- Vô Cực Cung!


Sắc mặt cường giả Đại Chu Tiên Cung trở nên khó coi, Vô Cực Cung chính là một cỗ thế lực kinh khủng ở Tứ Tượng Vực, dù cho Vô Cực Thiên Đế đã bỏ mình nhưng Vô Cực Cung cũng không phải nơi mà Đại Chu Tiên Cung của hắn có thể trêu chọc, thanh niên này mặc dù có tướng mạo và khí chất rất đỗi bình thường nhưng lực lượng lại rất đáng sợ, hơn nữa hắn còn có Mộc Dịch – trung vị Hoàng bảo hộ, vậy thì có thể hắn chính là đệ tử của Vô Cực Cung đang ra ngoài rèn luyện. Bởi vì lâm Phong thi triển năng lực trận đạo quá mạnh khiến Mộc Dịch nói ra ba chữ Vô Cực Cung kia nhưng cũng không ai hoài nghi khi, người Đại Chu Tiên Cung im lặng giống như chuyện đương nhiên. Đôi mắt trung vị Hoàng không ngừng loé lên tia sáng khác lạ, trong đầu hắn lúc này không biết đã có bao nhiêu suy nghĩ rồi và cuối cùng hắn quyết định, buông bỏ ân oán, dù sao đây cũng là đệ tử ra ngoài lịch luyện mà có trung vị Hoàng đi theo bảo hộ thì có đánh chết hắn cũng không có dũng khí đánh lại, vậy thì chỉ còn một con đường biến chiến tranh thành hòa bình.


- Các hạ nói đùa, Thần sắc trung vị Hoàng kia biến ảo không lường, bây giờ hắn lại trưng ra khuôn mặt tươi cười ấm áp nói: - Không ngờ là anh tài của Vô Cực Cung, khó trách các hạ lại có lực lượng trận đạo lớn đến vậy, Đại Chu Tiên Cung ta đã bội phục, xem ra chuyện này là hiểu lầm, hiện tại ta đại diện Đại Chu Tiên Cung hướng các hạ xin lỗi.


Thần sắc Lâm Phong vẫn lạnh lùng không đổi, bây giờ trong đầu hắn có vô số suy nghĩ, đây chính là chỗ tốt của việc đệ tử của đại thế lực, chỉ với một danh hiệu đã khiến cả một thế lực lùi bước, chẳng những họ không dám động thủ đánh chết hắn mà còn nói xin lỗi, nếu như hắn không nói mình là người xủa Vô Cực Cung, dù lực lượng có mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ một tên Tôn Vũ nhỏ bé, khi đó với thực lực trung vị Hoàng của đối phương thì hắn đã chết từ lâu.


- Nếu ta làm cho Thiên Đài có thể đứng sừng sững trên đại thế giới và vang danh khắp thiên hạ thì người mà Thiên Đài che chở cũng sẽ không ai dám động, sau này người của tiểu thế giới bước ra bên ngoài đều được che chở, Thiên Đài cũng sẽ thành thánh địa như Thanh Đế Sơn bao bọc khu vực của mình vậy.


Lâm Phong thầm nghĩ, trung vị Hoàng của Đại Chu Tiên Đế Cung thấy Lâm Phong trầm mặc không nói lập tức quát lớn:


- Chu Thiên Mục!


Chu Thiên Mục đứng sau lưng có chút run rẩy mà bước lên phía trước, ngay khi Mộc Dịch nói ra ba chữ Vô Cực Cung kia hắn đã biết đại sự không thành, hắn thế mà khi trước đã muốn đoạt lấy da thú của người Vô Cực Cung.


- Vật không thành khí.


Vị cường giả kia lập tức cho Chu Thiên Mục một bạt tai làm cho hắn bị đánh bay ra xa, máu tươi tuôn ào ào, trong nội tâm hắn rất bi phẫn, hôm nay chẳng những không báo được thù mà còn bị trưởng bối vũ nhục trước nhiều người như vậy, hắn hận nhưng bản thân hắn lại vô lực.


- Các hạ, việc này do Đại Chu Tiên Cung ta quản giáo đệ tử không nghiêm, mong chớ trách.


Vị kia mỉm cười nói với Lâm Phong khiến người chung quanh thầm than người này có khả năng diễn thật tốt, chỉ sợ trong lòng đang hận không thể giết chết Lâm Phong nhưng ngoài lại có thể treo nụ cười tươi khách khí như vậy. Lâm Phong cười lạnh nhìn đối phương, đạm mạc nói:


- Ta và Đại Chu Tiên Cung xưa nay không thù không oán nhưng hiện tại đệ tử các ngươi bắt nạt ta quá nhiều, trước muốn cướp bảo vật của ta nhưng lại bị ta giáo huấn, thế mà vẫn kéo đến vài lần nữa cới mục đích muốn lấy mạng ta, may mà trận đạo của ta cũng ổn lại có Mộc Dịch thúc bảo vệ chứ nếu không đã chết trên tay người của Đại Chu Tiên Cung các ngươi rồi.


Lời nói của Lâm Phong khiến cho trung vị Hoàng đó ngây ra, vội nói:


- Nếu như các hạ muốn xử trí thằng con bất hiếu Chu Thiên Mục này thì cứ việc làm gì cũng được.



- Mang toàn bộ mọi chuyện đẩy lên người Chu Thiên Mục, vừa rồi các ngươi không phải đến đây với khí thế chém giết mạnh mẽ đấy sao, quy luật của giới võ đạo mạnh được yếu thua chứ không phân đúng sai nên cách làm của các ngươi ta có thể hiểu được, nếu như ta là người Vô Cực Cung nhưng lại không có Mộc Dịch thúc bảo vệ thì cũng vẫn chết đúng không, nếu để ta gặp lại người của Đại Chu Tiên Cung các ngươi thì chỉ cần ta có thể, tuyệt đối không buông tha.



- Thật kiêu ngạo.


Đám người nghe vậy mà lòng cả kinh, tên Lâm Phong này có tính cách thật cổ quái, hắn vô cùng kiêu ngạo, đến Đại Chu Tiên Cung xin lỗi cũng cự tuyệt, hơn nữa còn nói sẽ lập tức giết người của bọn họ khi vô tình gặp được trước mặt người Đại Chu Tiên Cung, tên này ngoan độc thế nhưng chẳng may hắn lại là đệ tử của Vô Cực Cung với trận đạo mạnh mẽ, nên bị Đại Chu Tiên Cung mấy lần giết đến tận cửa cũng khiến hắn khó chịu mà muốn trả thù, chuyện này dễ hiểu thôi. Nội tâm vị cường giả kia lộp bộp một cái, khoé miệng tươi cười đã có chút gượng ép, trong lòng trở nên lạnh dàn, tên đệ tử này quá kiêu ngạo, một chút cũng không cho bọn họ.


- Các hạ, không cần phải thế.


Vũ Hoàng đứng đó nói.


- Cút.


Lâm Phong chỉ bật ra một chữ, thần sắc cường giả vũ hoàng của Đại Chu Tiên Cung lạnh lẽo, lậo tức phất ống tay áo, nói:


- Đại Chu Tiên Cung chúng ta đã xin lỗi rồi, nếu như các hạ vẫn cố ý như vậy thì ta cũng không tránh được, cáo từ.


Dứt lời hắn bước đi, đường đường là một cường giả trung vị Hoàng mà lại đi xin lỗi người khác một cách khép nép như vậy thế mà Lâm Phong lại bảo hắn cút, chuyện đã xảy ra rồi không lẽ bây giờ bắt hắn quỳ xuống xin lỗi mới vừa lòng. Đám người ở xa thấy một màn này đã có không ít người rời đi.


- Chúng ta trở về thôi.


Bên trong mắt Lâm Phong loé lên sự thâm ý, thấp giọng nói, sau đó đã bay xuống sân cùng Mộc Dịch. Trong lúc đợi huyễn trận mở, Mộc Dịch mang thần sắc khó hiểu nhìn Lâm Phong hỏi:


- Trước kia ngươi và Đại Chu Tiên Cung có cừu oán?



- Có chút đụng chạm nhưng cũng chưa đến nỗi hận sống hận chết.


Lâm Phong nằm ngửa mặt trên chiếc ghế sau khi đã trở về nhà, ánh mắt nhìn vào hư không, một vẻ mặt cười đầy ý vị thâm trường:


- Mộc Dịch tiền bối, mau dẹp huyễn trận đi a, có lẽ không bao lâu nữa sẽ có người đến thăm chúng ta đó.



- Ta thật không biết ngươi đang nghĩ gì.


Mộc Dịch khẽ lắc đầu nhưng vẫn làm theo lời hắn đứng dậy phá bỏ huyễn trận.


- Chúng ta nghiên cứu trận đạo chi thuật cần không ít tài liệu, nếu như có người tự động đưa không cho ta thì chẳng phải càng tiện hơn sao.


Lâm Phong trong lúc lơ đãng đã nói, Mộc Dịch cũng đã phá xong huyễn trận như lời Lâm Phong, không lâu sau đó thật có người đến sân nhỏ này thật.


- Tề Thiên Bảo, Tề Vân Kiêu, nghe nói vị anh tài của Vô Cực Cung đang ở đây nên đặc biệt đến tiếp kiến.


Sự thật đúng như Lâm Phong đã đoán trước, hiện nay Vấn Thiên Bảo và Dược Vương Tiên Cung đã phát triển vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa thiên phú của Vấn Thiên Bảo Vấn Ngạo Phong dường như cao hơn các đệ tử Tề Thiên Bảo, ba năm trước hắn đã bước vào cảnh giới vũ Hoàng trong khi Tề Vũ Thần vẫn còn ở Tôn chủ mà mãi không lên được, Nghịch Trần Vũ Hoàng cũng cực kì coi trọng Vấn ngạo Phong nên hắn được thế lực của Thanh Đế Sơn đặc biệt bồi dưỡng, dù bây giờ như thế nhưng ngày khác chắc chắn sẽ vang danh thiên hạ, hôm nay cường giả của Dược Vương Tiên Cung cũng không ít, còn có Lôi Phạt Tiên Cung đến nay chưa hề suy bại. Tề Thiên Bảo hiện tại ngay cả quyền khống chế tiểu thế giới cũng không còn nên đã bắt đầu có dấu hiệu suy yếu, nếu vẫn tiếp tục như vậy thì không biết mấy ngàn năm sau nó có còn hay không. Mà một đại sư trận đạo trẻ tuổi, hơn nữa còn là người của Vô Cực Cung nên có một điều không thể nghi ngờ là hắn đã trở thành mục tiêu, một đối tượng đáng để kết giao của người khác, một khi kết giao được thì chuyện này có lợi rất lớn cho Tề Thiên Bảo, vậy nên hôm nay Tề Vân Kiêu tự mình đến tiếp kiến.


- Chư vị mời vào.


Lâm Phong bình tĩnh nói, sau đó các thân ảnh ngoài sân đi vào, Lâm Phong lúc này đã đứng dậy khỏi ghế nhìn đám người vừa đến một cái, đôi mắt khẽ loé lên ánh sáng khác lạ nhưng rất nhanh đã bị sự lạnh lùng che mất. Đông Hoàng, Tề Hoàng đều ở đây, hơn nữa ngay cả Tề Thiên Hành còn sống sau trận vây công của bọn họ cũng ở đây, lúc ấy mọi người đều chú ý đến Vũ Hoàng nên Tề Thiên Hành không ai trông coi, cũng do Mộc Trần mang bọn họ rời khỏi mà mọi người lại xem thường tên Tề Thiên Hành này, thế mà hắn đã trốn được và bây giờ lại xuất hiện trước mặt Lâm Phong lần nữa. Nhưng có một điều, Lâm Phong hiện tại đã khổng còn như xưa nữa, dù tên đã từng khiến hắn bị vũ nhục, bị lưu đày có xuất hiện ở đây hắn cũng không cảm thấy nổi giận.


- Chư vị tới vì chuyện gì?


Lâm Phong hỏi Tề Vân Kiêu một tiếng.


- Nghe nói đại sư đến đây nên ta lập tức chạy đến muốn mời các hạ đến chơi phủ Tề Thiên Bảo, để chúng ta có thể làm tốt vai trò chủ nhà.


Tề Vân Kiêu vô cùng khách khí đối với Lâm Phong, trận đạo đại sư có giá trị rất lớn, hơn nữa lại còn kèm theo danh hiệu đệ tử Vô Cực Cung nên càng không tầm thường.


- Khu vực này không chỉ của riêng Tề Thiên Bảo các ngươi.


Lúc này bên ngoài lại có người nói:


- Lôi Phạt Tiên Cung đến đây diện kiến trận đạo đại sư.



- Vấn Thiên Bảo đến tiếp kiến.


Bên ngoài không ngừng truyền đến nhiều âm thanh khác nhau, trong mắt Lâm Phong loé lên ánh sáng rực rỡ, quả nhiên sau khi nghe ba chữ Vô Cực Cung, người của cửu Tiên Cung Thiên Bảo đã không ngồi yên được nữa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play