Do không quen ai trong tiệc rượu, nên Lâm Phong cũng chỉ lắng nghe mọi người nói chuyện.
Cố gắng hấp thu một ít tình hình của Vọng Thiên Cổ Đô. Nếu như hắn đã tới Vọng Thiên Cổ Đô, cũng nên hiểu biết một cách đại khái về nó. Lâm Phong không phải Lang Tà và cũng không bối cảnh chói mắt như hắn. Nên trong tiệc rượu cũng không ai quấy rầy hắn, chỉ có Thương Nguyệt bên cạnh sẽ ngẫu nhiên nói chuyện phiếm vài câu với hắn. Nhưng Lâm Phong cũng chỉ tùy ý ứng phó cho qua, để tránh làm thất lễ mà thôi. So với Thương tộc, hắn chả là cái gì cả, bất kỳ một người nào của Thương tộc đều mạnh hơn hắn rất nhiều. Nếu không phải Lang Tà giới thiệu, hắn thậm chí còn không có cơ hội tiếp xúc đến loại lực lớn như Thương tộc. Sau khi tiệc rượu chấm dứt, Thương Lăng tự mình dẫn ba người Lâm Phong đi tham quan phủ đệ của Thương tộc. Sau đó, hắn sắp xếp chổ nghỉ ngơi cho ba người. Nơi Thương Khiếu an bài làm chỗ ở cho ba người Lâm Phong là một cái tiểu viện ven hồ.
- Lang Tà huynh, theo tin tức ta mới nhận được, ba ngày nữa, Quảng Hàn cung khuyết sẽ tái hiện trên Vọng Thiên Cổ Đô.
Sau ngàn năm không xuất hiện, nhất định sẽ có một ít tuyệt thế mỹ nhân của Quảng Hàn cung khuyết. Huynh có hứng thú đi xem không?
- Nếu như gặp được, ta tất nhiên sẽ đi mở mang kiến thức một chút.
Lang Tà nói.
- Ta cũng nghĩ như vậy.
Đến lúc đó, chắc chắn sẽ có một số thiên tài của các các thế lực lớn ở trong Vọng Thiên Cổ Đô xuất hiện. Khi Thương Khiếu nói tới đây, trong mắt hắn hiện lên từng đạo phong mang. Vọng Thiên Cổ Đô là nơi tu tập của rất nhiều Cổ tộc, nên mỗi một thế hệ đều xuất hiện vài vị thiên tài kia cho người ta phải chú ý. Mà khi Lang Tà nghe Thương Khiếu nói vậy, trong lòng hắn cũng có chút chờ mong. Hắn thân là Vương thể Cổ Giới tộc, nên hắn rất muốn nhìn thử trình độ của đám thiên tài của Vọng Thiên Cổ Đô.
- Không biết cái tên kia của Sở gia đã đột phá Vũ Hoàng cảnh chưa?
Câu hỏi đột ngột của Lang Tà lập tức khiến cho Thương Khiếu biến sắc. Hắn đương nhiên biết người Lang Tà chỉ là ai? Sở gia cũng là Thánh tộc như Thương tộc, nên hai nhà cũng có chút ma sát. Trong thế hệ này của Sở gia có một vị thiên tài sở hữu huyết mạch cực kỳ hiếm thấy, có thể nuốt các loại cổ Hoàng ý chí để cho mình sử dụng. Tuy hắn không phải vương thể, nhưng chiến lực cực kỳ đáng sợ, được Sở gia xem như trân bảo, toàn lực bồi dưỡng.
- Theo ta biết thì chưa.
Nghe nói Sở gia đã chuẩn bị bảy mươi hai loại cổ Hoàng ý chí để cho hắn thôn phệ, chuẩn bị chạy nước rút vào Vũ Hoàng. Khi nghe Thương Khiếu nói vậy, Lang Tà chỉ gật đầu một cái, rồi không nói thêm gì.
- Các vị không cần bồi tiếp ta chúng ta nữa đâu, cứ để cho chúng ta tự nhiên.
Lúc đến nơi nghỉ ngơi, Lang Tà quay lại nói với Thương Khiếu. Mà Thương Khiếu cũng mỉm cười gật đầu:
- Nếu có chuyện gì, huynh cứ phân phó cho hạ nhân.
Nếu huynh muốn đi ra ngoài, thì cũng có thể tìm ta, dù sao ta cũng rảnh rỗi.
- Tốt.
Lang Tà gật đầu ứng tiếng. Cùng lúc đó, Lâm Phong lại mở miệng nói:
- Có thể cho ta một cái thần niệm bản đồ của Vọng Thiên Cổ Đô không?
Thương Khiếu liền nhìn Lâm Phong một cái, rồi lập tức mỉm cười gật đầu. Sau đó, hắn dùng thần niệm gửi cho Lâm Phong một số ký ức.
- Đa tạ.
Lâm Phong lập tức cười nói.
- Không cần khách khí.
Thương Khiếu đáp lễ một tiếng, rồi lập tức nhìn Lang Tà, nói:
- Chúng ta xin cáo từ trước.
Đợi đến lúc Thương Khiếu rời đi, Lang Tà nhìn về phía Lâm Phong, mỉm cười nói:
- Huynh muốn ra ngoài à?
- Đã đến Cổ đô rồi, tất nhiên phải đi ra ngoài đi thăm thú một chút chứ.
Lâm Phong cười nói
- Có cần ta hộ tống huynh đi một đoạn không?
Lang Tà hỏi
- Không cần, ta chỉ tùy ý đi dạo một chút thôi.
Lời cự tuyệt của Lâm Phong khiến Lang Tà hơi sửng sốt một chút. Sau đó lập tức mỉm cười, không nói thêm gì. Hắn biết Lâm Phong đến Vọng Thiên Cổ Đô có mục đích khác, nhưng nếu như Lâm Phong không muốn nói, hắn cũng sẽ không hỏi nhiều.
- Có chuyện gì cứ bảo ta.
Sau khi nói xong, Lang Tà quay người đi vào trong một tòa cung điện gần đó. Mà Lâm Phong liền quay lại, mỉm cười với Thu Nguyệt Tâm, nói:
- Nàng cũng nên đi nghỉ ngơi đi.
Ta đi ra ngoài một chuyến, có lẽ sẽ trở trễ một chút. Vọng Thiên Cổ Đô rộng hơn Tề Thiên Bảo vài lần, nên muốn đi hết, Lâm Phong cũng phải tốn cả tháng. Nhưng rất may mà nơi hắn muốn đi chỉ các phủ đệ Thương tộc cũng không xa.
- Tốt.
Thu Nguyệt Tâm lập tức mỉm cười gật đầu, rồi cũng đi vào một cái cung điện khác. Sau đó, Lâm Phong đi ra ngoài. …….
- Lâm huynh định đi đâu đấy?
Lúc Thương Nguyệt thấy Lâm Phong đang định đi ra ngoài, nàng chạy đến, mỉm cười hỏi.
- Đi dạo quanh Vọng Thiên Cổ Đô một chút.
Lâm Phong lập tức mỉm cười nói.
- Huynh có muốn ta dẫn huynh đi không?
Thương Nguyệt diệu dàng nói.
- Không cần, ta quen đi một mình rồi.
Lúc Lâm Phong vừa dứt lời, hắn lập tức tăng tốc độ. Khi thấy cảnh đó, Thương Nguyệt cũng tăng tốc, bám theo Lâm Phong.
- Lâm huynh không thấy chuyện đi dạo cùng với một mỹ nhân như ta không tốt sao?
Thương Nguyệt tới gần Lâm Phong, ngọt ngào nóim
- Ta rất biết ơn cô nương, nhưng ta quen đi dạo một mình rồi.
Lâm Phong nói xong, hắn lại lập tức tăng tốc độ thêm lần nữa. Để cho chắc ăn, hắn còn sử dụng tiêu dao bộ, nên tốc độ của hắn được gia tăng một cách nhanh chóng, bỏ xa Thương Nguyệt. Mà khi Thương Nguyệt nhìn thấy bóng người Lâm Phong ngày càng xa, nàng lập tức dừng lại, nở một nụ cười thản nhiên:
- Tốc độ tên gia hỏa này nhanh thật.
Nhưng không biết chiến lực của hắn như thế nào? Sau khi Lâm Phong ra khỏi phủ đệ Thương tộc, hắn chạy thẳng về hướng đông nam. Vào lúc này, cả người hắn giống như một cơn gió nhẹ thổi qua Cổ đô, thỉnh thoảng cũng có đường người hướng lấy hắn nhìn hắn, nhưng cũng không có chú ý quá lâu. Vì trong Vọng Thiên Cổ Đô chưa bao giờ thiếu cường giả. Khi mặt trăng đã nhô lên cao, Lâm Phong mới dừng lại trước một tòa cung điện vô cùng yên ắng. Rất khó có thể tưởng tượng trong Vọng Thiên Cổ Đô lại có một nơi yên tĩnh như vậy. Ở đây không hề có bóng người nào, chỉ có những ngôi nhà tan hoang và một đống gạch ngói vụn.
- Có lẽ chính là chỗ này.
Lúc Lâm Phong nhìn thấy nơi này, hắn cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, trong khu vực yên ắng này, chỉ có một tòa cung điện cổ xưa bị tàn phá còn đứng vững. Sau đó, Lâm Phong lập tức chậm rãi đi về phía toàn cung điện bị tàn phá kia, trong đó có một cỗ ma lực hấp dẫn hắn đi về phía đó.
- Đứng lại.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên có tiếng quát vang lên, khiến Lâm Phong lập tức thanh tĩnh. Sau đó chảy ra vài giọt mồ hôi lạnh, hắn không ngờ cái cung điện tàn tạ kia lại quỷ dị như vậy. Mà khi Lâm Phong quay đầu lại, hắn thấy một người trung niên đang đứng phía sau hắn, lạnh lùng nói:
- Anh bạn trẻ, nơi này không phải đơn giản mà cậu có thể bước vào.
Đã rất nhiều người đi vào đó, nhưng đều hữu tử vô sinh. Ta khuyên cậu vẫn nên đi lối khác đi. Khì người kia vừa nói xong, hắn trực tiếp xoay người ly khai. Khi thấy cảnh đó, Lâm Phong đoán người đàn ông trung niên nhắc nhở hắn chính là một vị cường giả Vũ Hoàng. Lúc ông ấy đi ngang qua nơi đây, thấy hắn, nên thuận tiện nhắc nhở một tiếng.
- Quả nhiên có điều cổ quái.
Lâm Phong âm thầm nói. Bây giờ hắn mới cảm nhận được trong tòa cung điện tàn tạ kia có ba động của trận pháp, còn cái cổ ma lực vô hình hấp dẫn hắn, chính là một loại huyễn trận.
- Nơi được Vô Cực Thiên Đế đánh dấu trong thần niệm trong trí nhớ truyền cho mình hẳn là nơi này.
Lúc nói đến đây, ánh mắt Lâm Phong liền lóe lên một cái rồi vụt tắt. Đáng tiếc ở trong đống ký ức của Vô Cực Thiên Đế cho hắn có rất ít tin tức về nơi này. Không biết cái cung điện quỷ dị này có thể đi vào được hay không? Sau một lúc suy tính, Lâm Phong quyết định sẽ đi vào trong. Để đảm bảo an toàn, hắn còn vận dụng cả ma đồng, từ từ tiếp cận cung điện. Vào lúc này, Lâm Phong chỉ thấy bên trong cung điện cổ xưa đó tràn ngập một màu đen kịt, dù ma đồng cũng không cách nào xuyên thấu, nhìn thấy tình cảnh bên trong.
- Đi!
Lúc Lâm Phong vừa dứt lời, lập tức có một ngọn núi hư ảo sơn xuất hiện, rơi xuống cái phiến tĩnh mịch đen kịt kia. Ngay sau đó, đột nhiên có một tiếng gầm kinh kinh khủng truyền ra, khiến cho Lâm Phong có cảm giác toàn thân phát lạnh, như đang có một đôi mắt theo đang dõi hắn vậy. Nhay sau đó, Lâm Phong đôi mắt đen kịt của Lâm Phong liền phóng ra từng đạo ma quang về phía đó.
- Ai ở bên trong đó?
Lúc Lâm Phong vừa nói xong, trái tim của hắn nhảy lên một cái. Lúc này, hắn mới nhìn thấy một đôi mắt vô cùng lạnh lùng và sắc nhọn, tràn đầy sát khí nhìn về phía hắn. Tuy đôi mắt kia chỉ xuất hiện trong chốc lát, nhưng Lâm Phong vẫn nhận ra đó là đôi mắt của một người trẻ tuổi và bên trong phiến khu vực đen kịt đó tuyệt đối có người.
- Ông!
Ngay lúc Lâm Phong còn đang suy nghĩ, hắn lại chỉ một cái ma thủ khủng bố đột nhiên bay về phía hắn, khiến cho trái tim của hắn nhảy lên liên hồi. Sau đó, hắn lập tức thối lui, nhưng vẫn có một cổ tử khí kinh khủng quấn quanh người hắn.
- Sinh.
Trên người Lâm Phong lập tức xuất hiện một sinh mệnh khí tức chống lại cái tử khí kia, đồng thời hắn vẫn không ngừng lui về phía sau. Lúc Lâm Phong lui đến một khoảng xa, hắn mới buông lỏng tâm thần, thở phào một cái. Sau đó hút đám tử khí vào trong cơ thể, để nó tùy ý di chuyển trong thân thể của hắn, trở thành chất dinh dưỡng cho hắn.
- Không biết người nào bên trong đó?
Mặc dù luồng tử khí kia rất cường đại, nhưng còn chưa đến mức mình không không thể chống cự. Giống như hắn còn chưa bước và Vũ Hoàng cảnh vậy. Lúc nói tới đây, trong mắt Lâm Phong liền lóe lên vẻ bất định và một chút nghi hoặc!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT