Lâm Phong bước vào Cánh Cổng Không Gian, cảnh sắc trước mắt lập tức đại biến, đây là một phiến thiên địa mênh mông, có núi sông hồ nước, xa xa còn có một toà thành hùng vĩ đứng sừng sững, nguy nga đồ sộ không thể tả.

Trước người Lâm Phong,có một ngọc giản, lóe ra quang mang nhàn nhạt.


- Bởi vì lần khảo hạch này nhân số rất đông, nên chúng ta sẽ tiến hành đào thải một phần người tham gia khảo hạch, có lẽ chư vi đều nhìn thấy toà thành trước mặt này, chỉ có tập hợp đủ năm ngọc giản, mới có thể tiến nhập vào trong tòa thành, mặt khác tất cả những người tham giả khảo hạch đều không thể mượn nhờ bất kỳ một cái bảo vật gì, nếu không tự gánh lấy hậu quả.


Đạo thanh âm này bay vào trong đầu mọi người, tất cả mọi người đều minh bạch, chỉ sợ người chặn giết bọn hắn không có nhiều, nên những người kia muốn bọn hắn tự đào thải nhau, trong năm người chỉ có một người tiến vào. Bốn đại học viện khảo hạch, thà thiếu chứ không lấy người không có năng lực, có đôi khi một lần khảo hạch chỉ có một hai người có thể thông qua, tất cả chuyện này đều nhìn người phụ trách khảo hạch người an bài như thế nào, nếu hắn đủ tàn nhẫn, không hạ thủ lưu tình thì hắn có thể khiến những người tham gia khảo hạch toàn quân bị diệt. Sau khi Lâm Phong nghe thấy đạo thanh âm kia liền trực tiếp nắm ngọc giản vào trong lòng bàn tay, sải bước đi về phía trước.


- Rống.


. . Tiếng sư rống chấn động thiên địa, giống như là tiếng Sư Tử Vương đang gầm thét vậy, Lâm Phong lập tức hiểu rõ tiếng hống này của ai, Đạm Đài tu luyện lực lượng Sư Tử Vương, tiếng thét dài này hẳn là hắn đang kêu gọi Lâm Phong.


- Tiếng nói của người trong học viện có thể trực tiếp nhập vào tai mọi người, rất có thể chúng ta đang ở trong một phiến không gian phong bế, chúng ta đang làm cái gì, có lẽ bọn hắn đều biết.


Đôi mắt Lâm Phong lóe lên, trên người cuốn ra một đạo cuồng phong, hướng về phía âm thanh sư rống lao đi.


- Ầm ầm!


Đúng lúc đó, có một cơn sóng kinh khủng cuồn cuộn ập đến, khiến cho bước chân của Lâm Phong trì trệ lại, hắn lập tức thấy một người đạp sóng mà đến, song quyền trực tiếp đánh về phía Lâm Phong, lực lượng khủng bố giống như một con mãnh thú lập tức tràn ra.


- Biến hóa.


Lâm Phong phun ra một đạo hàn âm, lực lượng phong pháp tắc trên người lập tức hóa thành từng đạo lợn nhận, cắt đứt hồng thủy, bổ ra đại hà, đánh về phía đối phương.


- Nhục thể thật cường đại, ngươi che giấu tu vi?


Thần sắc người kia ngưng lại, thân thể không tiến lên mà thụt lùi về sau, Lâm Phong lấy pháp tắc cùng nhục thể thừa nhận công kích của hắn, có lẽ tu vu của tên này đã đến hạ vị Hoàng hậu kỳ, nhưng giả bộ thành Tôn Vũ, rất nguy hiểm, hắn nên đi trước thì tốt hơn.


- Để lại ngọc giản rồi đi.


Thân hình Lâm Phong như gió, chân đạp hư không, lực lượng không gian pháp tắc lập tức hóa thành từng đạo văn lộ kỳ diệu, khiến cho thân thể của hắn giống như có thể nhảy lên phía trước vậy, một bước một khoảng không, trong nháy mắt liền kéo gần khoảng cách với đối phương. Sắc mặt người kia cứng đờ, tốc độ người này thật đáng sợ.


- Thiên Hà đại khí.


Tốc độ người kia cũng không có ngừng lại, hắn đột nhiên gia tốc quay về phía Lâm Phong, vô số con sóng hóa thành lợi nhận cứng rắn, khiến cho thiên địa rung chuyển, giống như sắp bị lật tung vậy.


- Công kích thật bén nhọn.


Lâm Phong nhìn Thiên Hà đại khí cuồn cuộn mà đến thì trên người cũng hiện lên kiếm quang ngập trời, gầm lên một tiếng:


- Kiếp kiếm, giết!


Tiếng nói vừa ra, hư không lập tức xuất hiện từng đạo Thiên Ma kiếp kiếm, tiếng xèo xèo vang lên, Thiên Hà đại khí bị đâm thủng lỗ chỗ, kiếp kiếm khủng bố sát phạt mãnh mẽ, đâm về phía đối phương.


- Ngọc giản đây, cầm lấy đi.


Người kia cũng rất quyết đoán, không muốn tiếp tục dây dưa cùng Lâm Phong nữa, ném ngọc giản cho Lâm Phong, mà thân ảnh của hắn thì tức tốc lóe lên rời đi, mất đi một cái ngọc giản không quan hệ, hắn có thể lấy của người khác, bảo trụ tính mạng mới trọng yếu nhất. Lâm Phong thấy người kia lưu lại ngọc giản cũng không tiếp tục truy kích, thân ảnh như gió, tiếp tục lao về phía có âm thanh sư tử rống. Lúc này Đạm Đài cũng đang tiến hành chiến đấu, hơn nữa trận chiến này còn là hỗn chiến, hắn vừa bước vào không gian khảo hạch đã rống lên một tiếng, hấp dẫn mấy người chung quanh đến đây chặn giết hắn, Đạm Đài bên thì đánh nhau, bên thì rút lui, một quyền oanh ra lập tức có vô số Sư Tử Vương đánh về phía đối phương, lực lượng vô cùng kinh khủng, bá đạo cương mãnh.


- Ngươi vẫn nên lấy ra ngọc giản đi.


Lúc này, sau lưng Đạm Đài có một đạo chưởng ấn vô cùng cứng rắn oanh đến, Đạm Đài bỗng nhiên quay người lại, đạp mạnh bước chân, nổi giận gầm lên một tiếng, sư âm chấn động ý chí đối phương.


- Cút cho ta.


Đạm Đài bước ra một bước, giống như một tôn Hùng Sư, đánh ra một đấm mang theo vô số yêu sư gào thét, một tiếng nổ ầm ầm vang lên, thiên địa rung chuyển, đối phương bị hắn dùng lực lượng vô cùng kinh khủng chấn lui về phía sau, kim thân khải giáp lỗ ra vẻ hỗn loạn, nhưng mà Đạm Đài lại cảm giác sau lưng trở nên lạnh lẽo, một chuôi trường mâu đen kịt nhân lúc này đâm về phía trái tim của hắn, tốc độ nhanh như chớp, lộ ra pháp tắc ma đạo khủng bố.


- Rống!


Đạm Đài lại rống lên một tiếng, quay người lại dùng hai tay đón lấy trường mâu giết về phía đối phương, nhưng mà trường mâu đen kị lộ ra một vòng lực lượng quỷ dị, trực tiếp xuyên thấu cánh tay của Đạm Đài, đâm về phía trái tim của hắn.


- Cắn nuốt.


Đồng tử Đạm Đài co rút lại, cánh tay mãnh liệt hất lên, đẩy thân thể của đối phương chếch đi một chút, nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó bẻ gãy pháp tắc trường mâu của đối phương, bước chân liên tục lui về sau, chấn cho đại địa rung động.


- Công kích thật độc.


Bên cạnh có một thanh niên nhìn thấy người mặc áo đen dùng trường mâu ám sát Đàm Đài, trong lòng sinh ra cảm giác lạnh lẽo, vì hắn muốn đưa người vào chỗ chết.


- Ông!


Chỉ thấy người mặc quần áo màu vàng công kích Đạm Đài từ phía sau, cước bộ của hắn mãnh liệt đạp ra ngoài, trong tay ngưng tụ ra lực lượng khủng bố.


- Bất diệt sát phạt.


Thủ chưởng rung động, lực lượng sát phát lập tức hóa thành lực lượng bất diệt lực lượng, xoắn giết về phía đối phương, thân thể người nọ lui về phía sau, nhưng mà khí tức sát giống như thiên hà chảy mãi không ngừng, mang kim sắc thủ chưởng của hắn đánh vỡ ra.


- Giao ngọc giản ra.


Thanh niên tu lực lượng bất diệt lại lao lên, thần sắc lạnh buốt, khiến cho người kia hừ lạnh một tiếng, mang ngọc giản ném ra, sau đó trực tiếp lóe lên ly khai, người này cũng cực kỳ quyết đoán, bọn họ đều biết không thể trì hoãn thời gian, nếu không địch lại mà lại chạy không thoát thì không cần phải liều mạng hết toàn lực cùng đối phương, nếu thắng thì chính mình cũng tiêu hao quá lớn, bại thì càng thảm rồi, nói chun kết cục đều không tốt. Sau khi đoạt được một ngọc giản, thanh niên bất diệt cũng không có rời đi, mà tiếp tục chú ý đến trận chiến của Đạm Đài và thanh niên cay độc kia, hắn tỏ vẻ thờ ơ lạnh nhạt.


- Hừ.


Thanh niên cay độc quét mắt nhìn thanh niên bất diệt, người này muốn trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi ư, không có đơn giản như vậy đâu, giờ khắc này khảo hạch mới bắt đầu mà thôi, không đáng để dốc sức toàn lực chiến đấu, vô số trường mâu rung động, giết về phía Đạm Đài, mà thân thể của hắn cũng điên cuồng triệt thoái về phía sau, rời khỏi nơi đây. Thanh niên bất diệt không có truy kích đối phương, mà nhìn Đạm Đài nói:


- Ngươi cho ta ngọc giản của ngươi đi.



- Mẹ nó, không nghĩ tới lần này khảo hạch sẽ là như vậy, vừa rồi ngươi đã giúp ta một, ngọc giản này cho ngươi, cầm lấy đi.


Đạm Đài mang ngọc giản ném cho thanh niên bất diệt.


- Nhanh rời khỏi nơi này đi, tiếng thét dài của ngươi đã dụ không ít người đến chặn ngươi đó, ngươi có thể đối phó lại một tên, nhưng năm tên sáu tên thì sao.


Thanh niên bất diệt lưu lại một đạo thanh âm, sau đó lập tức rời đi, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa. Đạm Đài minh bạch lời của đối phương, bước chân mãnh liệt bước ra, hướng về phía tòa thành tiến lên, đối phương nói không sai, bởi vì số lượng người than gia khảo hạch tương đối nhiều, hiện tại mới bắt đầu để bọn hắn tự đào thải, nên rất nguy hiểm, vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn, Lâm Phong nói không cần phải lo lắng cho hắn. Không ít người xẹt qua nơi này, thấy không có người thì tiếp tục truy kích về phía trước, tất cả những người đi tới vô luận chiến thắng hay thất bại thì bọn hắn đều đi về một phương hướng, phương hướng tòa thành, nếu không có ngọc giản thì đến đó đoạt lại. Thời điểm Lâm Phong đi đến chỗ Đạm Đài thì hắn đã rời đi, đôi mắt lóe lên, Lâm Phong quét mắt nhìn chung quanh, tiếng kêu gào thét hẳn ở chỗ này, phía dưới vẫn còn có vài giọt huyết, chân mày hắn cau lại, Đạm Đài bị thương? Thân ảnh Lâm Phong hướng về phía trước, nhanh như tia chớp, xẹt qua núi sông.


- Đạm Đài.


Lúc này thân ảnh Lâm Phong chậm rãi bay lên không, điên cuồng gào thét một tiếng, sóng âm cuồn cuộn vang vọng khắp vòm trời, chấn cho phiến thiên địa này run lên, khiến cho không ít người giương mắt lên nhìn vào hư không, lá gan người này thật lớn, dám ở trong hư không phi hành.


- Ông, ông!


Sau khi Lâm Phong phi hành trong hư không, một vùng đất xa xôi khác cũng có hai đạo thân ảnh cuồn cuộn bay lên trời, đi bộ trong hư không, khiến cho nội tâm mọi người run lên, thật can đảm, xem ra mấy người kia đều rất tự tin vào thực lực của bản thân, nếu không phải như vậy họ sẽ không dám gióng trống khua chiêng như thế.


- Vũ Văn công chúa, nàng cũng ngự không rồi.


Đám người nhìn chằm chằm vào một bóng hình xinh đẹp, đó chính là Vũ Văn công chúa Vũ Văn Tịnh.


- Lâm Phong.


Lúc này, phía xa xa cũng có một tiếng gọi vang lên, tốc độ của Lâm Phong càng nhanh hơn, hắn lập tức nhìn thấy thân ảnh của Đạm Đài, lúc này khí tức của Đạm Đài có một chút rối loạn, Lâm Phong hạ xuống bên cạnh hắn, nói:


- Ngươi bị thương?



- Có một gia hỏa tu luyện pháp tắc ma đạo cùng lực lượng ăn mòn pháp tắc đánh lén ta, ta dùng nhục thể chặn trường mâu của hắn lại, nhưng vẫn bị lực lượng ăn mòn xuyên thấu.


Đạm Đài phiền muộn nói ra, hiện tại cánh tay kia của hắn vẫn rất không thoải mái, vì pháp tắc ăn mòn vẫn ở lại trong đó.


- Ta xem một chút.


Cánh tay Lâm Phong đặt lên bàn tay Đạm Đài, sinh mệnh pháp tắc lập tức tràn ra, khí tức sinh mệnh giống như là nước suối xoa dịu gân cốt nhục thể đã khô cạn của Đạm Đài, khiến cho ánh mắt Đạm Đài lộ ra một vòng dị sắc, gia hỏa Lâm Phong này quả nhiên bất phàm, chỉ sợ cái cảnh giới Tôn Vũ này chỉ là nguỵ trang.


- Tuy ta không có dược vật chữa trị như bộ lạc của ngươi, nhưng ít ra ta có thể xua đuổi lực lượng pháp tắc ăn mòn trong đó.


Lâm Phong mỉm cười nói, sinh mệnh pháp tắc khôi phục từng tế bào bị ăn mòn.


- Lâm Phong, lá gan của ngươi còn lớn hơn cả ta, ta không dám ngự không phi hành còn ngươi thì dám.


Đạm Đài nhếch miệng cười nói:


- Đi, chúng ta rời khỏi nơi này trước.



- Ân, tiếp tục chạy đi, chúng ta trực tiếp đi vào trong tòa thành kia, chỗ đó thì sẽ có ngọc giản để cướp đoạt.


Lâm Phong mở miệng nói ra, ngay tại lúc này trước người bọn họ xuất hiện một đạo thân ảnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Phong cùng Đạm Đài, thấy đối phương có hai người thì hắn có chút do dự.


- Đi.


Lâm Phong cùng Đạm Đài đi về phía trước, không chút nào để ý tới người kia, thậm chí tốc độ của Lâm Phong còn tăng lên, phong pháp tắc bọc lấy thân thể, khiến cho hắn giống như một đạo cuồng phong xé rách hết thảy bay về phía đối phương.


- Một gia hỏa kiêu ngạo.


Cốt cách toàn thân người kia rung động, bộc phát ra năng lượng khủng bố, thân thể hắn run lên mãnh liệt, lao thẳng đến chỗ Lâm Phong.


- Oanh!


Nhục thể khủng bố cứng rắn vô đối, khi song quyền va chạm, Lâm Phong cảm giác cốt cách muốn bạo liệt, khiến cho thần sắc của hắn lộ ra dị sắc, cùng lúc đó bên trong con ngươi lộ ra một cỗ khí tức sát phạt đáng sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play