Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1799 - Nhận Thua


...

trướctiếp


- Đã ký sinh tử khế ước trước trận đấu rồi, bây giờ trận chiến còn chưa kết thúc, chư vị muốn can thiệp sao?


Lâm Phong nhàn nhạt hỏi, trong giọng nói lộ ra mấy phần lãnh ý.


- Trận chiến này xem như thế hoà bất phân thắng bại được rồi, hai vị đều là thiên tài ngàn năm khó được, cần gì phải tranh giành ngươi chết ta sống, sẽ tạo thành tổn thất lớn với học viện, mong rằng các hạ ngưng chiến.


Người kia bình thản đáp lại, thanh âm rất nhẹ nhàng, dù sao hắn vốn không nên can thiệp trận đấu, nhưng mà bọn hắn lại không muốn để Cơ Vô Ưu tiếp tục chiến nữa.


- Ta có thể giết hắn.


Cơ Vô Ưu nói nhỏ, sát ý vô cùng rõ, người kiađáp lại:


- Ta biết rõ ngươi có bí pháp, nhưng mà kết cục sẽ lưỡng bại câu thương, hà tất phải như vậy.


Dù chiến thắng hắn thì như thế nào, sau đó ngươi nghĩ xem sẽ phải chậm trễ mất bao nhiêu thời gian tu luyện? Người kia lại nói:


- Huống hồ, ngươi còn chưa biết hắn cũng có át chủ bài hay không, lưỡng bại câu thương đối với ngươi chẳng có bất kỳ chỗ tốt gì đáng nói, nên cố gắng tu luyện thì hơn, lần sau tái chiến nhất định phải thắng, hay ngươi không tin vào thực lực của mình.


Cơ Vô Ưu trầm mặc, vẻ bạo ngược trong mắt dần giảm xuống, hoàn toàn chính xác, nếu hiện tại dùng át chủ bài đối phó Lâm Phong thìchẳng đáng, ngày khác có cơ hội tái chiến cũng không muộn.


- Hôm nay xem như ta tha cho hắn.


Cơ Vô Ưu lạnh như băng nói ra. Cảnh này khiến lông mày Lâm Phong khẽ nhướng lên, khóe miệnglộ ra nụ cười thú vị, đạm mạc nói:


- Bại tướng lại dám buông lời tha cho ta, buồn cười đến cực điểm, tiếp tục chiến nào.



- Lâm Phong.


Cường giả Nguyệt Môn gầm lên với Lâm Phong, sau đótừ tốn khuyên bảo:


- Hà tất phải khiêu khích như vậy, nếu Cơ Vô Ưu tung hết át chủ bài ra, uy lực tất nhiên đáng sợ, chẳng hề có lợi ích gì đối với cả hai, bây giờ ngưng chiến xem như thế hoà bất phân thắng bại thì đương nhiên không còn gì tốt hơn.



- Ngươi không có nghe được hắn nói hôm nay tha cho ta sao!



- Nói nhảm mà thôi.


Khóe mắt Lâm Phong mang theo vài phần lạnh lùng, hắn đương nhiên cũng biết giết Cơ Vô Ưu rồi chỉ mang lại tác hại, lúc đó, Thiên Đài chỉ sợ nửa bước khó đi tại Thánh thành Trung Châu. Nhưng tên Cơ Vô Ưu quá kiêu, nếu tính như vậy thì thật sự quá lợi cho hắn.


- Ngưng chiến cũng được.


Nhưng thắng là thắng, bại là bại, không có chuyện thế hoà bất phân thắng bại, để hắn nhận thua thì ta cảm thấy không có vấn đề gì.


- Nhận thua?


Đồng tử Cơ Vô Ưu co lại, muốn mình nhận thua? Đệ nhất nhân Tiềm vương Nhân Bảng, Cơ Vô Ưu hôm nay nhận bại, không thể nghi ngờ là chắp tay nhường vị trí đệ nhất cho người, thừa nhận hắn không bằng Lâm Phong. Cường giả Nguyệt Môn kia nhíu mày, gia hỏa này dường như tuyệt đối không chịu nhượng bộ rồi, muốn Cơ Vô Ưu nhận thua thì không thể nào.


- Lâm Phong, thực lực Cơ Vô Ưu còn chưa hoàn toàn bày ra, thế hoà bất phân thắng bại là tốt rồi, ngươi hà tất phải như vậy.


Người Nguyệt Môn nhân thử thuyết phục, Lâm Phong hừ lạnh đáp:


- Vậy cứ tiếp tục, hắn không chịu nhận thua thì phân thắng bại nào.



- Oanh!


Khí tức kinh khủng từ trên người Cơ Vô Ưu điên cuồng phóng thích, thanh long Đồ Đằng phát ra Long Quang chói mắt vô biên.


- Cơ Vô Ưu.


Cường giả Nguyệt Môn nhân hét lớn, thủ chưởng mãnh liệt vung lên, trói buộc thân thể Cơ Vô Ưu, Cơ Vô Ưu cả giận:


- Ngươi làm gì?



- Ta đáp ứng Cơ Thương chiếu cố ngươi, nếu ngươi sử dụng bí pháp, với thực lực của ngươi bây giờ chỉ sợ mất một năm mới có thể khôi phục nguyên khí, tương đương với một năm này ngươi chẳng cách nào tiến thêm.


Với cả, trong một năm đó, thực lực Lâm Phong sẽ bay vọt đến đâu, thậm chí những kẻ khác cũng sẽ vượt qua ngươi. Nếu ngươi chỉ vì thắng bại nhất thời mà xem nhẹ tu vi của mình, vậy ngươi không xứng đánh đồng với Cơ Thương. Lời cường giả Nguyệt Môn xoáy thẳng vào trong óc Cơ Vô Ưu:


- Ngươi chớ quên, nhiều năm trước, Thiên Thần học viện phong vương Doanh Thành lúc đó cũng có tu vi giống như ngươi từng chịu nhục để diệt trừ một kẻ có thiên phú sánh ngang với hắn, Doanh Thành cũng từng cam chịu thất bại.


Thân thể Cơ Vô Ưu run rẩy kịch liệt, trong đôi mắt lộ ra sự thống khổ giãy dụa, chịu nhục tương đương với việc thừa nhận thất bại, hắn sẽ tự tay nhường ngôi vị đệ nhất Nhân Bảng cho Lâm Phong.


- Chẳng lẽ quyết đoán chấp nhận thất bại một lần mà ngươi cũng không có, còn nói gì đến chuyện vượt qua ca ca ngươi.


Người kia hét lớn, đồng tử Cơ Vô Ưu đỏ thẫm, trong óc vẫn đang giãy dụa không thôi. Rốt cuộc, hắn khẽ gật đầu, yêu đồng nhìn chằm chằm Lâm Phong, nói:


- Sỉ nhục hôm nay, ngày khác ta nhất định đòi lại, trận chiến này, ta bại!


Cơ Vô Ưu nói xong câu đó phảng phất như dùng hết lực lượng toàn thân, lập tức thân thể hắn lóe lên, rời khỏi nơi này, khí tức cuồng bạo vẫn lan tràn trong hư không. Có thể thấy được trận chiến bại này đả kích hắn mãnh liệt bực nào. Trong lòng Cơ Vô Ưu tự hiểu, chỉ bằng lần va chạm kinh khủng với Lâm Phong vừa rồi, nếu như không sử dụng toàn bộ át chủ bài, hắn không cách nào đánh bại Lâm Phong, đúng như người kia nói, cái giá phải trả quá lớn khiến hắn khó có thể chấp nhận. Với thiên phú và thực lực như hai người, một năm thôi sẽ xảy ra biến hóa quá lớn, Cơ Vô Ưu không được phép lãng phí. Tất cả nhìn theo bóng lưng rời đi, trong nội tâm hơi cảm thán, thất bại, Cơ Vô Ưu cuối cùng vẫn bại, hắn ngay trước mặt mọi người thừa nhận mình chiến bại. Nói như vậy, vị trí đệ nhất Nhân Bảng đã quy về Lâm Phong. Thân ảnh Lâm Phong vẫn ngạo nghễ đứng trên chiến đài, phảng phất như vị trí đệ nhất Nhân Bảng đã sớm nằm trong túi hắn. Suốt cả trận chiến cho tới bây giờ, hắn luôn có tín niệm tất thắng, trên thực tế, hắn đã làm được rồi.


- Ông!


Thành viên Thiên Đài nhao nhao bước lên chiến đài, đến cạnh Lâm Phong bên người, từng đôi mắt sắc bén, góc cạnh rõ ràng, lộ ra khí chất hận đời vô đối. Lần này bọn họ đã thay thế Tinh Thần Môn, trở thành môn phái vương giả trên Nhân Bảng. Trái lại, sắc mặt phe Tinh Thần Môn đều rất khó coi, Cơ Vô Ưu nhận thua khiến cho Tinh Thần Môn hoàn toàn bại trận, có thể nói bọn họ chẳng thắng được trận nào, để đệ nhất cường giả Tinh Thần Môn Cơ Vô Ưu cũng thua trong tay Lâm Phong.


- Hừ!


Vũ Văn Hầu hừ lạnh, phẩy tay áo bỏ đi, khuôn mặt hắn bây giờ phải nói hội tụ đủ mọi sắc thái khó coi. Vũ Văn Hầu là người chưởng quản Tinh Thần Môn, trong tay hắn, Tinh Thần Môn lưu lạc đến mức này, không thể nghi ngờ là chà đạp thể diện hắn xuống tận bùn. Tất cả thành viên Nguyệt Môn dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lâm Phong, sắc mặt của người nãy giờ nói chuyện cũng đã trầm xuống, khóe lộ ra nụ cười lạnh lùng, nói:


- Các hạ được lắm, cho ngươi vài phần thể diện, nhưng ngươi lại không biết điều chút nào.


Tuy rằng lần này các ngươi thắng, nhưng chớ quên, tại Vũ Hoàng cảnh, các ngươi mới bắt đầu mà thôi, một trận thắng đáng để đắc ý vênh váo đến thế sao. Lâm Phong thấy người này tráo trở nhanh như vậy thì thấy thật buồn cười. Vừa rồi hắn khách khí như vậy, bởi vì Cơ Vô Ưu đang ở đây, mặc dù hắn là thành viên Nguyệt Môn cũng không thể mạnh mẽ can thiệp. Nhưng Cơ Vô Ưu bỏ đi rồi, chiến đấu xem như kết thúc, người này lập tức đổi giọng ngay.


- Chưa tính đắc ý vênh váo, bây giờ nói ai đúng ai sai thì rất vô nghĩa.


Tuy nói Thiên Đài hôm nay còn lúc đầu ở hạ vị Hoàng, nhưng có lẽ qua vài năm nữa sẽ không chỉ chà đạp mỗi Tinh Thần Môn. Lâm Phong không chút khách khí đáp lại làm cho lông mày đối phương nhíu lại, lạnh nhạt hỏi:


- Ngươi còn muốn chà đạp ai?



- Trong vòng ba năm, chư huynh đệ Thiên Đài sẽ lại bước lên chiến đài, đương nhiên, không phải một chiến đài này mà là chiến đài Địa bảng.


Lâm Phong sảng khoái đáp khiến cho đồng tử mọi người co rút lại, Lâm Phong dámkhiêu chiến Nguyệt Môn sao.


- Khẩu khí thật lớn!


Thành viên Nguyệt Môn nhao nhao muốn tiến lên, từng người phóng thích khí tức, đè ép bọn Lâm Phong, khiến cho phe Thiên Đài lộ ra vẻ phẫn nộ.


- Lúc trước Tinh Thần Môn cũng kiêu ngạo như vậy, hôm nay còn không phải giống phải như chó nhà có tang rồi đó sao.


Đạm Đài chế nhạo:


- Vài năm nữa, ta sẽ cho các ngươi cũng cảm thụ được cái nhục của Tinh Thần Môn ngày hôm nay.



- Vô tri cuồng vọng.


Một cường giả Nguyệt Môn quát lớn, bàn tay hắn vung lên, tiếng vang lập tức truyền ra, chỉ thấy không gian đại địa đột nhiên xuất hiện, bao phủ Đạm Đài vào trong đó. Thần sắc Đạm Đài lạnh lẽo, nổi giận gầm lên, quyền mang phá không, đại địa không gian rung chuyển nhưng chưa hề bạo liệt. Thủ chưởng của đối phương lại vung, lập tức đại địa không gian biến mất, hắn mở miệng:


- Tiểu gia hỏa, trung vị Hoàng và hạ vị Hoàng chênh lệch không phải đơn giản nhưtrong tưởng tượng của ngươi, chớ đắc ý vênh váo.



- Ba năm, trong vòng ba năm, trên chiến đài Địa bảng, ta nhất định hạ chiến ước, hi vọng chư vị nhớ cho rõ.


Tất cả mọi người, kể cả phe Nguyệt Môn đều dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Lâm Phong. Ba năm sau sẽ khiêu chiến Nguyệt Môn? Hắn đang kể chuyện hoang đường ư!


- Ta nhớ kỹ lời ngươi nói!


Người cầm đầu Nguyệt Môn đạm mạc mỉm cười, đồng tử thâm thúy nhìn chằm chằm Lâm Phong. Quả thật mạnh miệng, qua ba năm được mấy người bước vào trung vị Hoàng còn chưa biết đây này!


- Ngươi đương nhiên phải nhớ kỹ.


Ba năm là kỳ hạn Lâm Phong tự đặt ra cho mình, cho Thiên Đài. Hắn nhất định phải để Thiên Đài quật khởi trong thời gian ngắn ngủi, Nguyệt Môn sẽ trở thành động lực, làm ngọn núi khổng lồ mà bọn họ phải sang bằng. Sau Nguyệt Môn sẽ là cả Cơ Môn, đây là lời hứa của hắn đối với Thiên Đài!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp