Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1777 - Các học viện hội tụ


...

trướctiếp

Vọng Thiên Cổ Đô, nơi Quảng Hàn cung từng ở, Giới Vương thể, Thần Ấn vương thể cùng Sở Xuân Thu quật khởi sau một thời gian huy hoàng, nhiều thiên tài đều đến ba toà thành trung ương của Thanh Tiêu đại lục nên Vọng Thiên Cổ Đô mất đi vào phần sinh cơ.

Nhưng hiện tại nó dường như lại có sinh khí lần nữa. Di chỉ Thiên Diễn Thánh tộc xuất hiện làm Vọng Thiên Cổ Đô rung chuyển, các đại thế lực của Thanh Tiêu cũng nhận được tin tức mà đến khiến cho nơi đây lại tập trung ánh mắt của cả đại lục. Nhưng di chỉ cũng không phải tốt lắm, nó không còn ở nơi ngày xưa mà lại ở một chỗ vô cùng hoang vu vượt quá dự kiến của mọi người, không ai nghĩ đến nó sẽ xuất hiện ở nơi xa xôi thế, xem ra cung điện khi trước cũng chỉ là điềm báo thôi. Chuyện này khiến không ít người nhớ đến vị đạo sĩ kia, tên đó đã lấy được một pho tượng bên trong cung điện ngầm mà không biết bên trong ẩn chứa cái gì, có người nói đã thấy thân ảnh quỷ mị của vị đạo sĩ đó ngay nơi này, đương nhiên lời đồn này cũng không biết thật giả nhưng có thể xem là đúng, tuy mộ táng xuất hiện nhưng đến bây giờ vẫn chưa ai vào đó được. Bởi vì bên ngoài di chỉ có khắc trận đạo khủng bố, chỉ cần không cẩn thận ẽ bị huỷ diệt, cũng đã có rất nhiều đại sư trận đạo đến để nghiên cứu trận pháp để bước vào trong. Ở một nơi hoang vu xuất hiện một toà cổ mộ to lớn, chính là cung điện của Vô Cực Đại Đế, nhưng mọi người chỉ đứng xa mà không dám đến gần, bên trong cổ mộ này khắc rất nhiều quang vân khủng bố. Phía xa xa lại đứng không ít người, ánh mắt không ngừng nhìn về phúa này, dù nhạt nhưng vẫn bị chấn động, đây chính là di chỉ Thiên Diễn Thánh tộc, nếu như bước vào trong được sẽ có thể nắm lấy chỗ tốt nhưng đáng tiếc lại không cách nào vào. Phía trên một sơn mạch có hai thân ảnh đang đứng, một người là nữ tử với dung nhan tuyệt mĩ, thoát tục, người còn lại chính là Ma Vương áo đen, tóc dài phiêu động, hai người này chính là Hi Hoàng và Cửu U Ma Đế.


- Không nghĩ đến khi xưa Thiên Diễn Thánh tộc còn lưu lại thủ đoạn, giấu mộ táng ở đây, ngươi nói ngày xưa ở Tuyết Nguyệt đã từng thấy Viêm Đế đúng không?


Ánh mắt Hi Hoàng nhìn Cửu U Ma Đế, thấp giọng hỏi. Cửu U Ma Đế khẽ vuốt cằm, ngày xưa Viêm Đế mang Lâm Phong đến bên cạnh hắn.


- Đã như vậy có nghĩa, Viêm Đế không chết hoàn toàn, hôm nay đã phục sinh, Thiên Diễn Thánh tộc đã đưa ra chỉ thị gì đó cho hắn, ta hoài nghi người hôm ấy xuất hiện trước cửa Quảng Hàn cũng cũng là hắn.


Hi Hoàng nói, Cửu U Ma Đế mặt không biểu tình mà đáp lại;


- Chính xác như vậy, với tài năng ngày xưa của hắn thì khi sống lại cũng có thể khuấy động cả một vùng.



- Tính sao, hiện tại trong tay ta có cường giả như mây, một tên chết đi sống lại như hắn thì có thể lật tung bao nhiêu được chứ.


Trong măt Hi Hoàng hiện lên đạo bén nhọn, nàng và Cửu U Ma Đế đều là người chết một lần rồi nên tâm rất cứng cỏi, chỉ lộ sự mãnh liệt đối với võ đạo, không ngừng trùng kích bình chướng.


- Đi về trước đi, trận pháp này chỉ sợ còn lâu mới giải được.


Hi Hoàng chớp loé rồi biến mất, Cửu U Ma Đế cùng theo sau. Bên ngoài mộ táng đã có rất nhiều người, dù sao thời điểm nó xuất hiện đã gây ra trận long trời lở đất, có không ít cung điện xung quanh bị phá làm không ít người tìm kiếm xem ngọn nguồn chấn động. Đúng lúc này, một nhóm thân ảnh từ xa đến, những người này là thanh niên mặc trang phục một màu với uy phong mạnh mẽ, hơn nữa còn có khí thế sắc bén lợi hại.


- Nhân vật lợi hại, những thanh niên này dù chỉ là hạ vị Hoàng nhưng lại sôi sục ý chí, không biết người thế lực nào.


Mọi người thầm cảm thân.


- Người của Thiên Nguyên cố đô, trang phục này này ta đã thấy qua một lần, đồng phục của Vân Tiêu học viện ở Thiên Nguyên cố đô.


Lúc này không ít ánh mắt nhìn bọn họ, đám thanh niên này cư nhiên là người của Vân Tiêu học viện, một trong ba toà thành trung ương. Không ít người nhìn sang bên cạnh, học viện là những nơi thần thánh trong đại lục này, Thanh Tiêu đại lục chỉ có ba toà thành trung ương có học viện, bọn họ bồi dưỡng ra vô số nhân tài, sau khi đệ tử ra khỏi đó, có người còn vang danh thiên hạ, vậy nên tất cả môn sinh của các học viện đều được mọi người tôn trọng vì rất có thể họ sẽ là cường giả trong tương lai. Những thanh niên Vân Tiêu học viện vô cùng hưởng thụ loại cản giác này, mỗi người đều toát ra uy phong mạnh mẽ.


- Không nghĩ tới người Vân Tiêu học viện sẽ đến, có vẻ như tin tức đã lan xa tồi, mà cũng thật công nhận tình báo của học viện làm việc thật kinh khủng.


Mọi người thầm nghĩ.


- Lại thêm một nhóm người Mọi người nhìn sang hướng khác lại thấy nhóm thanh niên khác đến, bọn họ không hề mặc trang phục một màu cũng không tạo cảm giác chỉnh tề.



- Người Vân Tiêu đến nhanh thật đấy.


Giữa đám người truyền ra một âm thanh khiến cho người Vân Tiêu ngưng lại, người đến từ Yêu Hồn học viện.


- Yêu Hồn học viện các ngươi cũng không chậm a.


Có người trong nhóm Vân Tiêu khẽ nói, ánh mắt hai bên chạm vào nhau như toé ra tia lửa điện, mỗi một thành trong ba toà trung ương đèu sỡ hữu mười học viện, người của các học ciện này gặp nhau khó tránh khỏi việc xích mích mâu thuẫn, mỗi một tên đều nghĩ bản thân xuất chúng.


- Yêu Hồn học viện!


Mọi người đơ ra, nghe đồn cường giả Yêu Hồn học viện đều có vũ hồn yêu thú, học viện này rất kì quái, chỉ nhận người có yêu hồn, bọn họ chỉ chuyên về bồi dưỡng một loại nhân tài nên tiềm lực vô cùng xuất chúng. Thật không nghĩ tới mộ táng Thiên Diễn Thánh tộc lại thu hút được nhiều người đến vậy, rất nhiều người đều đến từ nơi rất xa để có thể thấy được sự tồn tại của một thế lực từng xưng bá Vọng Thiên Cổ Đô, uy danh hiển hách, chỉ đáng tiếc, thế lực này khi biến mất đã tan thành mây khói, nơi đây chỉ còn là di tích lịch sử, đến hôm nay mới hoàn toàn xuất hiện trước mắt người đời. Ngày càng có nhiều người chạy đến từ khắp các nơi, khu vực vài trăm dặm quanh đây cực kì náo nhiệt, tuỳ tiện liếc nhìn xung quanh đều có thể thấy nhân tài. Gần đó có nhóm người cưỡi cổ buồn cực lớn trên không trung đến đây với tốc độ khủng bố, bọn họ từ trong tầng mây đã nhìn thấy đươc cổ điện to lớn, tâm khẽ rung động, tò mò không biết bên trong đang ẩn chứa điều gì.


- Lâm Phong, cổ buồm này của ngươi thật nhanh, có lẽ chúng ta là người đầu tiên của Thánh thành Trung Châu chạy đến đây.


Đạm Đài cao giọng nói, dù cổ buồm này không thể dùng công kích nhưng tốc độ nhanh thì có thể dùng thay phương tiện đi lại.


- Đi.


Chúng ta xuống xem một chút. Lâm Phong mỉm cười tâm niệm cừa động thì cổ buồm đã hạ xuống hấp dẫn không ít ánh mắt. Lại một nhóm thanh niên có khí chất phi phàm, điều này khiến người ta liên tưởng đến học viện.


- Vị đó… Lâm Phong.


Lúc này một người Vọng Thiên Cổ Đô nhìn Lâm Phong với vẻ mặt kinh dị, tên Lâm Phong ngày xưa bị thiên vứt bỏ nay đã trở về rồi. Không ít người ở Vọng Thiên Cổ Đô đều biết Lâm Phong, dù sao khi xưa hắn cũng đã gây nên chấn động không nhỏ, ánh mắt mọi người không ngừng nhìn sang, Lâm Phong đã gia nhập học viện?


- Không biết những người này là môn sinh học viện nào, Lâm Phong thế mà đã vào học viện và còn quay trở lại đây.



- Không chỉ Lâm Phong mà còn có Ô, Toan, Thanh Phượng đều theo hắn, bọn họ đều là hậu nhân của Vọng Thiên Cổ Đô Yêu giới.


Sau khi mọi người thấy bọn Thanh Phượng thì nghị luận.


- Chư vị cũng là người học viện?


Một người nhìn bọn họ với ánh mắt bén nhọn. Lâm Phong nhìn lại, một trường bào trắng lộ ra khí thế uy phong lẫm liệt.


- Các ngươi không phải người Thánh thành Trung Châu, vậy chỉ có một khả năng đến từ học viện trong ba toà thành khác ư?


Tần Vũ thấy bọn họ nên cũng hỏi một ít.


- Ngươi thật vô lễ, chúng ta hỏi trước mà không trả lời lại còn hỏi ngược chúng ta, học viện dạy các ngươi đây sao?


Lúc này truyền đến một tiếng quát lạnh lẽo, mọi người ngây ra rồi cười thầm, những tên này không cùng học viện nên rất hiếu thắng muốn tranh phong. Đạm Đài nhíu mày, lạnh nhạt nói:


- Chỉ hỏi một chút mà đã thành lễ nghi học viện, các ngươi cố ý gây chuyện à?



- Hừ.


Người kia cười lạnh.


- Gây chuyện thì thế nào?



- Ngươi… Đạm Đài giận dữ nhưng lại nghe thấy Tần Vũ nói: - Xem trang phục của bọn họ thì hình như người của Vân Tiêu học viện.



- Ngươi cũng có mắt nhìn đấy.



- Chúng ra không phải đến để cãi vả với các ngươi.


Ánh mắt Hầu Thanh Lâm lạnh lùng quét sang đám kia rồi đạp đi, mặc kệ những người này tranh phong đoạt thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp