Khi nhìn bầu trời xanh thẳm, phạm vi chung quanh mịt mù không có người.

Ánh mắt Lâm Phong như muốn xuyên thấu bầu trời, nhìn trộm phiến hủy diệt tinh không bên ngoài.


- Nếu như tiểu thế giới này không có lối vào khác, chỉ có lối vào ở Tứ Tượng tuyệt địa, nó chắc chắn đáng sợ hơn Bát Hoang Cửu U nhiều.


Lâm Phong thì thào nói nhỏ. Theo tình thế hiện nay, con cự tượng hẳn là tồn tại cấp Yêu Đế vô cùng khủng bố, mà nó còn là một vị Yêu Đế am hiểu trận đạo. Lấy lực lượng của cự tượng, mà phải lợi dụng sức mạnh trận đạo để đưa bọn họ vào tiểu thế giới này, có thể thấy được, ngay cả cự tượng như cũng không cách nào thông qua phiến hủy diệt tinh không đó. Hung danh Tứ Tượng tuyệt địa quả nhiên không phải nói chơi. Ở phiến tiểu thế giới của hắn, chỉ cần thượng vị Vũ Hoàng đã đủ phá hư đi ra ngoài hoặc đi qua thông đạo tại Thái Dương cổ bảo. Nhưng trong cái tiểu thế giới này, không biết có cấp bậc gì mới có thể thông qua Tứ Tượng tuyệt địa? Sau khi ngẫm nghĩ một lát, Lâm Phong lập tức di chuyển. Do lực lượng của cự tượng rất lớn, nên hai người Như Tà rất có thể bị ném tới nơi khác rồi. Qua một lúc lâu, Lâm Phong rốt cuộc cũng thấy một loạt các cung điện trùng điệp, san sát nhau. Mà kiến trúc của nơi này phi thường kỳ lạ, không hề giống với phong cách của Bát Hoang Cửu U cùng với đại thế giới. Khi Lâm Phong bước vào bên trong tòa thành, nhìn biển người mênh mông, Lâm Phong có thể khẳng định, Vô Cực đế cung rất có thể trong phiến tiểu thế giới này. Sau đó, Lâm Phong phát hiện tu vi của những người ở tiểu thế giới này yếu hơn đại thế giới một ít, nhưng lại vượt xa Bát Hoang. Ở đây có thể thấy được khá nhiều Tôn giả, nhưng Tôn chủ cũng không phải quá nhiều, ngẫu nhiên mới có thể thấy một hai người. Còn tôn chủ đỉnh phong thì Lâm Phong không nhìn thấy người nào. Sau khi quan sát một lúc, Lâm Phong hạ xuống trước người ba người thanh niên nam nữ. Ba người này có thực lực không kém, đều có tu vi Tôn Vũ, nên có thể biết được một ít chuyện. Khi thấy Lâm Phong mặc trường bào đột nhiên xuất hiện, thần sắc ba người kia đọng lại, nhìn về phía người thanh niên tuấn tú phiêu dật. Tuy Lâm Phong tùy ý đứng đó, không có lộ ra một chút khí thế nào, nhưng lại khiến cho bọn hắn có cảm giám thâm bất khả trắc. Sau giây lát, một mỹ nữ xinh đẹp nở một nụ cười lộ quyến rũ, lập tức mở miệng nói:


- Tiền bối, ngài có gì phân phó sao?


Lâm Phong lập tức hỏi.


- Các ngươi có nghe nói qua Vô Cực Thiên Đế không?


Do hắn không phải người bản xứ, lạ nước lạ cái nên chỉ có thể hỏi một số người ven đường.


- Vô Cực Thiên Đế!


Khi ba người nghe thế, trái tim bọn họ nhảy lên thình thịch. Không biết người này là thần thánh phương nào, nhưng cái tiểu thế giới này cũng không có mấy người có tu vi Thiên Đế.


- Tiền bối, chúng ta chưa từng nghe nói qua Vô Cực Thiên Đế.


Nàng kia lắc đầu, đôi mắt dễ thương nhìn chằm chằm Lâm Phong quyến rũ nói:


- Nhưng ta có thể mang tiền bối đi hỏi một chút!


Lâm Phong vô cùng tuấn tú phi phàm, phong độ nhẹ nhàng, tu vi thâm bất khả trắc, mà mở miệng ra đã trực tiếp hỏi nhân vật cấp Thiên Đế. Nên không khỏi làm cho thiếu nữ này có chút run sợ cùng hưng phấn, nếu có thể giúp đỡ hắn, nàng sẽ có thể đạt được một ít chỗ tốt không thể tưởng, nàng một mực khuyết thiếu một bộ cổ kinh, khiến cho giấc mơ Vũ Hoàng của nàng chỉ là chuyện hoang đường viển vông. Lâm Phong lập tức đáp lời.


- Được, ngươi dẫn ta đi đi!



- Vâng, phiền tiền bối mang ta đi!


Nữ tử kia lập tức duỗi bàn tay trắng như ngọc ra, ôn nhu nói với Lâm Phong. Có một số võ tu một lòng với võ đạo, vì võ đạo bọn hắn có thể hi sinh rất nhiều, thậm chí thân thể. Mà nữ tử trước mắt, chắc chắn là loại người như vậy. nàng biết, nếu như nàng không đạt được cơ duyên gì, nàng rất khó có thể trở thành Vũ Hoàng. Nhưng khi Lâm Phong xuất hiện, nàng đã nhìn thấy một tia cơ hội.


- Tịch Dao!


Khi hai tên thanh niên bên cạnh thấy một màn này, thần sắc trở nên cứng đờ. Sau đó, họ lập tức thấy Tịch Dao mĩm cười với bọn họ:


- Sau khi các ngươi hồi tông, hãy nói cho sư tôn, ta đi theo tiền bối một chuyến, cũng không biết lúc nào có thể trở về.


Sau khi Lâm Phong giữ bàn tay trắng như ngọc của Tịch Dao, hắn lập tức bay lên không. Tâm cảnh của Lâm Phong kiên cố hơn nàng ta vô số lần, nên hắn há có thể bị dao động, hắn nắm tay nàng chỉ vì Vô Cực đế cung. Sau khi thấy Lâm Phong cùng Tịch Dao biến mất, sắc mặt hai tên thanh niên kia trở nên có chút khó coi. Sau khi thở dài một tiếng, tâm cảnh của họ cũng khôi phục. Ở thế giới võ đạo tàn khốc mà hiện thực này, vì cầu võ nên sư muội mà bọn họ ưa thích đã không chút do dự, lựa chọn đi theo một người thanh niên lạ lẫm. Khiến bọn có có chút mất mát, nhưng lại chỉ có thể thở dài. Sau khi Lâm Phong cùng nữ tử đạp Thiên Cơ Kiếm bay lên, Tịch Dao liền chỉ dẫn Lâm Phong đi đến một phương hướng khác. Khi thấy tốc độ đáng sợ của Thiên Cơ Kiếm, Tịch Dao xích lại gần Lâm Phong, hỏi:


- Tiền bối, vãn bối nên xưng hô với tiền bối như thế nào?


Lâm Phong vẫn nhìn về phía trước, bình tĩnh đáp lại.


- Lâm Phong!



- Lâm Phong, ta có thể gọi thẳng tên của huynh không?



- Có thể!


Khi thấy Lâm Phong gật đầu, trong đôi mắt của Tịch Dao liền lóe lên vẻ vui mừng, tiếp tục nói:


- Lâm Phong, huynh đã tu luyện bao lâu, mà đã có tu vi đến Tôn Vũ đỉnh phong rồi?



- Tu luyện hơn mười năm.


Khi nói tới đây, Lâm Phong có chút thất thần. Trong nháy mắt, hắn đã bước vào thế giới võ đạo hơn mười năm, thời gian trôi qua thật nhanh. Mà khi Tịch Dao nghe được lời của Lâm Phong, sắc mặt của nàng có chút cứng đờ. Nàng cũng không ngờ Lâm Phong mới chỉ tu luyện hơn mười năm, đã có tu vi đến Tôn Vũ đỉnh phong. Mà từ khi nàng bắt đầu tu luyện đã hơn hai mươi năm, nhưng tu vi lại thua xa Lâm Phong. Tịch Dao u oán nói.


- Công pháp tu luyện của huynh chắc lợi hại lắm.


Nếu như Tịch Dao có một bộ công pháp như vậy, thì tu vi cũng không chỉ như ngày hôm nay! Khi vừa dứt lời, bàn tay thon dài của nàng nắm chặt lấy tay Lâm Phong, thân thể hoàn toàn dựa vào người Lâm Phong. Nàng cũng không muốn che giấu mục đích của mình, mà lại lớn tiếng nói ra.


- Nếu như ngươi có thể giúp ta tìm được thứ ta cần, ta sẽ truyền thụ cho ngươi một bộ công pháp.


Lâm Phong bình tĩnh nói ra. Sắc đẹp của Tịch Dao không cách nào hấp dẫn được hắn, hắn đồng ý cho nàng một bộ cỗ kinh chỉ để tìm được Vô Cực đế cung mà thôi. Dù sao hắn cũng chưa thích ứng nơi này, nên cần phải có người chỉ dẫn. Khi nghe được lời của Lâm Phong, trong đôi mắt Tịch Dao liền lóe lên vẻ vui mừng, nhưng trong nội tâm của nàng cũng có một chút thất lạc. Nàng không ngờ sức hấp dẫn của nàng lại yếu như vậy, ngay cả để cho Lâm Phong liếc nàng một cái cũng không được. ….. Tuyệt Vô Cung chính là môn phái do Tuyệt Vô Đạo Nhân sáng lập, tuy không có nhiều đệ tử, nhưng thực lực của mỗi người đều vô cùng mạnh mẽ. Nhất là vị đại đệ tử, nghe nói người này đã có tu vi đến cảnh giới cao thâm mạt trắc, mà nhị đệ tử cũng đã là nhân vật cấp vô địch Tôn chủ. Còn Tuyệt Vô Đạo Nhân đã trở thành Vũ Hoàng từ 120 năm trước, nên tu vi của hôm nay rất khó đoán định. Nên Tuyệt Vô Cung chính là thế lực mạnh nhất của khu vực này. Khi Tịch Dao mang theo Lâm Phong đi tới Tuyệt Vô Cung, cũng đã giới thiệu cho Lâm Phong một ít chuyện của Tuyệt Vô Cung. Khắp khu vực quanh đây chỉ có Tuyệt Vô Đạo Nhân là Vũ Hoàng, nên Lâm Phong muốn nghe ngóng tin tức của nhân vật cấp Thiên Đế, chỉ có Vũ Hoàng mới có thể biết được một chút, nên Tịch Dao mới mang Lâm Phong đi đến đây. Lúc này, khi đệ tử canh cổng của Tuyệt Vô Cung thấy hai người ngự kiếm bay đến, thì bay lên không, nhìn Lâm Phong, hỏi:


- Người đến là ai?


Lâm Phong khiêm tốn đáp.


- Vãn bối Lâm Phong, đến đây để bái kiến Tuyệt Vô Đạo Nhân tiền bối!



- Hừ, muốn đi vào Tuyệt Vô Cung mà lại còn dám ngự không phi hành.


Mau giao thanh kiếm của ngươi cho ta, để bồi tội. Còn muốn gặp sư tôn của ta, thì hay dựa theo quy củ, ba dập đầu bên ngoài Tuyệt Vô Cung, ta sẽ cho ngươi cơ hội yết kiến! Khi nghe tên trông cửa nói vậy, Lâm Phong nhíu mày lại. Cái Tuyệt Vô Đạo Nhân này quả nhiên rất kiêu ngạo, muốn yết kiến hắn còn cần ba dập đầu ở bên ngoài Tuyệt Vô Cung, mà cũng chỉ có cơ hội mà thôi!


- Đích thật có quy định như vậy, nhưng chỉ áp dụng đối với kẻ yếu mà thôi.


Chúng ta chỉ cần thông báo một tiếng đã có thể đi vào. Sau khi Tịch Dao truyền âm cho Lâm Phong xong, nàng lập tức nhìn về phía đạo nhân kia:


- Ta có quan trọng muốn nhờ Tuyệt Vô tiền bối.


Mong huynh hãy đi bẩm báo một tiếng, tiểu nữ vô cùng cảm kích! Vừa dứt lời, Tịch Dao liền lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, ném cho đối phương. Khi nhận chiếc nhẫn kia, đạo nhân kia thì mỉm cười, nhìn vào trong trữ vật giới chỉ. Sau đó hắn liền nhìn Lâm Phong, nói:


- Muốn ta thông báo một tiếng cũng không có gì.


Nhưng ngươi phải đưa chuôi kiếm cho ta.


- Hừ!


Lâm Phong hừ lạnh một tiếng. Cái tên đạo nhân này rõ ràng thèm muốn Thiên Cơ Kiếm của hắn, nên Lâm Phong cũng không cần khách khí nữa, cuồn cuộn nói:


- Vãn bối tên Lâm Phong, đến đây bái kiến Tuyệt Vô tiền bối!


Kinh khủng sóng âm cuồn cuộn vang lên, rung động vô số tòa cung điện. Mà khi thấy thế, sắc mặt của đạo nhân kia trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Lâm Phong, cả giận nói:


- Thật to gan, ngươi là ai mà cũng dám quấy nhiễu Tuyệt Vô Cung.


Đây là ngươi đang muốn chết đó nha. Cùng lúc đo, trong đôi mắt Lâm Phong liền lộ ra một tia hàn ý, đạp mạnh xuống đất. Một cỗ đại thế liền hàng lâm trên người đối phương, khiến cho hắn ta bất động. Sau đó, Lâm Phong lạnh lùng nói ra một chữ:


- Cút!


Khi âm thanh kia vừa dứt, thân thể của người nọ bị đánh bay ra ngoài. Khiến cho hắn phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên yếu ớt. Sau đó, Lâm Phong tiếp tục nói.


- Một con chuột nhắt trông cửa, mà cũng dám nói như thế với ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play