Ông!

Chưởng lực Lâm Phong run lên, quăng một trận phù về phía cương giả Vũ Hoàng Đại Chu Tiên Cung đang chật vật, thần sắc hắn lạnh đến cực hạn, hắn lại bị trận pháp của một vị Tôn Vũ làm bị thương nặng. Thánh quang hoàng kim từ miệng hắn phun ra chém về phía trận phù, ma hỏa kinh khủng đốt cháy hừng hực, nhưng cường giả Vũ Hoàng lại chỉ thấy chung quanh thân thể đều có trận phù, Thánh quang hoàng kim vô biên trên người điên cuồng bùng nổ, tất cả trận phù đều không cách nào chạm đến thân thể hắn, toàn bộ bạo liệt trong hư không, lực lượng kinh khủng tịch quyển không gian. Nhưng mà đúng vào lúc này, trận phù bạo liệt lại không phóng thích ma hỏa mà có trận phù huyễn thuật, cường giả Vũ Hoàng rơi vào trong huyễn thuật.


- Phá cho ta!


Cường giả Vũ Hoàng nổi giận gầm lên một tiếng, vô số đạo thánh kiếm chi quang chém ra muốn phá vỡ huyễn cảnh cường hành nhưng trận phù không ngừng bạo kiệt trong huyễn cảnh, cuồn cuộn không dứt, thân thể của hắn trên không bị trận phù ép hạ xuống.


- Cẩn thận.


Chu Thiên Mục và Địch Tu đã đi đến, thấy Lâm Phong lại lần nữa hạ xuống mặt đất, Địch Tu rống to.


- Khải!


Lâm Phong phóng thích lực lượng ma đạo và lực lượng hỏa diễm đáng sợ trên người, từng đạo văn lộ sáng đến cực hạn, Trận Đạo Phá Diệt lại mở ra, ma hỏa phá diệt không ngừng đánh thẳng vào cường giả Vũ Hoàng trên không.


- Thật tàn nhẫn!


Đám người thấy động tác của Lâm Phong trong,lòng âm thầm run rẩy, Lâm Phong một lần xuất ra hai, ba mươi trận phù a, trong khi chỉ cần một trận phù cũng đã đủ để đánh chết một vị cường giả Tôn Vũ đỉnh phong rồi, Lâm Phong lại ném điên cuồng như vậy, trận phù không giống trận pháp sau khi phát huy uy lực sẽ lập tức biến mất, đương nhiên điều này cũng đã chứng minh Lâm Phong trên lĩnh vực tạo nghệ trận đạo vô cùng cường hoành, mỗi một trận phù tạo ra đều có uy lực đáng sợ, hơn nữa người này chắc chắn có thể tự khắc được trận phù nên hắn mới dám dùng như vậy.


- Ah.


. . Một tiếng kêu gào thê lương truyền ra khiến cho tâm mọi người cũng run lên theo, tiếng kêu gào của cường giả Vũ Hoàng đang bị ma hỏa của Trận Đạo Phá Diệt không ngừng đánh thẳng vào thân thể, cho dù thân thể cường đại đến mấy cũng không chịu nổi. Một tiếng ầm nổ vang phá tan huyễn cảnh, đám người lần nữa nhìn cường giả Vũ Hoàng Đại Chu Tiên Cung, toàn thân hắn lúc này đã tắm trong ma hỏa, thân thể đã bắt đầu thay đổi mờ đi, hai chân thân trực đã không còn, trong đôi mắt lộ ra sự tuyệt vọng cùng với sự phẫn hận. Hắn đương nhiên hận, hắn thân là cường giả Vũ Hoàng cường mà hôm nay lại thua bởi trận đạo trong tay một vị Tôn Vũ tầng tám, bị hắn tiêu diệt bằng trận pháp. Tâm niệm vừa động, hắn còn muốn điều động lực lượng pháp tắc nhưng lại phát hiện giờ phút này có lòng nhưng không đủ lực nữa rồi, thân thể càng ngày càng trở nên hư ảo.


- Vũ Hồn ta còn không đủ để chèo chống rời khỏi cơ thể độc lập, ta hận a!


Trong khoảnh khắc cường giả Vũ Hoàng dần hóa thành hư vô trong ma hỏa, đã bị ma hỏa trong trận đạo che kín hoàn toàn, một cỗ lực lượng pháp tắc kinh khủng xông lên trời, khi chết đi, pháp tắc tiêu tán! Lâm Phong đứng đó rất yên bình, cũng không như trong tưởng tượng đám người cường giả hưng phấn giết cường giả Vũ Hoàng, dường như tất cả vốn nên như vậy vậy.


- Một người thật tỉnh táo, chẳng trách hắn sẽ cự tuyệt lời mời của ta.


Kim Thần Quân thầm nghĩ trong lòng một tiếng, ánh mắt lộ vẻ nóng rực, thanh niên mặt vàng này dùng trận đạo giết chết cường giả Vũ Hoàng, cảnh giới của hắn mới Tôn Vũ tầng tám, lấy bí truyền khắc họa ra trận đạo, lại có thể thí hoàng, có thể thấy được uy lực trận đạo vô cùng cường hoành, mặc dù khoảng cách rất xa, hắn cũng có thể cảm nhận được uy lực khủng bố của trận pháp khi phá diệt, nếu như hắn đứng tại trung tâm trận pháp, một sát na của trận pháp đã đủ lấy mạng hắn rồi. Một số người của thế lực khác cũng đều nhìn chằm chằm Lâm Phong, một vị đại sư trận đạo khủng bố như thế, phát triển lên thật đáng sợ, vẫn không nên đối địch với hắn, tốt nhất nên trở thành bằng hữu. Địch Tu cùng với Chu Thiên Mục và người của Đại Chu Tiên Cung thì từ sớm mặt mũi đã xám như tro, Vũ Hoàng cũng đã bị hắn dùng trận pháp giết chết.


- Trốn!


Chu Thiên Mục lặng lẽ chuyển động phảng phất như sợ kinh động tới Lâm Phong vậy, đôi mắt Lâm Phong lúc này đã có chút nâng lên, lộ ra một nụ cười tà dị:


- Ta cho ngươi đi chưa?


Thần sắc Chu Thiên Mục cứng đờ, bước chân ngừng lại, mặt mũi xam ngoét, trận phù của Lâm Phong có thể dễ dàng giết chết hắn. Lâm Phong chậm rãi bay lên không, Chu Thiên Mục muốn chạy trốn, nhưng hắn lại đánh mất dũng khí để trốn, ngay cả Vũ Hoàng cũng đã bị Lâm Phong giết chết, một màn vừa rồi đối với hắn mà nói ám ảnh quá lớn. Đứng phía đối diện Chu Thiên Mục, Lâm Phong cẩn thận xem xét hắn vài lần, hắn có nét giống với Chu Thiên Nhược và Chu Thiên Khiếu, hơn nữa còn có thân phận dòng chính của Đại Chu Tiên Cung, có thể gọi động Vũ Hoàng, hẳn là huynh đệ của Chu Thiên Nhược. Đương nhiên, Lâm Phong không giết chết Chu Thiên Mục, trong mắt hắn, căn bản Chu Thiên Mục không có bất kỳ sức nặng gì, thậm chí hôm nay Chu Thiên Nhược trong mắt Lâm Phong cũng đã đánh mất tư cách trở thành đối thủ của hắn, chỉ có Chu Thiên Khiếu cao cao tại thượng, mở miệng trào phúng hắn không xứng với người nói võ, hắn sẽ chà đạp người kia dưới chân mình. Đến trước mắt Chu Thiên Mục, chưởng lực trên tay Lâm Phong trong lúc đó hướng ra đánh về phía Chu Thiên Mục, một tiếng ầm nổ mạnh vang lên, Chu Thiên Mục bị một chưởng lực này đánh cho ngã trở lại trên mặt đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi, nếu như Chu Thiên Khiếu thích lấy tư thái cường giả chà đạp tha nhân để chứng minh sự hiện hữu của mình, như vậy hắn không ngại chà đạp người Đại Chu Tiên Cung một phen.


- Cút.


Lâm Phong từ trên cao nhìn xuống, quan sát Chu Thiên Mục dưới hạ không nằm rạp trên mặt đất, Chu Thiên Mục đứng bằng một chân, ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, trong nội tâm cảm thấy vô cùng khuất nhục, hắn lại bị người như thế miệt thị, vũ nhục, đôi mắt yên bình, đạm mạc kia của Lâm Phong khiến hắn hiểu được, Chu Thiên Mục hắn đối phương căn bản không để vào mắt, thậm chí cũng lười nói thêm một chữ, chỉ có, cút! Mang theo cơ thể trọng thương, Chu Thiên Mục chật vật bỏ chạy, Lâm Phong đáp xuống đất, những người khác của Đại Chu Tiên Cung cũng đều lập tức nhao nhao bỏ chạy. Kim Thần Quân chậm rãi bước về phía trước, nhìn Lâm Phong cười nói:


- Tại hạ là Kim Thần của Tề Thiên Bảo, không biết các hạ tên gọi là gì?


Lâm Phong nhìn lướt qua Kim Thần Quân một chút, nhíu nhíu mày, nói:


- Ngươi có thói quen từ trên cao nhìn xuống để nói chuyện sao?


Thần sắc Kim Thần Quân cứng đờ, có chút xấu hổ, trong nội tâm hiện lên một tia không hài lòng, gia hỏa này thật cuồng vọng, nhưng hắn vẫn mỉm cười đáp lại như cũ, nói:


- Kim Thần lần nữa thỉnh giáo.



- Mộc Ân.


Lâm Phong tùy ý đáp lại một tiếng, nói:


- Không có chuyện gì, xin cứ tự nhiên a.


Khóe mắt Kim Thần Quân giật giật, trong lòng không vui càng lớn, người này không khỏi cuồng vọng đến mức có chút quá phận rồi, mặc dù trận đạo của hắn cường hoành nhưng mình dù gì cũng là một cường giả cấp bậc Vũ Hoàng. Nhưng mà người như Kim Thần Quân há có thể để lộ ý nghĩ trong lòng ra ngoài, nụ cười trên mặt chỉ hơi cứng lại trong nháy mắt liền khôi phục như thường, cười nói:


- Đã như vầy, ta không quấy rầy các hạ nữa.


Chắp tay, Kim Thần Quân mang theo sự không hài lòng rời khỏi đây, cảm giác trong nội tâm chắn sợ, hai câu nói của Lâm Phong khiến hắn á khẩu không trả lời được. Người của các thế lực khác thấy Kim Thần Quân thì kinh ngạc, cũng đều lặng lẽ thối lui, chỉ có một vài người xem náo nhiệt vẫn còn, không lâu sau chỗ cư trụ của Lâm Phong lại yên tĩnh lại. Mộc Dịch đi ra sân nhỏ lại một lần nữa bố trí trận pháp, đồng thời trong nội tâm cũng sợ hãi và thán phục với ngộ tính cường đại trận đạo của Lâm Phong, Lâm Phong sử dụng Trận Đạo Phá Diệt vậy mà giết chết được cường giả Vũ Hoàng, đây mới chỉ là một trong 3000 đại trận đạo đầu tiên, nếu như Lâm Phong chiếm được 3000 đại trận đạo và diễn hóa mang đến thiên trận đạo thì sẽ đáng sợ đến mức nào, lại sẽ là một Vô Cực tiếp theo chăng?! Lâm Phong tiếp tục tiềm tu, một lần nữa khắc chế trận phù, mà ngoại giới, giờ phút này lại đang thảo luận về chuyện của hắn, Tôn Vũ, lấy uy lực trận đạo thí giết Vũ Hoàng, hơn nữa giết đúng Vũ Hoàng của Đại Chu Tiên Cung, sau trận chiến này thanh danh của Lâm Phong đã truyền khắp Hoãn Trùng khu Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo này. Thậm chí, tin tức rất nhanh truyền đến trong Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo, những thế lực cường đại kia đều biết tại Hoãn Trùng khu có một vị đại sư trận đạo lợi hại tuổi trẻ, Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo đã bắt đầu có không ít người lên đường, đi về khu vực hoãn trùng bên này. Lâm Phong đứng ngoài sân, gần đây bên ngoài đột nhiên trở nên rất sôi nổi, rất nhiều người thích đi qua đi lại nơi này, muốn xem người dùng trận đạo để giết chết cường giả Vũ Hoàng là thần thánh phương nào nhưng lại bị huyễn trận ngăn cản tầm mắt bọn hắn. Mà lúc này bên kia huyễn trận, Lâm Phong hồn nhiên không để ý tới chuyện xa ở thế giới bên ngoài, hắn lúc này ngồi trong sân, phất phất tay xua tan huyễn cảnh lập tức từng tia ánh hào quang chiếu rọi trên người hắn khiến cho người ta cảm giác lười nhác.


- Ngươi cái tên này, ngươi có biết gần đây có không ít người nhìn chằm chằm chúng ta hay không?


Mộc Dịch thấy Lâm Phong ngồi trên ghế thì cười khẽ, cái tên Lâm Phong này đi tới Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo, không biết có mục đích gì.


- Không sao đâu, cứ để bọn hắn nhìn đi, chỉ có ta đến muốn khiến nơi đây thay đổi náo nhiệt lên chút chứ trầm quá cũng không vui.


Trên mặt Lâm Phong lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, Mộc Dịch khẽ lắc đầu, hắn đương nhiên không cách nào đoán được ý nghĩ trong lòng Lâm Phong.


- Lại có người đến rồi, ngươi có muốn khởi động huyễn trận hay không?


Mắt Mộc Dịch nhìn lướt qua phía xa, nói với Lâm Phong. Ánh mắt Lâm Phong nhìn xuyên thấu hư không cũng nhìn lên bầu trời nơi xa, hắn nhìn thấy một nhóm người ngự không đi đến, chính là người của Dược Vương Tiên Cung đấy.


- Dược Vương Tiên Cung!


Lâm Phong khóe miệng lộ ra một nụ cười tà, nếu như đã tới cửa vậy thì náo nhiệt một chút a! Lúc này, một nhóm thanh niên Dược Vương Tiên Cung hồn nhiên không biết Lâm Phong đã chú ý tới bọn hắn, một nhóm người cuồn cuộn mà đến, thấy trên không đã xóa bỏ huyễn trận, bọn hắn lập tức đạp không nhìn Mộc Dịch và Lâm Phong phía dưới, chắp tay nói với Lâm Phong:


- Chúng ta là người của Dược Vương Tiên Cung đến đây bái kiến đại sư trận đạo.


Ánh mắt Lâm Phong lười biếng nhìn vào hư không, trong lúc đó, con ngươi sắc bén dường như có thể đâm rách thiên địa, đứng lên, cất lời giọng nói lạnh như băng:


- Ai cho các ngươi đứng phía trên ta?



- Các hạ!


Người kia muốn giải thích, lại nghe thấy Lâm Phong phẫn nộ quát:


- Lăn ra đây!



- Được.


Thần sắc đám thanh niên Dược Vương Tiên Cung cứng đờ, bọn hắn biết rõ Dược Vương Tiên Cung muốn giao hảo với Lâm Phong, lần này tới đúng lúc thấy huyễn trận đã biến mất, lúc này mới tới muốn kết bạn với Lâm Phong trước, lại không nghĩ đến sẽ như vậy. Nhìn thấy mọi người đã đáp xuống đất, Lâm Phong đạp chân lên mặt đất, trong khoảnh khắc, từng đạo văn lộ lưu chuyển, uy lực phá diệt kinh khủng phun ra nuốt vào, phảng phất như bất cứ lúc cũng có thể phun ra, một màn này khiến cho những thanh niên Dược Vương Tiên Cung sắc mặt trắng bệch, nói với Lâm Phong:


- Các hạ.


. .


- Tự tiện xông vào chỗ ở của ta, quỳ xuống!


Lâm Phong gầm lên một tiếng, hư không truyền tới một tiếng nổ vang khiến cho những thanh niên Dược Vương Tiên Cung này sắc mặt tái nhợt, tự tiện xông vào chỗ ở của hắn? Thế nào đây chứ?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play