ, tay cầm Bát Bảo Thái Dương Luân đứng trong hư không, ánh mắt bình tĩnh của hắn nhìn đạo thân ảnh kia, cùng lúc đó có một cỗ uy áp kinh khủng hàng lâm trên người hắn, khiến cho hồn phách hắn giống như đang run rẩy, tùy thời có khả năng bị đối phương xóa đi vậy. Cảnh này khiến Lâm Phong nhíu mày, thần sắc loé ra từng tia lãnh mang.


- Một gia hỏa bướng bỉnh, nhìn thấy bổn Đế còn không hành lễ.


Thanh âm của Thanh Đế lộ ra mấy phần lãnh ý, uy áp càng thêm mãnh liệt.


- Một tia thần hồn mà thôi.


Lâm Phong lạnh lùng mở miệng, khiến cho Thanh Đế hừ lạnh một tiếng, lực lượng thần hồn lại rung chuyển trong hư không.


- Tiểu bối vô lễ!


Thủ chưởng của Thanh Đế run lên, một cỗ uy áp đáng sợ lập tức đánh về phía Lâm Phong, chỉ thấy Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, tám vầng mặt trời trong Bát Bảo Thái Dương Luân xông thẳng trời, đánh cho thiên địa đảo lộ cuồn cuộn, thân thể hắn tiếp tục bay lên trời, đứng ngang hàng với Thanh Đế, ánh mắt nhìn thẳng đối phương.


- Ngươi đã đến rồi, ta đây nói cho ngươi biết, từ nay về sau phiến khu vực này và Thanh Đế Sơn không còn quan hệ nữa, Thiên Đài ta sẽ nắm giữ nó.


Thanh âm của Lâm Phong không lớn nhưng hắn lại có thể truyền vào trong tai tất cả mọi người, khiến cho tâm thần đám người hung hăng rung động, gia hỏa này điên rồi sao, dám nói với Thanh Đế như vậy.


- Ngươi tự tìm cái chết!


Nghịch Trần Vũ Hoàng nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, thanh âm trở nên lạnh buốt, Lâm Phong đang tự tìm đường chết sao. Hiển nhiên Thanh Đế cũng không dự liệu được Lâm Phong dám nói chuyện với hắn như thế, con ngươi bình tĩnh hơi ngưng xuống, lãnh mang trong mắt lập tức lóe lên, nói:


- Ngươi biết mình đang nói chuyện cùng ai không?



- Bản tôn đến rồi lại nói.


Lâm Phong quát lạnh một tiếng, bước chân đạp mạnh, phía trên Thiên Diễn Bàn Cờ lập tức có hào quang vạn trượng dũng hiện, bao phủ hết thảy, đồng thời Bát Bảo Thái Dương Luân cũng mãnh liệt trảm sát, đánh về phía hư ảnh Thanh Đế, một tia thần hồn của Thanh Đế bị Thiên Diễn Kỳ Bàn trói lại, thái dương quang hàng lâm, khiến cho sắc mặt hắn hơi bị bóp méo:


- Lâm Phong, ngươi tự tìm cái chết!


Một tiếng ầm ầm bạo vang, một tia thần hồn của Thanh Đế bị diệt, chuyện này khiến cho trái tim mọi người run rẩy, hắn dám diệt thần hồn Thanh Đế sao, hắn dám vũ nhục Thanh Đế, gia hỏa này đã không cách nào dùng hai chữ ngông cuồng để hình dung nữa.


- Đông!


Hư không phía xa rung chuyển, thiên địa gào thét, lúc này đây phong vân biến sắc, khí tức đáng sợ cuồn cuộn chèn ép mà đến, khiến cho sắc mặt mọi người biến ảo bất định, bản tôn của Thanh Đế đã tới rồi. Quả nhiên một lúc sau mọi người thấy một tôn thân ảnh hàng lâm, người này rõ ràng là bản tôn của Thanh Đế, chỉ thấy hắn bước ra một bước giống như vượt qua hư không, hàng lâm trước người Lâm Phong, trên người tràn ngập khí tức sát phạt mãnh liệt. Giờ khắc này đám người Kim Ô hội tụ đến bên người Lâm Phong, mặc dù chiến lực của Lâm Phong mạnh mẽ, nhưng mà hắn đối mặt với bản tôn của Đại Đế vẫn có chút không đủ.


- Ta đã tới rồi, ngươi muốn nói chuyện cùng ta như thế nào?


Trong mắt Thanh Đế có lãnh mang lóe ra, chỉ thấy bàn tay hắn run lên, Lâm Phong lập tức bị một tòa Thanh Sơn đè lên, giống như muốn đè chết hắn, một cái ý niệm tạo ra công kích, đây là năng lực của Đại Đế, lực lượng trong cái phiến thiên địa này giống như đã hoàn toàn phù hợp cùng hắn, căn bản không cần đi điều động, chỉ cần một cái ý niệm trong đầu là đủ.


- Bản tôn của người tới thì vẫn phải cút như cũ!


Kim Ô thấy Thanh Đế ra tay với Lâm Phong, trong mắt ánh lên sự bướng bỉnh và kiên quyết:


- Nếu Thanh Đế Sơn dám can thiệp vào khu vực này thì Thanh Đế cũng sẽ bị xoá tên.



- Ngươi uy hiếp ta?


Thanh Đế nhìn chằm chằm vào Kim Ô, lạnh lùng nói ra.


- Đúng!


Ta đang uy hiếp ngươi đó! Kim Ô bướng bỉnh nói ra, trong tay lập tức xuất hiện một khỏa ấn ký, chỉ thấy hắn tự tay bóp một cái, hư không lập tức nổ tung, một cỗ yêu khí ngập trời khuẩy đảo chư thiên, toàn bộ vòm trời giống như hóa thành một cái biển lửa, vòm trời phía trên xuất hiện một tôn hư ảnh thần điểu cực lớn, hai con mắt so với một người còn lớn hơn, chỉ một ánh mắt cũng làm mọi người run sợ.


- Tiểu Ô, ai bắt nạt ngươi.


Trong miệng lão Kim Ô phun ra một đạo thanh âm, hư không giống như giáng xuống thái dương hỏa diễm, khiến cho đám người hung hăng run rẩy, thần điểu này có cấp bậc gì? Sắc mặt Thanh Đế tái nhợt trong nháy mắt, cỗ uy áp này. . . Chỉ thấy đôi mắt mắt không ngừng lóe lên, ánh mắt quét qua đám người Kim Ô, đến cùng thì đám người kia là người phương nào.


- Thanh Đế của Thanh Đế Sơn, bái kiến tiền bối.


Chỉ thấy Thanh Đế khẽ khom người đối với thân ảnh khổng lồ trong hư không, mặc dù trong lòng hắn không cam lòng, nhưng hắn cũng không muốn trêu chọc loại tồn tại cấp bậc này. Thần điểu khổng lồ trong hư không nhìn chằm chằm vào Thanh Đế, hai con mắt kia lạnh lẽo đến cực hạn, ngay tại lúc này, thiên địa cuồn cuộn, chỉ thấy lại có một cỗ uy áp đáng sợ hàng lâm mà đến, phong vân biến sắc, khiến cho mọi người run rẩy không ngừng, lại có một nhân vật đáng sợ đến rồi. Một tôn thân ảnh cường thịnh cuồn cuộn mà đến, khiến cho đôi mắt Nghịch Trần ngưng lại, có hy vọng rồi, Thanh Đế đời trước đã hàng lâm. Đám người Nghịch Trần không ngờ, trên người Kim Ô lại có thần hồn lạc ấn của cường giả đáng sợ như vậy, nhưng mà Thanh Đế đời trước hàng lâm thì bên hắn vẫn có thể cùng đối phương sánh vai.


- Thiên Đế.


Thanh Đế khẽ khom người đối với người tới, những người chung quanh đều kinh ngạc, không ngờ cường giả đến từ hư không kia lại là Thiên Đế, ngay cả Thanh Đế cũng phải cung kính, người này là tồn tại cấp bậc gì, chỉ sợ hôm nay thật sự phát sinh chiến đấu đáng sợ! Nắm tay đám người bảo chủ Vấn Thiên Bảo nắm chặt lại, ánh mắt có phong mang lóe lên, phong hồi lộ chuyển, Thanh Đế đời trước hàng lâm, ai dám tranh phong.


- Cuối cùng cũng cảm nhận được.


Người tới thở ra một hơi dài, ánh mắt nhìn thân ảnh trong hư không, lộ ra một khuôn mặt tươi cười, nhưng hắn rất rõ ràng lão bất tử thần điểu Kim Ô kia bạo ngược đến cỡ nào:


- Tiền bối giá lâm khu vực Thanh Đế Sơn, đám tiểu bối này có phạm tội gì, mong tiền bối tha thứ!


Đạo thanh âm này rơi xuống, khiến cho mọi người hung hăng rung động trong lòng, ngay cả Thanh Đế cũng phải ngước nhìn sao, vậy thần điểu trong hư không có cấp bậc gì?


- Tiểu Thanh, đây là đại năng giả trong Yêu Giới của Vọng Thiên Cổ Đô, còn không xin lỗi.


Người tới quát to một tiếng với Thanh Đế, thần sắc Thanh Đế lập tức cứng ngắc lại, hắn đương nhiên nghe nói qua Yêu Giới trong Vọng Thiên Cổ Đô, sắc mặt không khỏi có chút cứng đờ.


- Vãn bối đắc tội, mong tiền bối thứ lỗi.


Thanh Đế khom người tạ lỗi, một màn này màn khiến cho sắc mặt Nghịch Trần Vũ Hoàng phờ phạc, lộ ra vẻ tuyệt vọng, hai đời Thanh Đế đều phải khom người xưng hô tiền bối với người tới, đến cùng thì đám người Lâm Phong gặp gỡ cái gì. Chỉ thấy ánh mắt Thiên Đế nhìn Thanh Đế nói:


- Chuyện đại sự như thế sao không báo cho ta biết?



- Thiên Đế, sự tình khu vực cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo, ta tự mình giải quyết là được, không muốn quấy rầy ngươi.


Không biết giờ phút này nội tâm Thanh Đế có tư vị gì, tại sao một cái khu vực cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo nho nhỏ, lại gây ra phong ba lớn như vậy, ngay cả nhân vật đại năng của Yêu Giới ở Vọng Thiên Cổ Đô cũng đến.


- Hừ!


Thiên Đế hừ lạnh xuống, ánh mắt lập tức nhìn đám người Lâm Phong, cười khổ nói:


- Sau khi nghe nói về sự tình bên này ta đã đoán ra có thể do đám tiểu gia hỏa các ngươi, nên lập tức chạy đến, may mà không muộn.



- Tiểu Thanh, tới đây!


Thiên Đế quát to một tiếng, lập tức chỉ vào đám người Lâm Phong nói:


- Một đám tiểu gia hỏa trước mặt ngươi, đều là người trong Chiến Vương học viện của Thánh thành Trung Châu, trong bọn họ có hậu nhân của lão tổ Yêu Giới, còn có hậu nhân của Kim Ô tiền bối, truyền nhân Minh Vương Cung Thánh Thành Trung Châu, tại khu vực ngươi quản hạt lại để phát sinh ra việc này, ngươi mau xin lỗi bọn hắn đi.


Nội tâm Thanh Đế run rẩy, hối hận không thôi, hắn hận không thể giết chết lão bất tử khốn khiếp Nghịch Trần kia, tại sao hắn không chết sớm một chút, lần này chọc vào rắc rối lớn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play