Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1813 - Nhặt Xác


...

trướctiếp

Tại Tề Thiên Bảo, một hàng thân ảnh đứng trong cổ bảo, thương thế Tề Vũ Thần đã được chữa tốt, nhưng trong thời gian ngắn không cách nào vận dụng toàn bộ thực lực.

Sắc mặt của hắn đặc biệt khó coi, đến giờ phút này, hắn vẫn chẳng cách nào quên được thất bại khuất nhục ngày đó. Dòng chính Tề Thiên Bảo, võ tu Thanh Đế Sơn, thân phận chói mắt cỡ nào. Nhưng mà trong cung điện tùy ý phái ra một vị cường giả Vũ Hoàng đã đơn giản đánh bại hắn, thậm chí còn bại vô cùng thê thảm.


- Đông Hoàng, Thiên Đài hẳn là một cỗ thế lực ở tiểu thế giới năm xưa chứ?


Một người trung niên lãnh đạm hỏi Đông Hoàng, lúc này Đông Hoàng chỉ còn lại một cánh tay, ngày xưa, thời điểm vây quét Lâm Phong, Lâm Phong điên cuồng phản công, dùng trận phù hủy diệt một cánh tay hắn. Cho tới bây giờ vẫn không cách nào phục hồi như cũ, Đông Hoàng hiểu được, Tề Thiên Bảo không trả giá quá lớn để giúp hắn phục hồi. Trong lòng Đông Hoàng đương nhiên giận dữ, nhưng mà hắn càng hận Lâm Phong hơn. Đáng tiếc lúc trước để Lâm Phong chạy mất, hơn nữa sau đó ở Yêu Dạ Đảo, suýt nữa khiến Tề Thiên Bảo tao ngộ tai ương tận thế, Tề Vân Thịnh và Tề Vân Lôi đồng thời nằm lại ở Yêu Dạ Đảo trong tay, ký ức của tai nạn năm đó hãy còn mới mẻ. Từ đó có câu, yên tĩnh tránh Thanh Đế Sơn, đừng chọc Yêu Dạ Đảo. Ngày ấy yêu thú giáng lâm, cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo câm như hến, ngay cả bảo chủ cũng chẳng dám lộ diện, Nghịch Trần Vũ Hoàng bị ép tức giận rời đi, Lâm Phong dẫn theo cổ yêu trên Yêu Dạ Đảo cường thế mang bọn Viên Phi ra từ trong Tề Thiên Bảo. Bây giờ, lại có cung điện lấy tên Thiên Đài, quật khởi ngay giữa khu vực của cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo, điều này làm cho Đông Hoàng cảm giác có chút cổ quái.


- Trong tiểu thế giới ngày xưa hoàn toàn chính xác có một môn phái tên Thiên Đài, chính là thế lực của tên Lâm Phong.


Bất quá, dư nghiệt Thiên Đài lúc trước chạy thoát đều chỉ có tu vi Tôn Vũ, tính cả Thiên Đài song Hoàng thì chỉ có một người hạ vị Hoàng, một người trung vị Hoàng mà thôi. Loại thực lực như vậy dù qua một ít năm cũng nhấc không lên phong vân gì lớn, càng chưa nói đến việc lấy Đế Kinh ra ban thưởng cho đệ tử hạch tâm. Bởi vậy ta suy đoán, có lẽ đây là một cỗ thế lực khác. Đông Hoàng chậm rãi giải thích, thần sắc trung niên kia lóe lên, nhìn qua Tề Vũ Thần, hỏi:


- Vũ Thần, chỉ có ngươi từng giao thủ với người Thiên Đài, công pháp, thần thông của kẻ đó như thế nào?



- Rất mạnh mẽ, gầm lên giận dữ, càn khôn rung chuyển, một chiêu quyền mang phóng ra ngàn vạn Cổ Sư, bất luận thần thông hay công pháp tuyệt đối đều phi thường cường hoành.


Thậm chí Thanh Đế Sơn chỉ e chẳng lấy được vài môn công pháp cấp bậc như vậy, nếu có tất nhiên chỉ nhân vật trọng yếu mới được tiếp xúc tu luyện, ta cũng cho rằng cái đây không phải Thiên Đài đó, có lẽ chỉ là ngẫu nhiên. Tề Vũ Thần phân tích.


- Nhưng đối phương kiến tạo cung điện ngay trong địa bàn chúng ta, dã tâm khó lường, không thể không phòng.


Trung niên cảm giác hơi khó giải quyết, lai lịch đối phương thần bí, Thiên Đài quật khởi chỉ trong vòng một đêm, thậm chí chỉ mới một thành viên Thiên Đài lộ, cảm giác hoàn toàn chẳng biết gì cả khiến người ta khó có thể an tâm.


- Có cần thông báo cho bảo chủ?


Đông Hoàng nhỏ giọng đề nghị. Trung niên nghe vậy liền dùng ánh mắt sắc bén liếc qua khiến cho Đông Hoàng thầm run sợ, cúi đầu không nói.


- Nếu mọi chuyện đều phải kinh động bảo chủ, vậy Tề Thiên Bảo chẳng lẽ chỉ toàn một đám phế vật hay sao?


Trung niên lạnh lùng quát, Đông Hoàng cúi đầu, sắc mặt không được tốt, đối phương rõ ràng đang chỉ dâu mắng hòe.


- Bảo mấy vị cường giả Vũ Hoàng lẫn vào trong Thiên Đài, điều tra lai lịch của bọn chúng.


Trung niên ra lệnh, mọi người khẽ gật đầu, sự việc rất cấp bách. Không chỉ mỗi Tề Thiên Bảo quyết định làm như vậy, bởi vì Thiên Đài đột nhiên xuất hiện, cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo đều mơ tưởng kiếm chút lợi lộc từ Thiên Đài. Hiện giờ Thiên Đài đang nhận người, bọn họ đương nhiên phải cho người thâm nhập vào. Nghe nói mấy ngày nay, người đến bái nhập Thiên Đài nối liền không dứt, Thiên Đài tỏ thái độ ai đến cũng không cự tuyệt, tiếp đãi tất cả tân môn sinh tại một tòa lạc viện. Người phụ trách tiếp đãi chính là Tần Vũ, Ô và Đạm Đài. Ba người bọn họ đều là gương mặt lạ hoắc đối với cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo.


- Mấy vị, Thiên Đài đã tuyên bố thu nhận đệ tử, tại sao còn một mực để cho ta chờ ở đây.


Lúc này, trên quảng trường rộng lớn, có người hỏi bọn Tần Vũ, lộ ra vẻ không kiên nhẫn. Người này có tu vi Vũ Hoàng cảnh, hắn tới đây đương nhiên vì cổ kinh, về phần Thiên Đài, hắn chẳng hề có hứng thú gì.


- Thiên Đài đương nhiên sẽ an bài, nếu như chư vị quyết định gia nhập Thiên Đài, kính xin kiên nhẫn chờ đại.


Tần Vũ bình tĩnh trả lời.


- Chúng ta đã đợi nửa ngày rồi, còn phải đợi bao lâu, các ngươi có phải nên cho thời gian cụ thể hay không?


Tiếng trách móc truyền ra khiến cho lông mày Tần Vũ nhíu lại, lập tức trong mắt lóe lên vài phần cười lạnh, sớm biết việc Thiên Đài thu nhập đệ tử sẽ có người đến náo loạn mà.


- Thiên Đài thu nhận đệ tử, không phải thu nhận đại gia, chư vị nếu không muốn đợi, vậy cứ tự tiện thôi.


Tần Vũ lãnh đạm đáp, lập tức đưa tới mấy tiếng hừ lạnh.


- Chúng ta đã tới rồi, há có nói đi là đi, các ngươi hẳn nên bồi thường, ít nhất, nên lấy ra cổ kinh như cam kết đi.



- Đúng đấy, một câu tự tiện liền muốn đuổi chúng ta, các ngươi thật sự quá càn rỡ rồi.


Tiếng phụ họa truyền ra, lập tức trong đám người vang lên vô số tiếng bàn tán.


- Lần đầu tiên ta thấy người đến xin làm đệ tử mà kiêu ngạo như vậy đấy.


Đạm Đài quát lớn, trong đôi mắt Ô ẩn ẩn có Thái Dương quang lóng lánh, hắn vốn không muốn để ý tới những việc tầm phào này, nhưng bởi vì chiến bại dưới tay Lâm Phong nên mới đành phải tuân theo. Nhưng Lâm Phong còn được, những tên này là cái thá gì mà dám dài dòng lôi thôi.


- Ta chỉ nói một câu, không muốn gia nhập Thiên Đài thì tự do rời đi, ta không ép ở lại, nếu còn ai chủ tâm quấy rối, giết không tha.


Ô bướng lạnh lùng thốt lên, trong lời nói lộ ra sát cơ khiến cho tất cả đều hốt hoảng, Tôn Vũ cảnh tự nhiên sẽ không nói thêm cái gì, họ thực sự muốn có được cổ kinh, lại thêm Thiên Đài cường đại, bọn họ đương nhiên không ngại gia nhập Thiên Đài, thành tựu một cỗ thế lực có thể chống lại cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo. Hơn nữa đối với võ giả, đợi mấy ngày thôi thì có sao đâu.


- Khẩu khí thật lớn.


Một vị cường giả Vũ Hoàng quát lên.


- Ông!


Ô đột nhiên chụp một cái, tên cường giả Vũ Hoàng kia vừa dứt lời, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, lập tức lui về phía sau. Nhưng mà tốc độ của hắn làm sao có thể đánh đồng với Ô, chỉ thấy trong hư không xuất hiện Thái Dương lợi trảo cấp tốc giáng xuống, bắt sống tên Vũ Hoàng, tiếng hét thất thanh truyền ra, một phiến hỏa vũ lập tức xuất hiện, tất cả chỉ còn thấy thân thể người kia hóa thành tro bụi. Một màn này khiến cho thần sắc đám người cứng đờ, một vị cường giả cấp bậc Vũ Hoàng mà nói giết liền giết.


- Chiến lực những người này như thế nào lại khủng bố như vậy, cũng là hạ vị Hoàng nhưng sức chiến đấu vốn chẳng cùng cấp bậc, vừa chớp mắt đã bị thuấn sát rồi.


Trong mắt những Vũ Hoàng đều lộ ra quang mang, xem ra Thiên Đài thật sự không nói đùa, hạ vị Hoàng ở đây đối mặt với bọn họ dường như đều không chịu nổi một kích, kể cả võ tu Thanh Đế Sơn, thiên tài Tề Thiên Bảo, Tề Vũ Thần cũng chịu cảnh ngộ như vậy. Đáng sợ hơn hết là những người này rất tàn nhẫn, dường như chẳng hề biết cố ký, giết Vũ Hoàng, hành hạ Tề Vũ Thần, đều không để vào mắt. Trong hư không, Ô trên đắm chìm trong thái dương hỏa diễm, con ngươi băng lãnh nhìn quét qua, lạnh lùng nói:


- Ai không phục thì lăn ra đây nhận lấy cái chết.


Đám người câm như hến, kể cả những kẻ vừa khiêu khích cũng ngậm miệng lại, gia hỏa này quá độc ác, không ai muốn trở thành một tên Vũ Hoàng bị thuấn sát tiếp theo. Bọn hắn vốn không biết, tại cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo, Vũ Hoàng được coi như cường giả một phương, thế nhưng trong Vọng Thiên Cổ Đô, trong mắt hậu bối cự phách yêu giới như Ô thì Vũ Hoàng cũng chỉ như phàm nhân mà thôi.


- Ta muốn cảnh cáo chư vị, nếu như chư vị gia nhập ta Thiên Đài mà có lòng dạ khó lường, ta khuyên chư vị nên sớm cút, bằng không, đến lúc đó đã không còn kịp rồi.


Thanh âm lạnh như băng của Tần Vũ vang lên khiến cho những tên nằm vùng của cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo nhịn không được, thầm run rẩy, bọn hắn cảm giác có vài phần không ổn, tuy nhiên hiện tại đang nhận mệnh lệnh, thật sự không thể đơn giản rời đi, bọn hắn thật muốn xem, Thiên Đài rốt cuộc gồm có những ai. Lúc này, xa xa có một vị nữ tử xinh đẹp đi tới, chính là Thanh Phượng.


- Ô, ngươi dẫn bọn hắn đến đây đi, Tần Vũ và Đạm Đài tiếp tục lưu lại đây, tiếp đãi những người đến sau.


Thanh Phượng bảo, Tần Vũ khẽ gật đầu:


- Cùng ta rời đi.


Đám người nhao nhao theo sau Thanh Phượng và Ô, không biết Thiên Đài sẽ khảo hạch thành viên như thế nào. Lúc này, bên ngoài Thiên Đài vẫn còn rất nhiều người đang chờ đợi, không biết những người bước vào Thiên Đài phải chăng thật sự có thể đạt được Đế Kinh. Thời gian chờ đại rất lâu, màn đêm buông xuống những người này vẫn chưa từng rời đi, đến lúc ánh mặt trời ngày hôm sau chiếu xuống, bọn hắn vẫn đang nhìn chằm chằm vào trong cung điện.


- Có người ra rồi.


Đột nhiên rất nhiều thân ảnh nhanh chóng bay ra, nhưng mà chỉ thấy trên người bọn họ đều khiêng một cỗ thân thể, một màn khiến tất cả mọi người chấn động, đây là có chuyện gì?


- Hình như đã không còn khí tức, những người này chẳng lẽ đều chết rồi sao?


Rất nhanh, đám người vừa xuất hiện đã ra ngoài Thiên Đài, ném thi thể xuống đất.


- Nhị sư huynh để cho chúng ta chuyển cáo cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo, không cần phải tiếp tục phái nằm vùng xâm nhập Thiên Đài, nếu không, đến bao nhiêu, tru sát bấy nhiêu.


Để lại lời đe dọa đầy sát khí, những người này lập tức xoay lưng rời đi. Vô số người kinh ngạc đến há hốc mồm, trong đó có cả một đám thành viên cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo đang toát mồ hôi hột, những thi thể này hoàn toàn chính xác là nằm vùng được phái đến! Thiên Đài vậy mà không chút khách khí tru sát!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp