Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1675 - Cố nhân


...

trướctiếp


- Thập tuyệt thể.


Thiếu nữ xinh đẹp ngây ra, sau đó hiện ra nụ cười trên môi, thì ra là thế, hèn chi lực tấn công ban nãy của Lâm Phong lại ẩn chứa nhiều sức mạnh bí truyền đến thế. Đám người cũng có chút ngạc nhiên, không ngờ Lâm Phong lại có Thập tuyệt thể, chẳng trách lại dám bước lên thuyền cổ va chạm với Dương Diễm, thực lực cũng ngang ngửa a. Thập tuyệt thể khá hiếm nhưng người có được thể chất loại này có người mạnh có người yếu, rất nhiều người sau khi thành Hoàng thì sẽ từ bỏ không ít năng lực, bởi vì tu luyện nhiều loại sức mạnh bí truyền sẽ dẫn đến rất nhiều chuyện, cũng sẽ tạo thành rất nhiều hạn chế, khiến cho loại thiên phú này dần dần suy yếu biến chất, càng về sau thì con đường của Thập tuyệt thể càng hẹp, mà Vương thể thì không giống, họ có năng lực nâng cao không ngừng, tiềm năng không bị hạn chế. Dĩ nhiên số ít người có Thập tuyệt thể nếu như có thể khống chế được mười loại sức mạnh đồng thời kết hợp chúng một cách hoàn hảo để sử dụng, uy lực sử dụng khủng khiếp, cực kì ghê gớm, chỉ có điều loại người này cực kì ít, vì thế nên thành tựu của những người có Thập tuyệt thể không bao giờ bằng người có Vương thể. Lâm Phong có Thập tuyệt thể hơn nữa còn tận dụng sức mạnh khá hoàn mỹ, khiến chúng kết hợp hoàn mỹ, đối diện với Dương Diễm không hề tỏ ra yếu thế, nhưng không biết loại thiên phú này của hắn sau khi thành Hoàng có dần suy yếu thoái rồi cuối cùng trở thành bình thường không? Mọi người trên thuyền cổ đều nhìn Lâm Phong một chút, Thập tuyệt thể, ở mức độ hiện tại thì loại thể chất này thật rất lợi hại, về sau thì phải xem hắn ta thành Hoàng có thể giữ nguyên thập thể thì mới lợi hại, dung hòa tất cả đòn tấn công để uy lực không ngừng nâng cao.


- Được các vị công tử nể mặt, tiểu nữ tử cảm thấy thật may mắn.


Cô gái xinh đẹp lái thuyền về phía đình cổ giữa hồ, đám người trên bờ chỉ có thể nhìn theo, rất nhiều người nắm chặt nắm đấm trong lòng, những người trên thuyền cổ đều thuộc thế hệ thành niên thiên tài, là đối tượng mà họ muốn đuổi kịp. Sau một hồi, thuyền nhỏ cập bến đình cổ, một hàng người dần dần bước vào đình, mỹ nhân trong đình không còn khiêu vũ nữa.


- Các vị công tử hãy theo ta.


Mỹ nhân đi trước dẫn đoàn người men theo hành lang, hành lang ngoằn ngoèo giống như mê cung, hơn nữa có rất nhiều nhánh dẫn đến nhiều nơi khác nhau. Đám người lặng lẽ đi theo sau thiếu nữ, họ phát hiện ra địa thế thấp dần, không ngờ họ đang đi xuống dưới, rất nhanh, mặt hồ đã biến mất khỏi tầm mắt họ, họ bước vào cung điện phía dưới đáy hồ nhưng đoàn người hoàn toàn không cảm nhận được đây là cung điện dưới lòng đất, kiến trúc hai bên vẫn như cũ, đình cổ, hành lang, tranh điêu khắc, một cung điện cực kì thanh nhã, cảnh đẹp như vẽ. Dần dần, đoàn người chỉ cảm thấy mình như bước từ ban ngày sang ban đêm, ngoài đình cổ, có nước hồ lấp lánh, có gió nhè nhẹ, có sao có trăng, kiểu như họ không phải đang ở cung điện dưới lòng đất mà vẫn còn đang ở bên ngoài, nhưng không thể thốt lên được vẻ đẹp của hồ Hàn Nguyệt khi về đêm. Phía trước có vài ngôi đình cổ, mỗi ngôi được nối với nhau bằng hành lang dài, trên mỗi ngôi đình đều có bóng hình, đứng trước đình cổ, dựa vào lan can, ngầng đầu nhìn trời, ánh trăng lấp lánh phủ trên cơ thể mêm mại đó tràn đầy vẻ đẹp mộng mơ.


- Đều là tiên tử ở Quảng Hàn cung, các vị công tử có thể kết duyên hay không thì phỉa xem bản thân các vị rồi.


Sau khi cô gái đẹp dẫn đoàn người vào bên trong thì lui dần ra sau, chỉ để lại ánh nhìn xa xăm về hướng những cơ thể tuyệt mỹ trước đình cổ, dù không nhìn thấy mặt nhưng họ nhưng đều cảm nhận được vẻ đẹp khuynh thành kia.


- Giai nhân như mộng.


Cầm Thương thì thầm, vẻ đẹp đầy nghệ thuật này khiến người khác không khỏi thốt lên, thảo nào anh hùng các thời đại vừa hận lại vừa yêu cung Quảng Hàn, chỉ là cảnh tượng này đã khiên tim họ lạc nhịp, giống như giai nhân đến từ giấc mơ. Tất cả có chín cô gái giống như để khớp với những anh hùng đã đến, bóng lưng của mỗi người đều mang vẻ đẹp khác nhau. Ánh mắt Lâm Phong đột nhiên tập trung vào một bóng hình phía trước, anh quá quen thuộc với hình bóng này khiến cho tim anh rung động mãnh liệt. Cất bước lên, Lâm Phong bước dần về phía đình cổ, một lát sau đã đến bên trong đình cổ và ngay lập tức ngồi xuống.


- Y Nhân.


Lâm Phong thốt lên, ngay tức khắc thân hình đẹp đẽ kia dần dần quay người lại, trong đôi mắt ánh lên nụ cười khuynh thành mê hoặc chúng sinh.


- Người thật đẹp.


Đám người nhìn thấy vẻ đẹp của nàng thì run rẩy trong lòng, những người này đều là thanh niên đến từ các cổ tộc, gặp qua nhiều những nữ nhân xinh đẹp, thậm chí có một số người muốn trở thành người phụ nữ của họ, nhưng cô gái phía trước mặt Lâm Phong, nói đến nhan sắc hay khí chất, luôn khiến người khác phải chìm đắm bên trong.


- Lâm Phong biết cô ấy?


Lang Tà lộ vẻ ngạc nhiên, Lâm Phong gọi thẳng cô gái kia là Y Nhân, rõ ràng đã quen biết đối phương, thật thú vị, trước đây Lâm Phong hình như chưa từng đến Vọng Thiên cổ đô, mà đây là tiên tử của cung Quảng Hàn.


- Nàng kia thật xinh đẹp, toàn thân toát ra vẻ đầy mê hoặc, ta thích kiểu con gái như thế này, nhất định rất đủ vị đây.


Ánh mắt Dương Diễm ghim vào cô gái, ánh mắt sắc bén, bước chân hướng về phía trước, bước về phía đình cổ mà Lâm Phong đang bước đến. Thiếu nữ nhìn Lâm Phong cười nhạt, vẫn giống như trước đây, vẫn là sự quyến rũ đó, vẫn cứ nhìn chằm chằm Lâm Phong không nói gì.


- Lâu rồi không gặp.


Cuồi cùng, từ trong miệng Y Nhân Lệ thốt ra một câu nói dịu dàng làm Lâm Phong cảm thấy thế sự xoay vần, cảnh còn người mất, Y Nhân Lệ lại xuất hiện ở cung Quảng Hàn.


- Không biết nên xưng hô với tiên tử như thế nào.


Dương Diễm cũng bước đến ngồi trong đình, cười nói với Y Nhân Lệ.


- Cứ gọi tôi là Y Nhân.


Y Nhân Lệ mỉm cười đáp khiến cho trong lòng Dương Diễm run lên bần bật, bắt đầu có ham muốn, thầm kêu lên trong lòng vì thuật mê hoặc quá đỗi ghê gớm của đối phương, từng cử chỉ, lời nói, nụ cười đều hòa lẫn sự mê hoặc trong đó, nhưng lại không hề có cảm giác hời hợt, mà hồn nhiên vốn có, đẹp đến cực hạn khiến người khác cam tâm chìm đắm bên trong.


- Y Nhân tiên tử.


Dương Diễm nhìn Y Nhân Lệ chăm chăm mà không hề che dấu đi sự thèm khát trong ánh mắt, hắn ta lại muốn xem thử tiên tử của Quảng Hàn cung khiến người khác say đắm như thế nào.


- Quảng Hàn cung đến nay đã hơn ngàn năm, ta nghe nói về tiên tử cung Quảng Hàn đã lâu, đến nay mới may mắn có dịp được bước vào cung, được gặp tiên tử, không biết có cơ hội trở thành khách của tiên tử hay không?


Dương Diễm nói thẳng tuột, Y Nhân Lệ vẫn cười nói:


- Vậy thì phải coi biểu hiện của công tử rồi.



- Không cần xem đâu.


Lâm Phong bưng khay rượu được chuẩn bị sẵn trên bàn lên, uống hết sạch hai ly còn một ly thì đưa cho Y Nhân Lệ. Y Nhân Lệ nhận lấy ly rượu thản nhiên nở nụ cười với Lâm Phong.


- Y Nhân tiên tử là của ta, ngươi nên chọn người khác đi.


Lâm Phong nâng ly với Y Nhân Lệ, hai người cùng nhau uống cạn chén rượu, còn ánh mắt Dương Diễm thì lạnh toát, khẩu khí Lâm Phong nay thật cuồng.


- Trước đây ta nể mặt cung Quảng Hàn tha cho ngươi một lần, mà giờ ngươi lại không biết tốt xấu.


Dương Diễm cướp lấy bình rượu, nắm chặt nó trong lòng bàn tay, một luồng hơi nóng bốc lên, đốm lửa xuất hiện từ trong đó.


- Cút.


Ánh mắt Lâm Phong lạnh dần, nhìn chằm chằm Dương Diễm khiến cho con ngươi hắn của hơi kép lại, trên người đã dần xuất hiện lửa, dường như có thể bùng phát bất cứ lúc nào. Hai cặp mắt chạm nhau ở cự ly gần, một cặp mắt trần ngập lửa giận, cặp còn lại thì tràn ngập ma ý đáng sợ.


- Ào ạt!


Từng đợt hỏa diễm bạo phát trong đôi mắt Dương Diễm, nhưng sau đó hắn cảm thấy trong đầu mình xuất hiện từng đạo Cửu U tuyền, nó khiến thân thể hắn dần sinh ra ma ý, hỏa diễm đang cháy bùng trong con ngươi cũng như bị dập tắt.


- Chết.


Ma ý khủng khiếp tràn xuống theo Cửu U tuyền, đột nhiên, mắt Dương Diệm nhắm lại, thân thể bất giác đứng lên rồi lại lần nữa mở mắt ra, hỏa diễm lần nữa cuồn cuộn đốt cháy. Lâm Phong không để ý tới hắn nữa mà lấy ra bình rượu mà bản thân tự mang đến, tự rót cho bản thân rồi lạnh nhạt nói:


- Ngươi còn có mặt mũi ở lại đây?



- Rất tốt.


Dương Diễm đánh một chưởng lên bàn đá, sau đó quay người rồi bước đi, vì đã thất bại, nên hắn tự nguyện rời đi nhưng nhãn lực không đại diện cho thực lực. Sau khi Dương Diễm rời đi, bàn rượu đã hóa thành dung nham, biến thành màu đỏ vàng giống như nham thạch nóng chảy. Y Nhân Lệ nhìn chằm chằm Lâm Phong, tên này vẫn cái tính khí như trước.


- Đến đây khi nào vậy?


Lâm Phong nhỏ giọng hỏi Y Nhân Lệ, chỉ thấy bàn tay Y Nhân Lệ tỏa ra hơi lạnh băng từ từ phủ lên chiếc bàn, khiến ngọn lửa tắt dần.


- Hai năm rồi.


Y Nhân Lệ mỉm cười đáp.


- Hai năm.


Sắc mặt Lâm Phong hơi khựng, sau đó lại nói:


- Rời khỏi đây với ta đi?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp