Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1740 - Công Kích Lôi Đình


...

trướctiếp

Cuối cùng thân ảnh của Lâm Phong cũng hướng về phía Đại Hại Trùng đánh tới, thực lực Đạm Đài so với Đại Hại Trùng mạnh mẽ hơn không ít, mặc dù đối thủ cường hoành nhưng hắn cũng có thể kiên trì một ít thời gian, còn Đại Hại Trùng mà gặp phải đối thủ lợi hại thì chỉ sợ hắn không ứng phó được, nếu những lão sinh của Chiến Vương học viện tới kiểm tra bọn hắn thì chắc hẳn họ sẽ không khách khí, sẽ đánh cho bọn hắn mất đi sức chiến đấu làm cho bọn hắn không thông qua đực khảo hạch.

Hai loại lực lượng pháp tắc Phong thuộc tính và không gian pháp tắc bọc lấy thân thể Lâm Phong, giờ phút này đồng tử của hắn lộ ra tử vong chi ý lạnh như băng, trong lòng bàn tay của hắn, có từng sợi Thiên Ma kiếp lực quấn quanh, lấy ma khí làm vật dẫn, bao trùm lôi điện cùng với tử vong pháp tắc, ra tay muốn lấy sinh mệnh của kẻ khác.


- Xùy~~!


Một đạo ánh sáng khủng bố bao phủ về phía Lâm Phong, uy áp khủng bố từ trên trời giáng xuống.


- Giết!


Lâm Phong đã sớm có chuẩn bị, nổi giận gầm lên một tiếng, thanh âm bay thẳng vào trong đầu đối phương, lực lượng tử vong cùng lực lượng ma đạo trong mắt cuồn cuộn tràn ra, làm cho đồng tử đối phương run lên.


- Ông!


Bước chân Lâm Phong đạp mạnh vào trong hư không, hào quang ẩn hiện, thân thể vọt lên trên, công kích liền một mạch, phát sau mà đến trước, không cho đối phương có một chút thời gian thở gấp. Thiên Ma kiếp bao trùm lấy lực lượng pháp tắc phán quyết được oanh sát ra, trong nháy mắt bổ đôi công kích của đối phương, đánh lên trên người của đối phương, thần chí người kia cũng rất nhanh thanh tỉnh nên lập tức huy chưởng chống cự lại, nhưng mà hắn vẫn bị lực lượng kinh khủng oanh diệt, lực lượng phán quyết đáng sợ đã rơi vào trên người của đối phương, trực tiếp đánh ra một cái lỗ máu, khiến cho sắc mặt người công kích kia Lâm Phong trắng bệch, chạy trốn đi. Lâm Phong ngẩng đầu, nhìn về phía hư không, ánh mắt tĩnh mịch lạnh như băng, phun ra một đạo âm thanh rét lạnh:


- Đừng nên phạm ta, người nào ngăn ta, chết.


Dứt lời, Lâm Phong tiếp tục bước về phía trước, không để ý đến người kia nữa. Trong học viện, đám người Vũ Văn Hầu Lâm Phong nhìn thẳng vào hư không, giống như tuyên chiến với bọn hắn thì thần sắc không khỏi ngưng lại.


- Người này thật càn rỡ, dám lấy sức một mình khiêu khích chúng ta.


Bên người Vũ Văn Hầu có một người thần sắc lạnh lùng, thanh âm lạnh buốt, nhìn về phía chúng nhân nói.


- Không nghĩ tới ta lần này ta chủ trì khảo hạch, lại gặp được người dám tuyên bố muốn tru sát môn sinh Chiến Vương học viện, người này là một nhân tài, nhưng hình như chúng ta phải tăng lên độ khó của khảo hạch lớn hơn một chút thì phải.


Vũ Văn Hầu nhìn như yên bình, nhưng trong lòng lại ẩn chứa một vòng lãnh ý, nói:


- Vị nào nguyện ý đi đến?



- Tuy nói có không ít người bị ngăn cản chặn đánh ngay bên ngoài tòa thành, nhưng mà những người tiến vào trong tòa thành này cũng có số lượng không ít, mặc dù nhân số của chúng ta nhiều hơn bên so với bọn hắn một chút, nhưng chúng ta còn phải ngăn chặn người khác, mà một khi đi vào trong đó chúng ta sẽ như bị mù loà không thấy được mọi chuyện như khi quan sát địa đồ, sớm phái ra một người, sẽ thiếu một người, mong rằng Vũ Văn thận trọng.



- Không sai, Vũ Văn, chúng ta nên dựa theo chiến thuật khảo hạch đã thương lượng xong mà chấp hành.


Có hai người lần lượt mở miệng nói ra, hình như có chút bất mãn đối với cách làm của Vũ Văn Hầu, bọn họ tới đây để kiểm tra những nhân vật muốn bước vào Chiến Vương học viện, chứ không phải làm công cụ để Vũ Văn Hầu dùng để trả thù tư. Vũ Văn Hầu nhìn về phía hai người kia, lộ ra một nụ mỉm cười thản nhiên nói:


- Ta chỉ muốn trọng điểm khảo hạch một người này mà thôi, nếu như chư vị cho rằng không cần thiết, vậy thì tốt, dựa theo kế hoạch đã định mà làm việc, hiện tại, các ngươi tự tìm kiếm cho mình một đối thủ, sau đó tiến vào trong đó, vô luận giao thủ thành hay bại, thì tất cả đều đến cái hạp cốc này hội tụ, nơi này là con đường bắt buộc phải đi qua nếu muốn tiến nhập học viện, cũng là nơi khảo hạch tốt nhất, mặt khác, chúng ta nhiều người hơn nên trực tiếp đóng trong hạp cốc này chờ đợi nhân vật mới đến, còn mức độ khảo hạch, tự các ngươi nắm lấy.


Sự tình phát sinh bên ngoài Lâm Phong không hề hay biết, giờ phút này hắn đã đi tới chỗ Đại Hại Trùng, thanh niên công kích Đại Hại Trùng cực kỳ dã man và điên cuồng, giống như tính cách chiến đấu của Đạm Đài vậy, chiến ý cuồn cuộn giống như kỳ danh của học viện, người của Chiến Vương học viện đều thiện chiến, thần thông chiến đấu rất ngang ngược và cường đại, tất cả đều lấy công kích cường đại để trứ danh, uy lực vô cùng, đánh cho Đại Hại Trùng bị thương. Lâm Phong đánh ra Thiên Ma kiếp lực, tử vong trớ chú xuyên qua thân hình đối phương, người kia lập tức bỏ qua Đại Hại Trùng cùng Lâm Phong, công kích của hai người này đều vô cùng điên cuồng, chấn động thiên địa rung động, nhưng mà sau khi chiến đấu một lát đối phương liền biết rõ hắn không có khả năng làm khó dễ được Lâm Phong nên trực tiếp lóe lên rời đi, không có nửa điểm lưu luyến. Lâm Phong cũng không đuổi theo, mà hỏi Đại Hại Trùng:


- Còn khoẻ không?



- Không có việc gì.


Đại Hại Trùng nhếch miệng nói ra:


- Đi, chúng ta đi tụ hợp với Đạm Đài, chỉ sợ hắn cũng không được tốt lắm.


Lâm Phong gật đầu, đỡ lấy thân thể Đại Hại Trùng, hai người lập tức bay lên không, lao thẳng tới chỗ có thanh âm sư rống mà đi, con đường mà bộ lạc Đạm Đài đi vào là một con đường quang minh đại đạo, kích phát ra tất cả sức mạnh của thân thể, không ngừng lấy thuốc khai phát tiềm năng, dược kinh chắc chắn là cổ kinh bác đại tinh thâm, hơn nữa Đạm Đài đắm chìm trong đại đạo này, không suy nghĩ nhiều, nên thực lực rất cường hoành, bởi vậy hắn có thể cùng Đơn Mông tranh phong không rơi vào thế yếu, tuy người ngăn chặn Đạm Đài lúc này có thực lực rất mạnh mẽ, nhưng không có khả năng kích thương Đạm Đài trong thời gian ngắn. Bởi vậy, khi Lâm Phong cùng Đại Hại Trùng đến, đối phương cũng không hề do dự mà trực tiếp rút lui, Đạm Đài rống lên một tiếng với thân ảnh đã đi xa, trên mặt vẫn rất là tức giận, nói với Lâm Phong:


- Lâm Phong, những tên khốn khiếp này rõ ràng đang trả tư thù.



- Binh tới tướng đỡ, không cần để ý nhiều như vậy, chúng ta đi về phía trước đã.


Lâm Phong nói với Đạm Đài, ba người lập tức dắt tay nhau mà đi, phi hành trong hư không, tùy thời chuẩn bị ứng phó công kích. Nhưng mà chuyện khiến Lâm Phong có chút ngoài ý muốn chính là bọn hắn bay vùn vụt trong hư không, lại phát hiện ra con đường này rất thông suốt, không có người ngăn chặn bọn hắn, chuyện này khiến Lâm Phong ngửi được khí tức không tầm thường, chẳng lẽ phía sau có bão tố đang đợi bọn hắn? Hồi lâu sau, ba người Lâm Phong phát hiện mảnh thế giới này đang dần dần co rút lại, núi non hai bên tả hữu đang bao trùm lấy bọn họ, trước đây núi rừng bao la mờ mịt nhưng giờ nó đang thu hẹp lại, hơn nữa ngay cả vòm trời cũng đang khép kín, muốn tiếp tục hướng về phía trước thì nhất định phải đi qua địa phương giống như là hạp cốc kia. Một tiếng gào rít truyền đến, bọn người Lâm Phong thấy một đạo thân ảnh bị đánh ra từ bên trong sơn lĩnh ở đằng xa, phun ra hai ngụm máu tươi, đồng tử bọn họ không khỏi có chút co rút lại, tốc độ cùng thời gian dần trôi qua thay đổi thành chậm lại.


- Lâm Phong, xem ra chúng ta phải mau chóng tới đó.


Đại Hại Trùng nói với Lâm Phong.


- Chỉ sợ khảo nghiệm chân chính đến rồi, phần cuối của cái sơn lĩnh này sẽ là cửa ra, nhưng muốn ra ngoài, sợ là không dễ dàng như vậy.


Đạm Đài nhìn chằm chằm vào cái thông đạo duy nhất ở phía trước, âm thầm nói ra.


- Một đường oanh ra.


Thần sắc Lâm Phong như điện, lộ ra phong mang sắc lạnh.


- Lâm Phong, chỉ sợ phần lớn cường giả ngăn chặn chúng ta đều hội tụ ở nơi đây, nếu như không có cách nào cùng đi ra ngoài thì ngươi một mình đánh vào trong học viện trước, cùng lắm thì lần sau chúng ta trở lại.


Đạm Đài nói với Lâm Phong.


- Yên tâm đi, ba người chúng ta, sẽ không có vấn đề gì cả, ta đến mở đường, Đại Hại Trùng bị thương, Đạm Đài ngươi phụ tá ta cùng công kích một chỗ, thấy một người oanh một người, cần phải công kích giống như lôi đình, càng gọn gàng nhanh chóng càng tốt.


Lâm Phong bước chân hướng về phía trước, thanh âm cuồn cuộn vang lên, đồng tử thay đổi thành màu đen thâm thúy, ma quang lóe lên, giống như có một dòng suối Cửu U ẩn hiện trong mắt hắn.


- Hiểu rồi, một đường oanh đi qua.


Trên người Đạm Đài lộ ra khí tức Sư Tử Vương cuồn cuộn bá đạo, cuồng dã vô biên, giống như một tôn yêu thú khủng bố vậy. Ba người cùng bước vào sơn lĩnh phía trước, đại thụ che trời, cỏ cây rậm rạp như muốn che mờ tầm mắt của mọi người, Lâm Phong chỉ thấy phía trước xuất hiện một đạo thân ảnh, giống như một tôn mãnh thú, nhìn chằm chằm vào ba người Lâm Phong.


- Ông.


Thân thể Lâm Phong như cuồng phong, cùng lúc đó một cỗ ma ý ngập trời hàng lâm xuống, chèn ép lên trên người đối phương, giống như một tôn cổ ma vậy, thiên uy lăng lệ ác liệt, người kia ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào ánh mắt Lâm Phong, hung mang lộ ra, nhưng mà hắn lại thấy Cửu U, đồng tử lập tức bị đắm chìm vào trong đó, trầm luân bên trong Cửu U ma ý, không cách nào tự kềm chế. Cửu U Ma Khúc một trong những khúc nhạc mạnh nhất thiên địa vang lên, một khúc Cửu U hiện, ma ý quán thể, khiến người kia trực tiếp rơi vào ma đạo, ngoài công kích thân thể ra nó còn công kích ý chí nữa; ngày xưa Ma Hoàng nắm trong tay Ma Thần Tự Chương, là công kích có tính triệu hoán.


- Để ta khống chế!


Lâm Phong gầm lên một tiếng, ma âm khủng bố rót vào thân thể đối phương, cùng lúc đó Đạm Đài mang theo lực lượng Sư Tử Vương đáng sợ hàng lâm, oanh sát đối phương, công kích cuồng bạo làm cho thân thể đối phương sắp bị đè sập, ý chí và nhục thể cùng bị triển áp.


- Oanh!


Đối phương đưa tay thi triển một đạo công kích khủng bố, cùng Đạm Đài đụng vào nhau, nhưng mà bước chân lại liên tiếp lui về phía sau, buồn bực hừ một tiếng. Thân ảnh Lâm Phong như gió, tiến thẳng đến người đối phương, ma ý khủng bố chèn ép đối phương, nhưng mà hắn không ra tay công kích, hắn biết rõ đối phương đã khôi phục lại, ánh mắt cảnh giác nhìn Lâm Phong cùng Đạm Đài. Trầm mặc một lát, thân thể đối phương mới tránh ra một lối đi, nói với mấy người Lâm Phong một câu:


- Chư vị xin cứ tự nhiên!



- Đa tạ.


Đám người Lâm Phong tiếp tục hướng về phía trước, Đạm Đài nhếch miệng mỉm cười, nói:


- Lâm Phong, lợi hại.



- Làm giống như vừa rồi, ai chống đỡ ai đánh.


Đồng tử Lâm Phong vẫn đen kịt như trước, ba người tiếp tục gặp phải rất nhiều người ngăn chặn, bọn họ đều lấy phương thức giống lúc đầu, dùng tư thế lôi đình nhất kích đánh qua, nếu như Đạm Đài không được, thì Lâm Phong lại bổ sung một kích, không ai có thể ngăn trở loại công kích kinh khủng như lôi đình này, trong nháy mắt, ba người Lâm Phong đã đi về phía trước rất xa. Ngay tại lúc này, Lâm Phong thấy phía trước có ba đạo thân ảnh phân biệt đứng ở ba đại phương vị, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phong, một người trong đó nói với Lâm Phong:


- Lấy thực lực của ngươi, có thể thông qua khảo hạch một cách dễ dàng, nhưng phải mang theo hai người thì sợ không được, ba người chúng ta phải đồng loạt ra tay rồi.


Thần sắc Đạm Đài và Đại Hại Trùng ngưng lại, những thứ người ngăn chặn ở chỗ này chính là những người có thực lực vô cùng cường thịnh rồi, nếu ba người liên thủ, chỉ sợ rất khó đối phó.


- Chiến Vương học viện đã trong tầm mắt, muốn đi vào, đương nhiên cả ba người cùng vào.


Lâm Phong phun ra một đạo thanh âm, ma ý trên người điên cuồng bùng nổ ra, chiến hết trận này, có lẽ bọn hắn đã có thể tiến nhập học viện!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp