Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1749 - Lập Uy


...

trướctiếp

Đúng như Lâm Phong nói với Tần Vũ, kỳ hạn chót đã qua nhưng Lâm Phong vẫn không có tiến đến thỉnh tội, điều này làm cho Tịch Mộ cảm thấy hắn bị người ta quăng một cái tát vào mặt.

Ngày thứ hai, Tịch Mộ đứng trên không phủ đệ của Lâm Phong, thần sắc rét lạnh đến cực điểm.


- Lâm Phong, ta xem ngươi trốn được bao lâu.


Tịch Mộ phun ra một đạo thanh âm, hung hăng đạp xuống, một cỗ sát khí kinh khủng đánh vào phủ đệ của Lâm Phong bên dưới, âm thanh đổ vỡ ầm ầm vang lên, toàn bộ phủ đệ yếu ớt không chịu nổi một kích. Tịch Mộ lại lần nữa chà đạp xuống, tuy hắn thanh tú nhưng lúc phát giận lại giống như một tôn Hồng Hoang yêu thú cực kỳ khủng bố, khí tức cuồng bạo tràn ngập khắp nơi, rất nhanh, toàn bộ phủ đệ của Lâm Phong bị phá hủy triệt để, trở thành một mảnh phế tích, khiến cho người chung quanh câm như hến, Tịch Mộ hai lần thông báo Lâm Phong đến để hỏi tội, nhưng Lâm Phong chưa từng lộ mặt ra một chút, cái này đúng đủ “nể mặt” đấy. Nhìn phế tích trước mắt, thần sắc Tịch Mộ như thường, ngự không rời đi. Đối với tất cả những chuyện này, Lâm Phong không hề biết, bây giờ hắn mới bước ra khỏi Tuyên Điện, duỗi lưng một cái, ánh mặt trời ấm áp vẩy lên người, Lâm Phong cảm thấy đặc biệt khoan khoái và dễ chịu, trong Tuyên Điện vài ngày, có thể nói hắn từ một người không hiểu biết gì về Thanh Tiêu đại lục trở thành một người hiểu biết uyên thâm, tin tức của Tuyên Điện quá mức khổng lồ, tất cả các loại tin tức đều có, thế lực Đế cấp hắn cũng biết một chút, thậm chí Thanh Đế Sơn, Yêu Dạ Đảo hắn cũng biết, đương nhiên đối với thế lực Đế cấp bình thường, hắn chỉ biết sơ lược mà thôi, một ít thế lực cường đại xuống dốc, chỉ hiểu qua qua. Biết nhiều rồi nên tinh khí thần Lâm Phong rất sảng khoái thoả mãn, hình như tinh thần không có một nào mỏi mệt cả. Vậy mà lúc này, hắn lại thấy Đạm Đài cùng với Đại Hại Trùng dắt tay nhau mà đến, hai người đều chau mày, trên người mang theo sát khí nhè nhẹ.


- Lâm Phong.


Đạm Đài cướp lời Đại Hại Trùng mở miệng nói trước:


- Cơ Môn quá càn rỡ.



- Cơ Môn thế lớn, tự nhiên sẽ không mang những nhân vật mới như chúng ta để vào mắt, nếu đổi vị trí, chúng ta ở vào góc độ Cơ Môn, chúng ta cũng sẽ không có quá nhiều coi trọng đối với môn sinh mới bước vào học viện.


Lâm Phong cười nói, lộ ra vẻ yên bình, phong khinh vân đạm.


- Tuy nói như vậy, nhưng mà từ khi chúng ta khảo hạch Cơ Môn liền một mực gây sự, nhiều lần khiêu khích, nếu có đủ thực lực, ta nhất định diệt đi cái Cơ Môn này.


Đạm Đài giận không kìm chế được nói, Đại Hại Trùng cũng mở miệng:


- Mấy ngày nay, Tịch Mộ đều tuyên bố muốn ngươi đến thỉnh tội, vừa rồi hắn oanh phủ đệ của ngươi thành một mảnh phế tích rồi, bọn hắn căn bản không đối đãi với chúng ta như môn sinh của học viện.



- Ngay vừa rồi?


Lông mày Lâm Phong nhíu lại hỏi Đại Hại Trùng.


- Ngay vừa rồi.


Đại Hại Trùng gật đầu. Trong đôi mắt Lâm Phong lộ ra vẻ lạnh, thản nhiên nói:


- Tiến nhập học viện mấy ngày, nhưng ta một mực bên trong Tuyên Điện xem tin tức của Thanh Tiêu đại lục, vô luận Tuyên Điện hay Chiến Vương Điện, ta chỉ có thể bước vào tầng thứ nhất, còn đang lo không biết tìm ai khiêu chiến, khiến cho Chiến Vương Lệnh tăng lên cấp bậc, đúng lúc lại có người đưa tới cửa, chẳng phải rất tốt sao.



- Ách.


. . Đạm Đài cùng Đại Hại Trùng nghe được lời nói của Lâm Phong thì hai mắt chớp chớp, một hồi không nói gì, gia hỏa này. . . Thật ngoan độc.


- Đi, chúng ta cũng đi đến phủ đệ của Tịch Mộ dạo chơi.


Lâm Phong cười nói ra, thân ảnh ba người lập tức lóe lên, lao thẳng tới chỗ phủ đệ của mình. Không lâu sau, Lâm Phong đi vào chính chỗ mình ở, quả nhiên hắn nhìn thấy chỗ đó biến thành một mảnh phế tích, có người ở bên cạnh thấy Lâm Phong trở về, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, bọn hắn còn tưởng rằng Lâm Phong đã trốn đi rồi.


- Ông!


Thân hình Lâm Phong lóe lên, xuất hiện trước mặt một đạo thân ảnh, trên mặt người này chứa đầy ý cười, hình như ở một bên xem náo nhiệt, thấy Lâm Phong đột nhiên xuất hiện trước người thì không khỏi có chút hăng hái mà hỏi:


- Các hạ muốn đi Tinh môn bồi tội sao?



- Ta muốn hỏi một chút, chỗ ở của Tịch Mộ chỗ nơi nào?


Lâm Phong hỏi người trước mắt, người này mặc một chiếc áo lông cáo trên người, có chút khác lạ, mang thân thể ủ lại giống như sợ lạnh vậy, nhưng người trong võ đạo, há có thể sợ lạnh sao.


- Chỗ ở Tịch Mộ?


Dám hỏi các hạ muốn làm gì? Hình như người kia có thêm vài phần hào hứng cười hỏi Lâm Phong.


- Nếu như hắn hủy đi phủ đệ của ta, ta cũng muốn đáp lễ một cái.


Lời nói của Lâm Phong làm cho đối phương lộ ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt nhìn vào hai con ngươi của Lâm Phong, lập tức nở nụ cười nói:


- Tốt, ta vừa trở lại học viện đã nghe nói nhân vật mới lần này đều là người tuyệt vời, xem ra quả thật như vậy, ngươi đã muốn đi đến phủ đệ của Tịch Mộ, ta sẽ dẫn ngươi đi.



- Đa tạ.


Lâm Phong mỉm cười gật đầu, mấy người đạp bộ trong hư không, cảnh này khiến người chung quanh càng lộ ra thần sắc cổ quái.


- Đi huỷ phủ đệ của Tịch Mộ, hơn nữa, gia hỏa này tự mình dẫn đường?


Một hàng người nhao nhao đuổi theo, tất cả đều cảm thấy hào hứng, lại có vài phần khí thế hùng dũng, đi thẳng đến phủ đệ của Tịch Mộ. Giữa đường, thanh thế của đám người này càng ngày càng hùng dũng, tất cả mọi người đều biết rõ, Lâm Phong mới tiến nhập học viện gặp nhiều rắc rối, muốn đi hủy phủ đệ của Tịch Mộ. Lúc này, Tịch Mộ đang đứng trong sân nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên đôi mắt của hắn mở ra, hướng về phương xa nhìn lại, hắn thấy một hàng người hùng dũng mà đến, khuôn mặt không khỏi lộ ra một vòng dị sắc, hình như đám người kia đang lao thẳng tới phủ đệ của hắn.


- Kinh Thú?


Tịch Mộ nhìn chằm chằm vào thanh niên mặc áo lông cáo bên cạnh Lâm Phong, lông mày có chút nhíu lại, hắn chưa từng gặp qua Lâm Phong, nên không nhận biết Lâm Phong, nhưng Kinh Thú hắn có thể không biết sao.


- Chính là nơi này.


Kinh Thú bay đến phía trên phủ đệ Tịch Mộ cười nhẹ nói. Thân ảnh Tịch Mộ bay lên không, nhìn xem Kinh Thú, thần sắc tỏ vẻ bất thiện nói:


- Kinh Thú, ngươi và ta xưa nay không oán không thù, ngươi làm như này là có ý gì?



- Tịch Mộ, ta chỉ đi ngang qua, hắn mới là nhân vật chính.


Kinh Thú nhún vai, giống như lão nhân sợ lạnh vậy, hai tay giấu vào trong tay áo, khiến người ta không thấy không rõ hai tay của hắn.


- Kinh Thú?


Lâm Phong nhìn thanh niên mặc áo lông cáo bên cạnh bằng nhất nhãn, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười nhạt, tùy ý tìm người dẫn đường, lại trùng hợp như vậy, tìm đúng một danh nhân, mà người này lại khiến Tịch Mộ có chút sợ sệt, vừa đến đã bỏ qua quan hệ, nói ngươi và ta không thù không hận. Tịch Mộ hướng ánh mắt của mình nhìn về phía Lâm Phong, chỉ thấy lúc này Lâm Phong cũng vừa vặn nhìn hắn, hai người đều không nói chuyện, nhưng có thể cảm giác được khí tràng của đối phương.


- Lâm Phong.


Trầm mặc một lát, Tịch Mộ phun ra một đạo thanh âm đến:


- Không nghĩ tới ngươi tìm cho mình chỗ dựa nhanh như vậy, ngươi muốn Kinh Thú vì ngươi xuất đầu sao?


Lâm Phong lộ ra một tia cười lạnh, thân hình chậm rãi đi về phía trước, trực tiếp đứng trước người Tịch Mộ, khoảng cách giữa hai người chỉ tầm mười mét mà thôi.


- Ngươi thật sự quá để ý mình rồi đó.


Lâm Phong phun ra một đạo thanh âm.


- Đông!


Hư không rung động, chỉ thấy bước chân Lâm Phong mãnh liệt dầy xéo xuống mặt đất, từng khối cự thạch khủng bố oanh kích xuống phía dưới, khiến cho thần sắc Tịch Mộ cứng đờ.


- Làm càn.


Tịch Mộ gầm lên một tiếng, thanh âm cuồn cuộn vang lên, bụi đất tung bay mù mịt, chỉ thấy Lâm Phong lại đạp chân xuống hư không lần nữa, thiên địa run lên, đại địa pháp tắc hội tụ thành một ngọn núi, từ trên vòm trời đập xuống, phủ đệ to lớn không ngừng sụp đổ, hóa thành một mảnh phế tích. Tịch Mộ vẫn bảo trì vẻ bình thản, thân thể không nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Phong nói:


- Ngươi thử động một lần nữa xem.



- Oanh!


Tịch Mộ vừa dứt lời, Lâm Phong lại chà đạp hư không lần nữa, đúng lúc này toàn bộ cự thạch cuồng bá hơn đánh xuống, bao trùm khắp phủ đệ phía dưới, tiếng nổ vang lên từng cơn, tro bụi không ngừng bay vào trong hư không khiến mọi người cảm thấy khó thở, mọi người tránh xa đám bụi nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía Tịch Mộ đang giằng co với Lâm Phong, quả nhiên nhân vật mới này kiêu ngạo đúng như lời đồn.


- Ngươi cho rằng ngươi đã tìm được chỗ dựa, ta sẽ không dám động vào ngươi sao?


Trên người Tịch Mộ tràn ngập một cỗ khí tức Mãng Hoang kinh khủng, khủng bố đến cực điểm, cuồn cuộn đánh về phía Lâm Phong. Chỉ thấy Lâm Phong trực tiếp quay người lại, bước chân bước về phía trước một bước, khiến cho thần sắc Tịch Mộ ngưng lại.


- Đi lên chiến đài tiềm vương Nhân bảng.


Lâm Phong nói ra một câu khiến cho mọi người cảm thấy lộp bộp trong lòng, tất cả lộ ra một vòng thần sắc kinh hãi, Lâm Phong sợ Tịch Mộ sao? Tất cả sẽ được chứng minh trên chiến đài! Xem ra Tịch Mộ vân luôn đơn phương cho rằng Lâm Phong trốn tránh hắn, Lâm Phong vừa xuất hiện, đã mang phủ đệ của hắn hủy đi, đồng thời còn muốn hắn lên chiến đài Nhân bảng.


- Cuồng đồ vô tri.


Thân ảnh Tịch Mộ cuồn cuộn đi về phía trước, một người mới mà cũng dám bảo hắn lên chiến đài Tiềm Vương bảng, chuyện này đối với hắn mà nói là sỉ nhục. Mọi người xì xào bàn tán, lập tức đuổi theo, trong lúc nhất thời, Chiến Vương học viện càng thêm náo nhiệt. Ngày đầu tiên tân sinh tiến nhập học viện, Vũ Văn công chúa đã khiêu chiến cường giả xếp hạng thứ ba mươi trên Tiềm Vương Nhân bảng, lúc này mới qua mấy ngày ngắn ngủi, lại có một người mới khiêu chiến Tịch Mộ có xếp hạng thứ mười tám trên Tiềm Vương bảng. Vũ Văn Tịnh trong lạc viện nhìn người trước mặt, lộ ra thần sắc kinh ngạc:


- Ngươi nói, Lâm Phong đánh vào phủ đệ của Tịch Mộ, hơn nữa còn hạ chiến thư?



- Vâng, Vũ Văn công chúa có hứng thú đi xem hay không.


Trong nội tâm Vũ Văn Tịnh có phần không vui, người Lâm Phong khiêu chiến chính là Tịch Mộ có bài danh thứ mười tám, đứng trước nàng.


- Không cần, ta đã lường trước được người này chỉ tự rước lấy nhục mà thôi, chiến đấu kết thúc, ngươi tới nói cho ta biết kết cục là được.


Vũ Văn Tịnh mở miệng nói.


- Cũng tốt, công chúa ở chỗ này chờ đợi là được.


Thân hình người kia lóe lên, lập tức phiêu nhiên bay đi. Rất nhanh, không ít người trong Chiến Vương học viện biết đến trận chiến đấu này, có người cười nói, lâu rồi không có người mới gây ra động tĩnh lớn như vậy. Chiến đài Tiềm Vương Nhân bảng, Tịch Mộ cùng Lâm Phong đứng bên trên chiến đài, Tịch Mộ đứng trong hư không, khí tức toả ra rất đáng sợ, nhìn chằm chằm Lâm Phong nói:


- Bị một nhân vật mới khiêu chiến là sỉ nhục, ngươi đã dám làm nhục ta, ta nhất định hoàn lại gấp mười lần.


Lâm Phong nghe thấy lời nói của Tịch Mộ thì lộ ra một nụ cười thản nhiên, hình như có chút khinh thường, cánh tay run lên, trong hư không lập tức có một hàng chữ viết phiêu phù ở đó, tất cả nhìn thấy đều giật mình, trong lòng mọi người có chút nhảy lên, gia hỏa này điên rồi sao!


- Nếu chỉ là khiêu chiến thì có chút không thú vị, lập khế ước đi!


Trong miệng Lâm Phong phun ra một đạo hàn âm, giờ khắc này nội tâm Tịch Mộ cũng cảm thấy lộp bộp, hai con ngươi nhìn chằm chằm vào khế ước trong hư không!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp