Nhưng lúc này, lông mày Lâm Phong hơi nhíu lại, dường như hắn nghĩ tới điều gì. Mệnh Vận thành, lúc này Lâm Phong hắn nhớ tới dự ngôn giả Mệnh Vận thành đã nói với hắn bảo sau này đến Thánh thành Trung Châu thì đi tìm hắn ta, Thánh thành Trung Châu trong miệng dự ngôn giả chỉ toàn bộ đại thế giới hay một tòa chủ thành của Thánh thành Trung Châu kia? Nếu như Thánh thành Trung Châu trong miệng dự ngôn giả là chỉ toàn bộ đại thế giới thì muốn tìm được hắn dễ vậy sao, không kể Vận Mệnh Thần Điện rất nổi danh, hào quang bao phủ đại lục Cửu Tiêu, không ai không biết.
- Lâm Tuyết, ngươi từng nghe nói về Vận Mệnh Thần Điện chưa?
Lâm Phong lại hỏi Mộc Lâm Tuyết.
- Thần Điện.
Trong lòng Mộc Lâm Tuyết có chút run rẩy, truyền thuyết Thần Điện còn hư vô mờ mịt hơn Thánh thành Trung Châu, nàng căn bản chưa từng tiếp xúc, nhưng nàng lại đã từng nghe nói Thần Điện có tồn tại, đồn đãi Thần Điện chính là thế lực đỉnh phong đứng sừng sững trong thế giới này, quang huy của bọn hắn vẩy khắp mỗi một góc nhỏ của đại lục Cửu Tiên, thậm chí những diễn hóa hoàn chỉnh trong tiểu thế giới đồn đãi cũng sẽ xuất hiện dấu chân Thần Điện một giai đoạn, không ai có thể thoát khỏi hào quang mà Thần Điện bao phủ.
- Thánh thành Trung Châu chính là chủ thành địa vực Thanh Tiêu, có lẽ ở đằng kia ngươi có thể dò thăm một vài tin tức về Thần Điện, lấy cao độ hiện tại của ta vẫn không đủ để tiếp xúc đến Thần Điện.
Mộc Lâm Tuyết biết rõ thực lực của mình phóng mắt tới đại lục Cửu Tiêu căn bản không được coi là gì, không hề có ý nghĩa gì, cho dù ở Diễm Kim thành nàng cũng chỉ như muối bỏ biển, nếu không phải nhờ có giải thi đấu luyện khí lần này thì nàng sẽ không nổi danh như vậy, mà thực lực vũ tu quyết định cao độ của một người có thể thấy bao xa, nàng ở cảnh giới Tôn Vũ đối với rất nhiều chuyện đều chỉ có một khái niệm mơ hồ. Lâm Phong hoàn toàn có thể lý giải, ngày xưa quang huy Vận Mệnh Thần Điện trực tiếp xuất hiện ở tiểu thế giới, có thể thấy được Thần Điện ẩn chứa năng lượng đáng sợ cỡ nào, không thể đánh giá được, đối với vô số người mà nói, Thần Điện cũng chỉ tồn tại là một khái niệm hư vô mờ mịt.
- Lâm Tuyết, ngươi có từng nghe nói tới Cổ Đô Vọng Thiên chưa?
Lâm Phong lại hỏi một tiếng, Mộc Lâm Tuyết kinh ngạc nhìn Lâm Phong, Lâm Phong hắn sao lại dường như đối với đại lục Cửu Tiêu một chút cũng không biết, thật sự không biết trước đây hắn trải qua như thế nào, tuy rằng nàng cũng chưa từng đi tới Cổ Đô Vọng Thiên nhưng đương nhiên có nghe nói qua.
- Lâm Phong, Cổ Đô Vọng Thiên nổi danh cùng với chủ thành thiên khung của Thánh thành Trung Châu, mười tám thiên chi cổ thành của Thanh Tiêu, địa vực chỗ chúng ta thuộc thế lực phạm vi Cổ Đô Vọng Thiên, có thể nói Cổ Đô Vọng Thiên là vương thành của mảnh thế giới này.
Mộc Lâm Tuyết nói với Lâm Phong:
- Đúng rồi, sao ngươi lại hỏi những thứ này?
- Thì ra như vậy.
Trong lòng Lâm Phong đã hiểu rõ hoàn toàn, Thanh Tiêu chi lục có mười tám thiên chi chủ thành, Vọng Thiên Cổ Đô là một trong số đó, diện tích lãnh thổ bao la rộng lớn, nơi hắn đang đứng đây là địa vực Cổ Đô Vọng Thiên phóng xạ, cái này rất giống với Thiên Đài đối với địa vị siêu nhiên Bắc Hoang, chia đại lục Thanh Tiêu thành mười tám khối, mỗi một tòa thiên chủ thành phóng xạ một địa vực.
- Tin tức của một vị tiền bối trong hồi ức.
Lâm Phong nói với Mộc Lâm Tuyết nhưng cũng không giải thích gì thêm, kỳ thật tin tức Vọng Thiên Cổ Đô đến từ ký ức thần niệm về Vô Cực Thiên Đế, Lâm Phong hắn bây giờ còn đang bị Vô Cực Cung truy nã, vẫn có nhiều thứ không thể nói quá nhiều, hiện tại hắn không biết Diễm Kim thành cách Tứ Tượng Vực cụ thể bao xa, nếu như không xa hắn sợ sẽ phải rời khỏi nơi này nhanh một chút, Thanh Bào Đại Đế sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn.
- Nếu như nơi này của chúng ta thuộc phạm vi thế lực Vọng Thiên Cổ Đô thì bản đồ địa vực này hẳn đại sư tử kim sẽ có.
Ánh mắt Lâm Phong lóe lên, bây giờ hắn rất cần một bộ bản đồ, mặc dù không phải bản đồ Thanh Tiêu hoàn chỉnh nhưng ít nhất trước tiên phải có được bản đồ của khu vực chủ thành Vọng Thiên Cổ Đô cái đã, như vậy về sau hắn hành tẩu ở đại thế giới sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
- Có khả năng này, nếu ngươi đã muốn thì ta đi hỏi đại sư tử kim với ngươi.
Mộc Lâm Tuyết cười với Lâm Phong, Lâm Phong gật đầu, lập tức hai người nhún người bay lên từ nơi địa vực sâu thẳm, bọn hắn biết nơi ở của đại sư luyện khí trường bào tử kim chủ trì Diễm Kim tháp, đối phương nửa năm trước đã từng nói với Lâm Phong, nếu như có chuyện gì có thể tới đó tìm hắn. Không lâu sau, hai người tới trước một tòa tháp tử kim, màu sắc của tòa tháp tượng trưng cho địa vị người bên trong, giống màu trường bào bọn họ khoác trên người.
- Lâm Phong, Mộc Lâm Tuyết.
Lúc này, một bóng người từ trong tòa tháp đi ra, đang đứng trong nội viện trước tòa tháp, cười nói:
- Không cần phải khách khí, đến đây đi.
- Đa tạ tiền bối.
Lâm Phong khẽ khom người, hai người đi về phía trước tới trước mặt vị đại sư luyện khí tử kim.
- Rất tốt, tu vi của các ngươi đều đã tinh tiến không ít, khoảng cách Lâm Phong tới Vũ Hoàng không còn xa nữa.
Đại sư luyện khí tử kim nhìn hai người như có thể nhìn thấu tu vi của bọn hắn.
- Không biết phải cần bao lâu nữa mới có thể phá vỡ được bích chướng Vũ Hoàng này.
Lâm Phong mỉm cười nói, bao nhiêu người võ đạo cắm trước đạo khảm này, thiên phú của hắn mặc dù tuyệt hảo nhưng cũng không dám nói có thể đơn giản vượt qua đạo khảm này.
- Cơ hội luôn cho người khác có sự chuẩn bị, đến hôm nay ngươi đã chuẩn bị tốt mọi thứ, có lẽ ngày nào đó lúc tu luyện một chiêu đốn ngộ sẽ đột phá đấy.
Đại sư luyện khí tử kim mỉm cười nói:
- Đúng rồi, các ngươi tìm ta có chuyện gì không?
- Tiền bối, ta muốn một bức bản đồ địa vực Cổ Đô Vọng Thiên, không biết làm sao để có thể có?
Lâm Phong cũng không che giấu ý định của mình, gọn gàng dứt khoát nói.
- Hả?
Đôi mắt vị đại sư luyện khí tử kim hiện lên nhất đạo quang hoa, mỉm cười nói:
- Lâm Phong, ngươi chuẩn bị đi Cổ Đô Vọng Thiên sao?
Hắn đương nhiên biết, với thiên phú của Lâm Phong thì Diễm Kim thành này không thể nào giữ chân hắn được mãi.
- Ta đúng là có suy nghĩ này, về sau có lẽ sẽ đi một chuyến.
Lâm Phong tùy ý trả lời.
- Cổ Đô Vọng Thiên là một trong mười tám thiên chi chủ thành, nơi đó có vô số cường giả, muôn hoa đua thắm khoe hồng, cũng có vô số tông môn cường đại, thiên tài cũng tầng tầng lớp lớp, là Thiên Đường võ đạo đương nhiên cũng có thể xưng là Địa Ngục, cái này còn phải xem người gặp rồi, ta chuẩn bị vài tháng nữa dẫn một vài cường giả Diễm Kim tháp tới Cổ Đô Vọng Thiên một lần, Lâm Phong nếu như ngươi đồng ý thì có thể đi chung.
Đại sư luyện khí tử kim mỉm cười nói khiến cho Lâm Phong hơi kinh ngạc, cường giả Diễm Kim tháp cũng muốn đến Cổ Đô Vọng Thiên sao?
- Một vài vị tiền bối Diễm Kim tháp đang ở trong Cổ Đô Vọng Thiên, vài tháng sau sẽ có một đám cường giả Diễm Kim tháp tới tiếp kiến, đồng thời mang theo một vài thanh niên hậu bối để bọn hắn đi học hỏi kinh nghiệm, tăng trưởng kiến thức.
Đại sư luyện khí bổ sung một câu, Lâm Phong trầm ngâm một lát, lông mày hơi nhíu lại.
- Lâm Phong nếu như ngươi muốn tự đi ta cũng sẽ không nói gì, nhưng nếu như ngươi đồng ý có thể kết bạn đi đương nhiên cũng có thể đi bất cứ lúc nào, mặt khác trong trí nhớ thần niệm của ta có ký ức bản đồ này, ta sẽ truyền lại cho ngươi.
Đại sư luyện khí tử kim cho rằng Lâm Phong đã hiểu lầm ý của hắn, không khỏi cười giải thích.
- Đa tạ tiền bối đã đồng ý giúp ta.
Lâm Phong khẽ khom người với đại sư luyện khí, đối phương phóng thích thần niệm, đưa ký ức thần niệm truyền vào đầu Lâm Phong, một khối bản đồ địa vực cuồn cuộn nhưng vẫn còn rất mơ hồ, có nhiều nơi dấu hiệu không được rõ ràng lắm, dù sao địa vực này cũng quá lớn, rất ít người có thể viết lại được dấu hiệu hoàn chỉnh, hắn có được bức bản đồ này cũng trong một lần vô tình.
- Từ sau giải thi đấu luyện khí chúng ta vẫn luôn ở trong Diễm Kim tháp, phải chăng nên đi thăm Mộc Dịch thúc một chút.
Lâm Phong khẽ cười, Mộc Lâm Tuyết đương nhiên cũng không có ý kiến, cười nói:
- Không biết phụ thân thế nào rồi, chúng ta về Mộc phủ a.
Hôm nay Mộc phủ lại vô cùng yên bình, sau khi giải thi đấu luyện khí kết thúc mọi thứ cũng đều bình yên trở lại, Mộc Dịch quay trở về gia tộc, mà đại bá Mộc Lâm Tuyết bị trục xuất khỏi Mộc phủ có chút nguy kịch, nhưng bây giờ Mộc phủ cũng có áp lực không nhỏ, đương nhiên đến từ Viêm gia, Viêm gia cũng không dám khoa trương đối phó Mộc phủ, hơn nữa Mộc Lâm Tuyết và Lâm Phong gia nhập Diễm Kim tháp lại được coi trọng nên Viêm gia làm việc không thể không thận trọng. Hôm nay Lâm Phong và Mộc Lâm Tuyết trở về đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của người Mộc phủ, ánh mắt bọn hắn nhìn về phía Mộc Lâm Tuyết hoàn toàn khác trước kia, mà khi nhìn về phía Lâm Phong thì người đời trước nở nụ cười khách khí còn thanh niên đồng lứa thì lại có chút sùng kính, một người lấy Tôn Vũ nghịch thiên trảm cường giả Vũ Hoàng khiến bọn hắn chỉ có thể ngước nhìn chứ không thể nào ghen ghét được. Mộc Dịch thấy Lâm Phong và Mộc Lâm Tuyết đến thăm hắn đương nhiên cao hứng, mấy người tề tụ một nhà nhưng chỉ ngồi trong chốc lát, Lâm Phong liền cáo từ.
- Lâm Phong, ngươi đi đâu?
Mộc Lâm Tuyết thấy Lâm Phong cáo từ muốn đi, trong lòng không khỏi trong lòng như đang lo lắng mất đi cái gì vậy.
- Lâm Tuyết, ngươi ở Mộc phủ mấy ngày a, ta tới Kiếm Sơn một chuyến.
Lâm Phong mỉm cười nói, Diễm Kim tháp cách Kiếm Sơn không xa, hắn phải đi xem Nhược Tà thế nào rồi, không biết đã bước vào cảnh giới Vũ Hoàng hay chưa, trong thời gian một năm qua hắn cũng không ra ngoài bây giờ cũng nên ra ngoài đi dạo một chút, đến khi trở về hắn lại đi theo các cường giả Diễm Kim tháp tới Cổ Đô Vọng Thiên.
- Ta đi với ngươi a.
Ánh mắt Mộc Lâm Tuyết lộ ra thần sắc khác thường như thể lo lắng Lâm Phong đi chuyến này sẽ không trở về vậy. Lâm Phong thấy thần sắc Mộc Lâm Tuyết thì cười khổ, nói:
- Yên tâm, ta vẫn sẽ quay lại Diễm Kim tháp, lần này chỉ ra ngoài đi dạo một chút, vấn an một vị sư huynh của ta, cũng không phải một đi không trở lại.
Mộc Lâm Tuyết nghe được lời Lâm Phong hơi cúi đầu, mặt hơi nóng lên, cảm thấy mình có chút thất thố.
- Ha ha, Lâm Tuyết, ngươi cứ như thể đang sợ Lâm Phong chạy mất a.
Mộc Dịch cười lớn càng khiến cho Mộc Lâm Tuyết thêm lúng túng, sẵng giọng:
- Phụ thân.
- Được rồi, chút tâm tình này của ngươi có ai mà không rõ chứ, Lâm Phong ngươi cứ đi đi, nha đầu kia ta sẽ chăm sóc.
Mộc Dịch nói sang sảng với Lâm Phong khiến nội tâm Lâm Phong cười khổ, từ giọng nói của Mộc Dịch có thể thấy rõ được đang tác hợp hắn và Mộc Lâm Tuyết.
- Mộc Dịch thúc, Lâm Tuyết, ta đi trước.
Thân hình Lâm Phong lóe lên, biến mất như một cơn gió, nhìn thân ảnh hắn biến mất nụ cười trên mặt Mộc Dịch biến mất, thì thào nói nhỏ:
- Tiểu tử này có tâm sự a, Lâm Tuyết ngươi muốn nắm giữ được hắn có lễ không dễ đâu!
Mộc Lâm Tuyết khẽ ngẩng đầu, cũng nhìn theo hướng Lâm Phong biến mất, nàng đương nhiên cũng cảm nhận được thái độ Lâm Phong như gần như xa dừng như cố ý duy trì một chút khoảng cách với nàng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT