Lâm Phong gật đầu cười, theo Mộc Lâm Tuyết đi ra ngoài, trong khoảng thời gian này kỳ thật hai người đều khắc chế trong việc luyện khí, Mộc Lâm Tuyết không phát huy thực lực luyện khí mạnh nhất mà lực lượng trận đạo của hắn cũng không xuất ra hoàn toàn, hắn rất chờ mong nếu như hai người toàn lực ứng phó hơn nữa và sử dụng tài liệu luyến khí Hoàng cấp thì sẽ có hiệu quả như thế nào.


- Lâm Tuyết tỷ.


Lúc này, hướng bên trái nội viện của Mộc Lâm Tuyết, Mộc Thanh Ảnh cười hô một tiếng, nàng và Mộc Lâm Tuyết trong một sân nhỏ nối liền nhau, hơn nữa còn tương thông, bởi vậy có thể thấy được tình huống của Mộc Lâm Tuyết bên nội viện này.


- Lâm Tuyết tỷ à muốn tự mình đi mua tài liệu luyện khí sao?


Mộc Thanh Ảnh thấy Mộc Lâm Tuyết nhìn nàng, cười hỏi.


- Đúng vậy, ta chuẩn bị mua một ít tài liệu tốt, tranh thủ trong thời gian mấy tháng còn lại chạy nước rút một phen.


Mộc Lâm Tuyết cũng không cần phải lừa gạt Mộc Thanh Ảnh, bình tĩnh nhẹ gật đầu.


- Vậy thì thật tốt, ta cũng cần mua tài liệu luyện khí, cùng đi chứ.


Mộc Thanh Ảnh lại cười nói.


- Cũng được, vừa vặn có thêm bạn.


Mộc Lâm Tuyết không từ chối, Mộc Thanh Ảnh lập tức quay người nhìn về phía Mộc Tiêu, hô:


- Mộc Tiêu, ngươi đi theo ta đi.



- Vâng, Thanh Ảnh.


Mộc Tiêu hô một tiếng, khiến cho Lâm Phong lộ ra vẻ kinh ngạc, Mộc Tiêu vậy mà trực tiếp xưng hô Thanh Ảnh rồi, xem ra trong thời gian hai người bọn họ phối hợp quan hệ cũng trở nên gần gũi hơn rất nhiều, cũng giống như hắn và Mộc Lâm Tuyết, Mộc Tiêu dung một chút mưu kế với Lâm Phong hiển nhiên có được hiệu quả, hắn cũng đạt được mục đích của hắn, đương nhiên nếu như lúc trước Mộc Lâm Tuyết không xuất hiện, Mộc Tiêu đuổi Lâm Phong ra khỏi Mộc phủ khi biết được sẽ càng hoàn mỹ. Bốn người cùng đi ra ngoài Mộc phủ, Mộc Thanh Ảnh lôi kéo Mộc Lâm Tuyết trò chuyện, mà Lâm Phong và Mộc Tiêu thì đi theo sau lưng, tuy rằng Mộc Thanh Ảnh nhìn Lâm Phong không thuận mắt nhưng nếu như Mộc Lâm Tuyết không có ý kiến gì, nàng cũng sẽ không nói thêm gì nữa, coi như không nhìn thấy Lâm Phong.


- Chúc mừng ngươi.


Lâm Phong thấp giọng nói với Mộc Tiêu khiến cho đồng tử Mộc Tiêu có chút co rụt lại, ánh mắt nhìn về phía trước hiện lên hàn mang, Lâm Phong ở lại Mộc phủ, đối với hắn mà nói vẫn luôn là tai họa, không biết bây giờ quan hệ của Lâm Phong và Mộc Lâm Tuyết như thế nào.


- Lâm Phong, vận khí của ngươi không tệ, lại có thể ở lại bên cạnh Lâm Tuyết tiểu thư, phải quý trọng cho tốt.


Mộc Tiêu thấp giọng nói với Lâm Phong, nhất là mấy chữ cuối phải quý trọng cho tốt dường như cắn răng đặc biệt nặng.


- Ta biết rồi.


Lâm Phong không thèm để ý cười. Bốn người đi ra ngoài Mộc phủ, lúc này trong hư không có mấy người phá không đi đến, bọn hắn trực tiếp đứng trên cửa phủ Mộc phủ nhìn mấy người Mộc Lâm Tuyết.


- Viêm Phong.


Thần sắc Mộc Thanh Ảnh ngưng lại, thấp giọng nói, mà đôi mắt Mộc Lâm Tuyết cũng thay đổi trở nên lạnh xuống, nhìn chằm chằm bóng người thanh niên bên kia, hắn khoác trên người một bộ trường bào màu đỏ hồng.


- Lâm Tuyết, lâu ngày không gặp, ta vô cùng nhớ nàng.


Khóe miệng Viêm Phong mỉm cười, ngả ngớn nói với Mộc Lâm Tuyết.


- Vô sỉ.


Mộc Lâm Tuyết đáp lại một tiếng lạnh như băng.


- Ta nói như vậy với vị hôn thê của ta, tại sao lại vô sỉ được.


Viêm Phong nhìn thần sắc lạnh lùng của Mộc Lâm Tuyết, trong con ngươi lại hiện lên sự nóng bỏng, cho dù Mộc Lâm Tuyết lạnh lùng như nào thì cuối cùng hắn cũng muốn đặt nàng dưới thân thể mình, hung hăng chà đạp, cho Mộc Lâm Tuyết hưởng thụ một phen loại tư vị mỹ diệu này.


- Ai là vị hôn thê của ngươi?


Mộc Lâm Tuyết lạnh lùng quát lên.


- Chỉ còn lại ba tháng, đến lúc đó nàng sẽ chính thức trở thành thê tử của ta, ta xem nàng còn lời gì có thể nói.


Viêm Phong phun ra một câu, lập tức ánh mắt quét qua hai người Lâm Phong và Mộc Tiêu ở sau lưng Mộc Lâm Tuyết, nói:


- Nữ nhân của ta, nam nhân tốt nhất cách xa một chút, nếu không, ta không ngại tiễn các ngươi một đoạn đường.



- Ngươi làm càn.


Mộc Lâm Tuyết gầm lên, nhưng Viêm Phong không thèm để ý chút nào mỉm cười:


- Lâm Tuyết, ngươi chỉ có thể là của ta, cáo từ.


Dứt lời, Viêm Phong và mấy người bên cạnh bay lên không, trong giây lát biến mất khỏi tầm mắt, sắc mặt Mộc Tiêu có phần khó coi, không nghĩ tới vô duyên vô cớ bị Viêm Phong theo dõi, Viêm Phong này tâm ngoan thủ lạt, hơn nữa người của Mộc phủ có thiên phú cao vô xuất kỳ hữu, loại người như Mộc Lâm Tuyết quả nhiên hắn không thể tiếp cận, mục tiêu của hắn là Mộc Thanh Ảnh.


- Gia hỏa thật càn rỡ.


Lâm Phong tự lẩm bẩm, nhưng nghe nói Viêm Phong của Viêm gia cường đại hơn Mộc phủ, lại là đệ tử Kiếm Sơn đồng thời thiên phú cũng kinh người, khó trách hắn dám cuồng vọng như vậy, đối với loại nữ nhân như Mộc Lâm Tuyết, Viêm Phong muốn chinh phục cũng rất bình thường, đương nhiên có lẽ hắn chỉ muốn chinh phục mà thôi. Bộ ngực Mộc Lâm Tuyết hơi có chút phập phồng, nàng ghét nhất chính là chuyện này, cố gắng không cách nào ngăn chặn.


- Sẽ không có chuyện gì nữa.


Lâm Phong đi đến bên cạnh Mộc Lâm Tuyết thấp giọng nói, trong lòng Mộc Lâm Tuyết khẽ động nhìn Lâm Phong một chút lộ ra ý cười vui vẻ:


- Ừ, sẽ không có chuyện gì nữa.


Lập tức hai người tiếp tục nhấc chân lên đi về phía trước, nhưng Mộc Lâm Tuyết vẫn lo lắng, nàng và Lâm Phong phối hợp vẫn chưa đủ mạnh mẽ, Viêm Phong là đại sư luyện khí cấp hai, nếu như lại thêm một cao thủ trận đạo phối hợp với hắn, thậm chí có khả năng trong giải thi đấu luyện khí sẽ luyện chế ra được hoàng khí cấp ba. Mắt Mộc Thanh Ảnh nhìn lướt qua Lâm Phong bên cạnh rồi nói với Lâm Tuyết:


- Lâm Tuyết tỷ, ngươi đừng bị tiểu nhân che mắt.


Không biết gia hỏa Lâm Phong kia đã dùng thủ đoạn gì mà có thể đi gần Mộc Lâm Tuyết như vậy. Mộc Lâm Tuyết sững sờ, nhìn Mộc Thanh Ảnh, lắc đầu, mà Lâm Phong thì lại cười nói:


- Lời này dành cho ngươi thì thích hợp hơn, không nên bị tiểu nhân che mờ mắt.


Mộc Tiêu ở sau lưng thân thể cứng đờ, lạnh lùng quét mắt qua bóng lưng Lâm Phong.


- Tiểu nhân đắc chí.


Mộc Thanh Ảnh lạnh nhạt nói, lôi kéo Mộc Lâm Tuyết đi về phía trước, bỏ Lâm Phong lại phía sau, đồng thời còn không quên nhắc nhở Mộc Lâm Tuyết:


- Lâm Tuyết tỷ, ta biết rõ tỷ ngoài mặt lạnh lùng nhưng tâm tính thiện lương nhưng cũng không nên bị người khác dối trá che mờ con mắt, có người lúc trước dựa vào tranh thủ sự đồng tình của ta mới vào được Mộc phủ đấy.



- Yên tâm, ta có chừng mực.


Mộc Lâm Tuyết cười khổ, nàng ngược lại muốn Lâm Phong kêu bất bình, nhưng ngẫm lại vẫn nên trước hết che giấu Lâm Phong thì tốt hơn, không nên để lộ ra, hi vọng trong giải thi đấu luyện khí có thể cho mọi người một kinh hỉ. Bốn người đi tới nơi giao dịch phồn hoa nhất ở Bắc Vực của Diễm Kim thành, nơi này có các loại vật giao dịch trân quý, lần này Mộc Lâm Tuyết chuẩn bị rất sung túc, thậm chí ngay cả mệnh cách và luyện chế ra Tuyệt phẩm thánh khí cùng Hoàng khí đều mang lên rồi, chuẩn bị đầy đủ tài liệu giao dịch, sau đó cùng Lâm Phong hai người bế quan luyện khí, hy vọng có thể có được đột phá lớn, ít nhất trước tiên phải luyện chế ra được một kiện Hoàng khí cấp hai, nếu không tranh đấu với Viêm Phong căn bản không có phần thắng. Ngây người suốt nửa ngày ở nơi giao dịch, Mộc Lâm Tuyết mới chuẩn bị đầy đủ được những tài liệu mình cần, rồi lập tức về Mộc phủ nhưng lại thấy phía đối diện có ba người chậm rãi đi đến, người ở giữa lưng đeo cổ kiếm, khí tức vô cùng sắc bén, bình thản đạp bộ lại cho người ta cảm giác cường đại kiên quyết, đây là một vị cường giả Vũ Hoàng, hơn nữa còn là kiếm tu, Kiếm Hoàng! Hai người bên cạnh hắn lưng cũng đeo cổ kiếm, khí tức sắc bén đập vào mặt.


- Người Kiếm Sơn!


Đồng tử Mộc Lâm Tuyết ngưng tụ, nói với Kiếm Hoàng phía trước:


- Tiền bối, Mộc Lâm Tuyết ta dường như không đắc tội với người Kiếm Sơn.



- Lâm Tuyết tiểu thư đương nhiên không đắc tội với Kiếm Sơn, nhưng hai người phía sau ngươi, bọn hắn mặc kệ lời Viêm Phong nói, nên đáng chém.


Lời nói Kiếm Hoàng sắc như kiếm, rét lạnh đến thấu xương, Viêm Phong đưa cho hắn hai thanh kiếm, đều là hoàng khí. Viêm Phong muốn hắn làm một chuyện nhỏ, hắn đương nhiên phải xử lý tốt. Thần sắc Mộc Tiêu ngưng tụ, không nghĩ tới Viêm Phong thật không ngờ mạnh mẽ vang dội như vậy, sau khi nói không lâu bây giờ đã muốn giết bọn hắn, cảnh này khiến cho sắc mặt bọn họ rất khó nhìn, nhưng hắn cũng chỉ là một tên hậu vệ của Mộc phủ mà thôi, nếu như bị người Kiếm Sơn giết, thì chết cũng như chết rồi.


- Tiền bối là cường giả Kiếm Hoàng chẳng lẽ lại muốn khi dễ hai vị vãn bối?


Mộc Lâm Tuyết còn có thể giữ vững bình tĩnh, thản nhiên nói.


- Đương nhiên không phải ta ra tay, ta đến chỉ để bảo đảm cho sự an toàn của tiểu thư Lâm Tuyết, còn hai người bọn hắn sẽ do hai người bên cạnh ta tru sát, nói như vậy, cũng không tính khi dễ vãn bối a.



- Được, ngươi để hai người bọn họ động thủ đi.


Mộc Lâm Tuyết bình tĩnh nói.


- Lâm Tuyết.


Thần sắc Mộc Thanh Ảnh cứng đờ, Lâm Phong chết cũng không sao, xem ra Lâm Tuyết cũng không quan tâm hắn, nhưng Mộc Tiêu còn phải phối hợp luyện khí với nàng sao có thể xảy ra chuyện được.


- Lâm Tuyết tiểu thư quả nhiên sảng khoái, hai người các ngươi còn không mau động thủ.


Kiếm Hoàng lạnh nhạt nói với hai người bên cạnh, bước chân hai người họ đạp mạnh, hóa thành hai lưu quang bước qua bên cạnh Mộc Lâm Tuyết, kiếm ra khỏi vỏ, người và kiếm phảng phất như hòa thành một thể, trong hư không chỉ có kiếm quang.


- Mộc Tiêu.


Mộc Thanh Ảnh nhìn chằm chằm Mộc Tiêu, hai người này thậm chí có một người am hiểu bí truyền sát sinh cực hạn vô cùng đáng sợ. Lâm Phong tức tốc lui về phía sau, khiến cho thần sắc Mộc Thanh Ảnh cứng đờ, tên khốn khiếp này lại dám chạy.


- Đông!


Lâm Phong đạp chân lên mặt đất, lập tức cự thạch quay cuồng, mai tang thân thể bốn người vào trong cự thạch, thân thể của bọn hắn không ngừng chìm xuống hạ phương ngăn trở tầm mắt của người bên ngoài. Mà hắn hai con mắt kia, giờ phút này đã thay đổi trở nên đen kịt vô cùng lạnh như băng, ma chi bí truyền và tử vong bí truyền đồng thời bùng nổ theo đôi mắt ma lạnh như băng. Oanh! Người đang lao về phía Lâm Phong cảm giác thân thể mãnh liệt run lên, ý niệm phảng phất như muốn bị đánh tan, cặp đồng tử ma khiến hắn đắm chìm.


- Giết.


Mộc Tiêu thấy người đứng bên cạnh mình bất động, oanh sát hỏa diễm ra mai tang thân thể người kia trong biển hỏa diễm nhưng cũng không có tiếng thét chói tai kêu gào thảm thiết, bởi vì tử vong bí truyền đã ăn mòn hắn trước khi bị hỏa diễm sát hại.


- Lâm Tuyết không hi vọng ta bị lộ, chỉ có thể tiện nghi cho hắn.


Lâm Phong đạp mạnh, nói với một vị kiếm tu đồn đãi khác:


- Ở đây.


Ánh mắt người kia nhìn về phía Lâm Phong, lập tức một đạo ma ý kinh khủng nhảy vào trong đồng tử của hắn, dung hợp ý chí ma đạo, ma chi bí truyền và tử vong bí truyền khủng bố trong mắt ma, thậm chí còn có trớ chú, nhượng hắn cũng đắm chìm trong đó. Sau khi tu vi Lâm Phong bước vào Tôn Vũ tầng chín, vài loại bí truyền cường đại nhất theo thứ tự, ma, đại địa, tử vong, trớ chú, người Tôn Vũ có rất ít người có thể nhìn vào đồng tử của hắn mà không trì độn trong khoảng thời gian ngắn ngủi, mà trong khoảng thời gian một lát đó đủ để Mộc Tiêu phát huy thực lực của hắn, khi hỏa diễm bao lấy thân thể đối phương, trong hư không thạch khối đồng loạt nện xuống đất, đợi đến lúc tất cả gió êm sóng lặng, hai tên kiếm tu cũng đã trong hỏa diễm của Mộc Tiêu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play