Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1726 - Bộ Lạc Quái Thai


...

trướctiếp

Thoạt nhìn đám người trong bộ lạc cổ xưa đều cực kỳ tầm thường, ăn mặc đơn giản và mộc mạc, thậm chí bọn họ còn lộ ra khí tức cổ xưa nữa, chỉ có mấy người trẻ tuổi ăn mặc sáng sủa, ánh mắt trong vắt.

Giờ phút này không ít thanh niên trong bộ lạc cổ xưa kia đều vây quanh một gốc cây cổ thụ, trên mặt lộ ra vẻ tò mò.


- Kì quái, khí tức sinh mệnh của cái cây này nồng đậm như vậy, nhưng lại không phải Sinh Mệnh thụ, khí tức sinh mạng của nó chỉ ngưng mà không tán, không tiết ra bên ngoài, không biết vật ở phương nào.


Một vị thiếu niên cau mày, nhìn cổ thụ trước mắt, ra vẻ khó hiểu.


- Tiểu tử ngươi nằm mơ rồi, Sinh Mệnh thụ được gọi bất tử thụ, ngàn năm mới mọc rễ, vạn năm mới thành thục, mười vạn năm sinh ra bất tử diệp ( lá ) , há có thể để cho ngươi đụng phải.


Một người trêu ghẹo cười nói, thanh thiếu niên xung quanh đều nở nụ cười, rất náo nhiệt.


- Ai biết được ta sẽ không gặp may chứ.


Thiếu niên kia không phục nói ra, thế nhưng ngẫm lại vẫn thấy chuyện này hoàn toàn không có khả năng, Sinh Mệnh thụ, nào có dễ dàng đạt được như vậy, nghe nói cổ thụ cũng nắm giữ tính mạng của mình rồi.


- Các trưởng lão đến rồi, xem bọn họ có nhận ra cây cổ thụ này không.


Chỉ thấy lúc này có một hàng trưởng lão đi thẳng về phía cổ thụ, vươn tay, im lặng cảm thụ sinh mệnh của cổ thụ. Rất nhanh, Trưởng lão nhíu mày, lộ ra thần sắc nghi hoặc, nói nhỏ:


- Kì quái.



- Tại sao lại kỳ quái?


Người còn lại hỏi.


- Cái cây cổ thụ này có khí tức sinh mệnh rất nồng đậm, nhưng bên trong lại không có dòng chảy sinh mệnh, nó căn bản là một cái cây chết, thật kì lạ.


Lão giả kia thì thào nói nhỏ, khiến cho thần sắc mấy vị lão giả khác ngưng lại, bọn họ nhao nhao tiến lên lấy tay sờ cổ thụ, quả nhiên bọn hắn đều phát hiện cái cây cổ thụ này không có dòng chảy sinh mệnh.


- Các ngươi đã nghe nói về loại cây sinh tử chưa ?


Lão giả cầm đầu hỏi những lão nhân khác, nhưng người nào cũng nhao nhao lắc đầu.


- Đã như vậy, bổ ra xem đi.


Lão giả kia mở miệng nói ra, lực lượng kinh khủng lập tức dâng kên trong lòng bàn tay hắn. Thực lực của những thanh niên kia rất yếu, nhưng thời điểm lão giả này hội tụ lực lượng, lại lộ ra khí tức rất đáng sợ.


- Oanh!


Một đạo chưởng lập tức khắc lên trên cổ thụ, lực lượng đáng sợ khiến cho cổ thụ trực tiếp nứt toác ra, một cái bóng bị chấn động mạnh đánh bay ra ngoài, té lăn trên mặt đất, khi mọi người thấy rõ một màn trước mắt thì tất cả đều ngây người, chỉ thấy trên mặt đất có một vị thanh niên trẻ tuổi đang trợn tròn mắt, giống như rất buồn bực nhìn đám người trước mắt. Lúc này Lâm Phong cảm thấy rất phiền muộn, hắn đã hoá thân thành cổ thụ để tu luyện rồi mà vẫn bị những người này khiêng đi, còn tưởng hắn là quái vật đang định bổ ra nghiên cứu, thật ồn bực, lão gia hỏa này còn ác hơn, nghiên cứu không ra liền dùng một chưởng đánh nát lực lượng Thế Giới của hắn. Thấy đám người trước mắt nhìn mình như là nhìn quái vật thì Lâm Phong không khỏi trợn trắng mắt, rất muốn đánh cho đám tiểu tử kia một trận tơi bời, thế nhưng vẻ bề ngoài của mấy lão đầu tử kia giống như rất lợi hại, muốn đánh bọn họ chỉ sợ cũng không dễ dàng.


- Ngươi là người nào, tại sao lại trà trộn vào tộc ta?


Một lão giả đứng ra chất vấn Lâm Phong. Khiến cho Lâm Phong càng thêm buồn bực, trừng mắt với lão đầu nói:


- Lão gia hỏa kia, ta bế quan tu luyện bên trong, đám tiểu gia hỏa này mang ta đến nơi đây, hiện tại lão trực tiếp đánh bể bảo vật ta ẩn thân, lại còn chất vấn ta trà trộn vào tộc lão, lão nói chuyện không khỏi quá vô lý đi.



- Ách.


. . Lão nhân kia nghe Lâm Phong nói xong thì thần sắc lộ ra một vòng khó xử, hình như sự thật như vậy, đúng là mấy tên tiểu tử kia khiêng người ta tới, không phải đối phương tự trà trộn vào.


- Ta đột nhiên nhớ mình còn có chuyện phải xử lý, mấy đứa nhóc con các ngươi cứ tự nhiên đi.


Lão nhân kia lúng túng cười nói, lập tức nhìn những thiếu niên kia nói:


- Các ngươi cùng khách nhân nói chuyện một chút đi.


Dứt lời, mỉm cười rời đi, khiến cho ánh mắt Lâm Phong có chút nheo lại, lộ ra một nụ cười bất lực, một tia phẫn nộ chi ý cũng tan thành mây khói, lão gia hỏa này ngược lại có chút thú vị. Thế nhưng bị người khác gọi là nhóc con, khiến hắn có cảm giác là lạ?


- Lão già, ta đã trở về.


Lúc này, phía xa có một đạo âm thanh cuồn cuộn truyền đến, mấy lão nhân kia xoay người lại nhìn thấy hai đạo thân ảnh đang đạp bộ mà đến, hình thể hai người này đều khôi ngô và khỏe mạnh, người nói chuyện cởi trần, dáng người khôi ngô, cao lớn, giống như dã nhân vậy.


- Ách.


. . Lâm Phong nhìn hai người đạp bộ đi đến, con mắt giật giật không ngừng, sẽ không trùng hợp như vậy chứ, ở đây mà cũng có thể gặp được? Người kia đến gần, nhìn thấy Lâm Phong ngồi dưới đất bước chân không khỏi ngừng lại, hai mắt tròn xoe. Sờ lên đầu, thanh niên kia nhếch miệng cười nói:


- Lâm Phong, ngươi còn chưa chết à?



- Khục khục!


Lâm Phong ho nhẹ một tiếng, lại trợn mắt lên lần nữa, súc sinh, lâu như vậy không thấy, vừa gặp mặt đã chửi bới mình rồi.


- Ngươi chưa chết thì ta làm sao chết được.


Lâm Phong mắng.


- Lão tử là Đại Hại Trùng, tính mệnh rất cứng rắn, làm sao có thể chết, thời điểm ta trong tiểu thế giới du lịch trở lại Bát Hoàng nghe nói ngươi đã mang chỗ đó quấy đến mức gió tanh mưa máu, sau đó xông vào cửa ra của tiểu thế giới, vậy mà vẫn sống, chuyện này đúng là kỳ tích.


Đại Hại Trùng nhếch miệng cười nói, bước lên đấm Lâm Phong liền một quyền. Nhưng một quyền này nện trên người Lâm Phong khiến hắn có cảm giác đau tay, điều này không khỏi có chút kỳ quái, thế nhưng hắn cũng không có để ý nhiều mà nhìn Lâm Phong bằng một mắt, nói:


- Lâm Phong, tại sao ngươi vẫn chưa thành Hoàng?


Đã nhiều năm trôi qua, hắn nửa năm trước cũng bước chân vào ảnh giới Vũ Hoàng, theo lý thuyết thì thiên phú của Lâm Phong tốt hơn hắn, tuy rằng hắn được mấy lão gia hỏa hỗ trợ, nhưng Lâm Phong cũng không thể thành Hoàng chậm hơn so với hắn mới đúng.


- Không thành Hoàng được.


Lâm Phong nhún vai, mỉm cười nói.


- Đại Hại Trùng, hắn là ai?


Tráng hán ở trần đi tới hỏi Đại Hại Trùng, những người khác cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, vậy mà Đại Hại Trùng lại quen biết với quái nhân này, cái này cũng quá trùng hợp đi.


- Huynh đệ của ta, Lâm Phong.


Đại Hại Trùng nhếch miệng cười nói, sau đó lại nói với Lâm Phong:


- Lâm Phong, đây là Đạm Đài Xuẩn.



- Đạm Đài Xuẩn!


Lâm Phong âm thầm lau mồ hôi, danh tự này thật là uy phong.


- Đạm Đài Minh Trí!


Đạm Đài phẫn nộ quát to một tiếng đối với Đại Hại Trùng, thân thể của hắn so với Đại Hại Trùng cao hơn cái đầu, lộ ra uy phong lẫm lẫm.


- Cũng không khác nhau lắm, dù sao người ta cũng biết rõ họ của ngươi là Đạm Đài, còn ngu xuẩn hay thông minh không quan trọng.


Đại Hại Trùng không thèm để ý nói, khiến cho Lâm Phong im lặng, nhìn thoáng qua Đạm Đài đứng trước người, hắn đứng chỗ đó khiến cho người ta có cảm giác hùng vĩ.


- Đại Hại Trùng, ngươi đến đại thế giới lúc nào vậy, làm thế nào quen được với Đạm Đài.


Lâm Phong hỏi.


- Sau thời điểm các ngươi huyên náo làm rung chuyển Bát Hoàng, trên đại thế giới có tin tức truyền ra, hoá ra cái gọi Thánh thành Trung Châu chỉ là một địa điểm hư vọng, thế giới chúng ta sinh hoạt chỉ là một tiểu thế giới, thời điểm mọi người biết rõ chân tướng sự việc, rất nhiều người bắt đầu đi ra khỏi tiểu thế giới, không có ai ngăn cản mọi người, sau khi ra ngoài ta lại nghe nói Thánh thành Trung Châu là địa điểm có thật, ta hướng theo địa phương đó đi du lịch chung quanh, không cẩn thận cùng đại ngưu ngu xuẩn này đánh một trận, Lâm Phong, mặc dù gia hỏa này ngu xuẩn, nhưng chiến lực rất mạnh, trời sinh thần lực, ta bị gia hỏa này đánh một trận rất tàn nhẫn đó, bị hắn lôi về nơi đây trị thương.


Đại Hại Trùng nghĩ đến trận chiến lúc trước thì trong lòng vẫn còn cảm giác biệt khuất vô cùng, buồn buồn nói:


- Lão tử đúng là Đại Hại Trùng, Man Long lực cường hoành vô cùng, trận chiến ấy nhất định do tu vi không đủ.



- Vài năm sau ngươi cũng không thắng nổi ta, càng ngày càng yếu.


Đạm Đài khinh bỉ nhìn Đại Hại Trùng, gia hỏa này không chỉ da dầy, mà da mặt cũng đủ dày.


- Đó là bởi vì ngươi có dược kinh, phục dụng dược vật để điều dưỡng thân thể, huyết nhục, gân cốt, thậm chí tinh khí thần, đại khí vãn thành, tốc độ tu luyện vậy mà một chút không giảm, chuyện này không công bằng.


Đại Hại Trùng không phục nói ra, Đạm Đài vẫn nhìn từ trên cao xuống, trừng mắt với hắn nói:


- Không phải sau đó ta cũng giúp ngươi điều dưỡng thân thể đó sao.


Lâm Phong nghe đến đây xem như đã hiểu rõ ân oán giữa hai người, xem ra mọi người không đánh nhau thì không quen biết, nhưng người của bộ lạc này cũng thật kỳ quái, tu vi của những thiếu niên kia nhỏ yếu đến mức đáng thương, niên kỷ của Đạm Đài không quá lớn, so với bọn hắn chỉ nhiều hơn một chút nhưng tu vi đã đến Vũ Hoàng rồi, hơn nữa khí tức của hắn còn phi thường vững chắc, giống như một con mãnh thú Hồng Hoàng vậy, huyết nhục tràn đầy tinh khí cường thịnh.


- Lâm Phong, đáng tiếc ngươi không thành Hoàng, bằng không ta nhất định khiến ngươi và hắn chiến một trận, đánh chết cái con trâu ngu xuẩn này đi.


Đại Hại Trùng buồn bực nói, mấy năm nay hắn không chiến thắng tên kia nổi một lần, thật sự quá phiền muộn mà.


- Tốt rồi, hai người các ngươi cũng đừng cố ý nói chuyện nữa, lần này trở về vị các ngươi lại gây chuyện ở bên ngoài đúng không.


Lão nhân kia hỏi Đạm Đài. Đạm Đài lập tức nhếch miệng mỉm cười, tỏ ra vô tội nói:


- Vài ngày trước ở Thánh thành, đám khốn kiếp kia vậy mà xem thường ta và Đại Hại Trùng, không để cho chúng ta vào báo danh nhập viện, vì vậy ta và Đại Hại Trùng cùng đám hỗn đản kia đại chiến một tràng.



- Thua rồi sao?


Lão nhân kia nhàn nhạt nói một tiếng.


- Lần này ngoài ý muốn.


Đạm Đài run run nói ra.


- Thua lại chạy về muốn lão tử chữa thương cho ngươi, thể diện của ta đều bị ngươi làm mất hết rồi.


Lão nhân kia mắng to một tiếng, bộ dạng tức giận khiến cho thân thể khẽ run lên, trừng mắt nhìn Đạm Đài.


- Một bầy quái vật ah!


Lâm Phong âm thầm lau mồ hôi, người bộ lạc này tuyệt đối là một đám quái thai, nhỏ không đứng đắn, già cũng không đứng đắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp