Thiên Trạch cổ thụ hình như có sở cảm ứng, xích huyết quang huy không ngừng lưu chuyển, khí tức pháp tắc kinh khủng bộc phát, bao dung thiên địa vạn pháp.
Đám người có thể trông thấy ở trung ương cổ thụ có ngàn vạn tia xích huyết mộc đan vào tạo thành một khỏa Thần Mộc, chắn hẳn đó chính là Thiên Trạch cổ thụ tâm, theo như đồn đãi xích huyết Thần Mộc, phảng phất được hiến huyết vô tận quán chú mà thành, thậm chí có thể nhỏ ra máu tươi.
- Thần Mộc chọn chủ, chắc hẳn ngươi từng đi theo tiền bối cổ Vương, bọn hắn mượn ngươi ngộ Đế đạo, thành tựu Đế Vương, Cơ Thương hôm nay tới đây, cầu mang theo Thần Mộc trăm năm, thành tựu sau này thề tuyệt không kém hơn tiền bối.
Thân thể Cơ Thương chậm rãi phiêu động, cửu long xoay quanh chói mắt, hào quang tranh huy với thiên địa, đang trao đổi cùng Thần Mộc. Quả nhiên, nghe được Cơ Thương nói vậy, Thần Mộc xích huyết quang càng tăng lên, giống như có thể nghe hiểu lời Cơ Thương. Lúc này, quang huy phủ kín thiên địa, tràng cảnh biến ảo, đám người chỉ thấy phía dưới Thiên Trạch cổ thụ phía dưới xuất hiện một thân ảnh hư ảo, thân ảnh ấy xuất trần bồng bềnh giống hệt Cổ Đế đang tản bộ bên cạnh Thiên Trạch cổ thụ, trao đổi với cổ thụ. Ngay sau đó, trong lòng bàn tay vị cường giả này xuất hiện một khỏa tinh hỏa, lúc sáng lúc tối. Hắn thở ra một hơi, khỏa tinh hỏa bay ra, hóa thành một đạo lưu quang vô cùng chói mắt, bắn vào sơn mạch. Tinh hỏa hóa thành hỏa diễm lưu quang, hỏa diễm lưu quang lại hóa thành hỏa diễm ngập trời rồi rơi xuống đất, lập tức khắp sơn mạch hóa thành hỏa diễm sơn.
- Vĩnh hằng lực lượng.
Cơ Thương thốt lên. Tâm thần bọn Lâm Phong rung động, lực lượng thật kinh khủng, thổi một hơi, búng tay thôi đã hóa thành một phiến hỏa diễm sơn.
- Thời cổ tiên Vương có Đế lộ của họ, ta sẽ tự bước ra đạo của riêng ta, thành tựu tuyệt không kém gì cổ nhân, quyết không bôi nhọ Thần Mộc.
Niềm tự tin của Cơ Thương tản ra từ tận xương tủy, giữ chí phong Vương, ý chí cường giả, bất khuất không buông tha, huyễn cảnh lập tức biến mất, thân ảnh cổ nhâncũng mất tích.
- Thiên Trạch Thần Mộc có sinh mệnh.
Lâm Phong khiếp sợ, Cơ Thương xác thực có chỗ hơn người, tâm chí cứng cỏi vô cùng. Người có thể thành tựu tuyệt thế cường giả, chỉ có thiên phú thì xa xa chưa đủ, nếu không có trái tim cứng cỏi và ý chi bất khuất, vậy sẽ biến thành võ giả tầm thường. Tiếng ầm ầm kinh thiên truyền ra, Thiên Trạch cổ thụ như muốn nhổ gốc bay lên, xích huyết quang bao phủ chư thiên, hóa thành một cây Thần Mộc đỏ như máu khiến cho đồng tử mọi người có chút ngưng tụ, Thần Mộc chọn chủ, Thiên Trạch cổ thụ thật sự đã đồng ý chọn Cơ Thương sao! Chung nhân nhìn ngó nhau, trong nội tâm khiếp sợ không thôi, chẳng thể nào ngờ Cơ Thương đến Thần Mộc cốc lại thực sự đạt được Thiên Trạch Thần Mộc. Thiên Trạch cổ địa, trên cổ phong, lão giả nhìn thấu không gian, trông thấy một màn này, thầm cảm thán:
- Đây đã là lần thứ ba trong vòng mười năm xuất hiện người lấy đi Thiên Trạch Thần Mộc rồi, thế hệ thanh niên hiện tại của Thần Mộc cốc không cách nào tranh phong.
Chẳng biết qua trăm năm nữa, bao nhiêu nhân vật yêu nghiệt sẽ xuất hiện đây. Thần Mộc cốc chiếm cứ Thiên Trạch, đoạt được bảo địa khiến vô số người đố kỵ, đã từng trải qua không ít lần rung chuyển. Nhưng Thần Mộc cốc vẫn cứ trường tồn, chưa từng bị các đại Cổ tộc tuẫn sát, nguyên nhân thực sự chính là Thần Mộc cốc chỉ thay Thanh Tiêu thủ hộ Thần Mộc. Nếu không có thiên tư yêu nghiệt, vậy họ cũng sẽ không cách nào được Thần Mộc tán thành. Bởi vậy, Cổ tộc đành chấp nhận Thần Mộc cốc tồn tại, trong gia tộc xuất hiện thanh niên vương giả đều được cho đến Thần Mộc cốc thử một lần. Thiên Trạch Thần Mộc lơ lửng trên đỉnh đầu Cơ Thương, gốc Thần Mộc đỏ thẫm như ngàn vạn giọt máu hội tụ mà thành. Chợt thấy bên trong Thần Mộc có một giọt máu thật sự chảy ra, tí tách nhỏ xuống đỉnh đầu Cơ Thương, rót thẳng vào cơ thể hắn. Trong khoảnh khắc, huyết quang lan tràn,pháp tắc trên người Cơ Thương càng tỏa sáng hơn, chói mắt vô biên, tản ra hào mang vạn trượng.
- Trăm năm tiếp theo, ngươi đi theo ta đạp thiên độc tôn.
Cơ Thương ngẩng đầu, ngạo nghễ tuyên bố, xích huyết Thần Mộc lập tức phát ra tiếng hô ứng, chui vào trong thân thể Cơ Thương, ứng với câu nói đi theo Cơ Thương.
- Đã xong.
Những người khác nhao nhao tiến lên, mỉm cười nói:
- Chúc mừng Cơ Thương huynh được Thần Mộc tán thành, thiên địa phù hộ, tương lai tất thành vương giả.
- Phong thái Cơ Thương huynh thuyết phục Thần Mộc, phong vương đã nằm trong tầm tay.
Cơ Thương nghe lời chúc tụng nhưng thần sắc lại vô cùng yên bình, khoảng cách phong vương rốt cuộc đã tiến thêm một bước dài. Trong đầu hắn đang hiện lên cảnh tượng ngày xưa Doanh Thành phong Vương.
- Doanh Thành, ngươi chờ đó, ngày xưa ta không thể đấu với Lăng Thiên, bỏ lỡ thời đại ba người tranh phong.
Hôm nay Lăng Thiên sớm đã trở thành quá khứ, còn ta sẽ là đối thủ mới của ngươi. Thần mang trong mắt Cơ Thương sắc nhọn vô cùng như muốn tranh phong với thiên địa. Khí tức cuồn cuộn lại ùa đến, khuôn mặt cũ trên hư không tái hiện.
- Cơ Thương.
Lão giả này hô lên, Cơ Thương lập tức ngẩng đầu, cất cao giọng:
- Tiền bối có gì phân phó.
- Thiên Trạch cổ thụ chọn chủ, sẽ đi theo ngươi trăm năm, nhớ rõ trăm năm sau phải đưa Thiên Trạch cổ thụ về, để tránh đoạn tuyệt duyên phận Thiên Trạch.
Mặt khác, Thiên Trạch cổ thụ chỉ có trăm giọt máu, mỗi khi tiêu hao một giọt đều là tổn thất lớn, dù có trở lại Thiên Trạch cổ địa thì cũng mất đến trăm năm mới khôi phục được, ngươi nhớ rõ nếu không cần thiết thì tuyệt đối không tùy tiện vận dụng. Lão giả dặn dò Cơ Thương, hắn khẽ gật đầu:
- Trong vòng trăm năm, Cơ Thương chắc chắn trả lại cho Thần Mộc cốc.
- Ân.
Thân ảnh già nua khẽ gật đầu, điểm lão vốn chẳng lo lắng, người được Thiên Trạch Thần Mộc tán thành qua trăm năm đều có đại thành tựu. Hơn nữa tâm chí bọn họ không thể so sánh với hạng tầm thường, tuyệt đối chẳng tham luyến Thần Mộc.
- Thần Mộc đã chọn chủ, Thần Mộc Kỳ, tiễn đưa chư vị khách nhân rời cổ địa.
- Tiền bối.
Ngay giây phút này, Lâm Phong chợt hô lên khiến cho khuôn mặt trong hư không lộ ra thần sắc khác thường, hỏi:
- Chuyện gì?
- Cơ Thương đã được Thần Mộc chọn chủ, mà ta còn chưa từng thử một lần, mong rằng tiền bối ban cho chúng ta cơ hội.
Lâm Phong khách khí nói với lão giả trong hư không.
- Hết thẩy nhân kiệt đến Thiên Trạch cổ địa tìm Thần Mộc đều ở thượng vị Hoàng cảnh, cá biệt cũng là trung vị Hoàng đỉnh phong.
Ngươi nhìn như chỉ có Tôn Chủ cảnh, nhưng mà ta xem tinh thần ngươi có lẽ đã trèo lên Hoàng vị mới đúng, cho dù tu luyện bí pháp kỳ dị che giấu tu vi khiến người khác khó lòng nhìn thấu.
- Hạ vị Hoàng cảnh.
Lâm Phong chậm rãi nói, lập tức trên người có mười hệ pháp tắc bùng nổ khiến thần sắc lão nhân ngưng lại:
- Sở hữu mười hệ pháp tắc quả thật không dễ, vậy ta cho ngươi một cơ hội.
Tuy nhiên ta phải nhắc nhở ngươi, từ xưa đến nay, những người mang Thần Mộc đi đều có tu vi thấp nhất là trung vị Hoàng đỉnh phong, khả năng thành công của ngươi rất thấp.
- Vãn bối minh bạch, tiền bối cho cơ hội đã là may mắn của vãn bối.
Lâm Phong khách khí đáp lại, hắn biết rõ, lấy tu vi của mình, nếu không phải hôm nay trùng hợp thì ngay cả tư cách đặt chân đến Thiên Trạch cổ địa cũng chả có. Thanh nhiên Thần Mộc cốc tuyệt đối sẽ không cho phép mình tiến đến.
- Không sao, nếu có thể mang Thần Mộc đi, đó là tạo hóa bản thân ngươi, nơi đây Thiên Trạch dày đặc, còn có hơn mười gốc Thiên Trạch Thần Mộc, nếu có thể trong vòng trăm năm mà toàn bộ đều bị mang đi, vậy có nghĩa rằng Thanh Tiêu đến thời thịnh thế.
Lão nhân dứt lời, thân ảnh lập tức biến mất không thấy gì nữa. Ánh mắt mọi người nhìn Lâm Phong hơi có chút khác thường, gia hỏa này mới tới hạ vị Hoàng mà đã dám nghĩ đến Thiên Trạch Thần Mộc, quả thực không biết tự lượng sức mình.
- Cơ Thương huynh, chúng ta về trước thôi, đám huynh đệ còn muốn tiếp tục chè chén một phen với huynh.
Thần Mộc Kỳ mỉm cười nói với Cơ Thương, chẳng hề có tâm tư ở chỗ này làm chuyện vô nghĩa, hôm nay mang theo Cơ Thương tới đây cũng chỉ vì Cơ Thương đích thật có cơ hội được Thiên Trạch cổ thụ công nhận, trên thực tế hắn đã thành công rồi.
- Chư huynh thịnh tình, sao dám không tuân lời.
Cơ Thương nhiệt tình đáp lại, hôm nay đạt được Thiên Trạch Thần Mộc, tâm tình của hắn đang rất tốt, lập tức một hàng người cuồn cuộn mà đi, chỉ còn lại mấy người ở lại, dường như có ý định giống Lâm Phong, cũng muốn thử một lần. Sau khi đám người kia rời đi, Lâm Phong lập tức bây lên không trung, hiện tại trong rừng rậm còn có ngàn vạn hóa thân của hắn, tức có đến hai ngàn vạn con mắt. Thần Niệm Cung Khuyết phóng thích quang mang, ngàn vạn sợi tơ hướng trải khắp Thiên Trạch cổ địa, cảm thụ được chỗ nào có pháp tắc cường hoành. Bản tôn Lâm Phong cấp tốc bay lượn, qua vài phút, hắn đáp xuống trước một gốc Thiên Trạch cổ thụ, bất tuy đây hiển nhiên không phải cổ thụ Vương, nhưng Lâm Phong chẳng nhìn tới nó mà lại chăm chú vào mặt đất bên cạnh.
- Đông!
Lâm Phong đạp mạnh xuống, lập tức từng đạo quang vân hướng thâm nhập mạnh mẽ, xuyên thấu mảnh đất này. Tiếng ầm ầm truyền tới, Lâm Phong liên tục đạp khiến phiến đại địa này như muốn rạn nứt. Một gốc cổ thụ cực lớn chậm rãi từ phía dưới bay lên, tọa lạc trên mặt đất, pháp lực nồng đậm vô cùng, giống như đang gây hấn với Lâm Phong vậy.
- Cây cổ thụ thành tinh rồi.
Lâm Phong thầm nghĩ, từng sợi Thế Giới Lực trên người hắn phóng ra. Cảm nhận được cỗ Thế Giới Lực lực này, gốc Thiên Trạch cổ thụ kia bắt đầu chuyển động, tiếng ầm ầm lại vang lên, cổ thụ hóa thành một cây Thần Mộc nhỏ, trong chớp mắt phá không rời đi, nhanh như chớp, giống như tia sáng màu đỏ chói lòa.
- Hả?
Lâm Phong nheo mắt lại, Thần Mộc cảm nhận được Thế Giới Lực của mình vậy mà như chuột gặp mèo, thẳng thừng phi tốc bỏ chạy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT