Bên dưới bầu trời xanh thẳm có mặt đất mênh mông bao la bát ngát, vĩnh viễn không có phần cuối.

Vào lúc này, trên trời đang có từng đám mây trắng phiêu động, nhưng hình như chúng không phải mây. Mà do có rất nhiều người đứng trong mây, trên đó có đầy những con yêu thú kinh khủng đang ngự không phi hành. Chỉ một cái vỗ cánh của chúng, cả thiên địa đều phải biến sắc, cuồng phong cuồn cuộn. Lúc này, bên trong những đám mây đang có một thanh lợi kiếm đang được cuồng phong bao bọc, phá không bay đi. Trong tiếng kiếm rít cuồn cuộn không nghỉ, dườnh như có hòa lẫn âm thanh của gió và sấm sét, trên thanh kiếm đang có một thanh niên mặc một bộ quần áo màu trắng đứng chắp tay. Vô cùng phong khinh vân đạm, đặc biệt là đôi mắt thâm thúy của hắn, phảng phất như có thể nhìn thấu thế gian. Người thanh niên đó là Lâm Phong. Vào lúc này, ánh mắt của hắn đang nhìn về phía những bóng người đang bay ở phương xa. Đến bây giờ, Lâm Phong mới cảm thấy cái đại thế giới này quả thật có rất nhiều cường giả, trong tiểu thế giới, không thể nào nhìn thấy được cảnh tượng này. Tất cả mọi người đều có khí tức vô cùng cường thịnh, thậm chí còn có thể thấy một vị Vũ Hoàng cường giả có thực lực thâm bất khả trắc bay ngang qua. Đây mới thực sự là đại thế giới. Khi nhìn những cường giả đó, Lâm Phong càn thêm quyết tâm trở nên mạnh mẽ. Khoảng cách giữa Yêu Dạ Đảo và Tứ Tượng Vực phi thường xa xôi, nên hắn đã sử dụng Thiên Cơ Kiếm thay cho cự kiếm. Mà Yêu Dạ Đảo cũng đã điều động cường giả đi đến Tứ Tượng Vực từ lâu, nhưng Lâm Phong lại không muốn đồng hành cùng bọn hắn. Nên phải bay hơn một tháng, hắn mới bước chân vào Tứ Tượng Vực. Diện tích của Tứ Tượng Vực vô cùng mênh mông, hơn xa Bát Hoang cảnh và Cửu U trong tiểu thế giới. Nên Lâm Phong cũng tốn khá nhiều thời gian để tìm đến địa điểm của của Vô Cực đế cung. Mà không chỉ có Lâm Phong, từ trước đây rất lâu, đã không ngừng có người đi tới Tứ Tượng Vực. Đúng như lời của Vô Cực Thiên Đế, hắn rãi rất nhiều khối đồng ra khắp thế giới. Nên Lâm Phong biết các địa vực khác cũng có người đạt được các khối đồng, biết được tin tức của Vô Cực đế cung. Mặc dù không có tập hợp đủ năm khối đồng, nhưng chỉ cần ba bốn khối, thì đã có thể đoán được, Vô Cực đế cung ở tại Tứ Tượng Vực. Nên cả Tứ Tượng Vực đã trở nên rất náo nhiệt, thậm chí còn có cường giả trực tiếp dựng động phủ ở đây. Theo tin đồn, Vô Cực Thiên Đế đã từng là cường giả chấn động cổ kim. Hắn sáng tạo rư Vô Cực trận đạo, nắm giữ năng lực thông thiên triệt địa quỷ thần khó lường. Mà trong đám đệ tử của Vô Cực Thiên Đế cũng có không ít người đã trở thành đại nhân vật vô cùng hiển hách. Thậm chí còn xuất hiện rất nhiều vị cường giả cấp Đại Đế, uy chấn một phương. Nên khi tin tức truyền thừa của Vô Cực Thiên Đế ở Tứ Tượng Vực, rất nhiều người đều đổ xô đi tìm. Đương nhiên, trong Tứ Tượng Vực cũng có vô số thế lực cường hoành, cũng muốn đoạt truyền thừa của Vô Cực Thiên Đế. Nếu không phải Lâm Phong đã chiếm được một tia thần niệm của Vô Cực Thiên Đế, hắn đã không tới nơi đây. Cường giả ở Tứ Tượng Vực nhiều như mây đang tìm kiếm Đế cung, thậm chí còn có rất nhiều cường giả Đại Đế cũng đang tìm kiếm nó. Nên muốn có được truyền thừa trong Vô Cực đế cung quá khó khăn, nhưng Lâm Phong cũng muốn thử xem. Nếu không thử một lần, hắn sẽ rất khó chịu.


- Một thanh kiếm thật tốt!


Đúnh lúc này, phương xa hư đang có có bốn người đạp không bay tới, trong đó có một vị nữ tử vô cùng xinh đang nhìn về hướng Lâm Phong. Khi nàng thấy Lâm Phong đang đạp Thiên Cơ Kiếm, lập tức nhịn không được, nói nhỏ một tiếng. Sau lưng bốn người đó đều lưng đeo một thanh kiếm, nên rất có thể là kiếm tu. Mà khi thiếu nữ dứt lời, một thanh niên bên cạnh nàng nhìn qua Lâm Phong, nói:


- Kiếm chỉ có thể dùng để sát phạt, nên thanh kiếm đó không xứng là kiếm.


Mà chủ nhân của thanh kiếm đó cũng không xứng là kiếm tu!


- Đây chẳng qua là cái nhìn của ngươi mà thôi.


Đại đạo có ngàn vạn đạo, kiếm đạo cũng có ngàn vạn tiểu đạo, mỗi người đều đi những con đường khác nhau. Nên sao có thể vì kiếm đạo của người ta không giống với mình, có thể phủ nhận người ta! Khi thiếu nữ vừa dứt lời, nàng lập tức nhìn một nam tử mặc áo đen đang nhắm mắt ngồi bên cạnh. Vì sau lưng tên nam tử áo đen cũng có đeo một thanh kiếm, nên có thể kết luận, hắn và những người đó đến từ cùng một thế lực. Nhưng từ nảy đến giờ, hắn vẫn nhắm mắt dưỡng thần, phảng phất như mọi chuyện ở ngoại giới đều không liên quan tới hắn.


- Sư muội nói cũng có lý, nhưng ta vẫn cho rằng, người kia không phải kiếm tu.


Kiếm của hắn chỉ có hoa, không có quả. Chỉ có kiếm có thể giết người, mới là hảo kiếm. Người thanh niên vừa nảy lại mở miệng lần nữa, nhưng khi thấy nữ tử xinh đẹp không nhìn hắn, hắn không khỏi có chút không hài lòng. Hắn lập tức nhìn nam tử mặc áo đen một cái, thầm nói.


- Từ khi cái tên gia hỏa này bước vào Kiếm Sơn, sư muội đã đặc biệt chú ý đối với hắn.


Khi nghe tên nam tử kia nói, thiếu tử đó lập tức nhíu mày, nói lại.


- Huynh làm sao lại biết.


kiếm của đối phương chỉ có hoa, không có quả. Cái này chẳng phải trông mặt mà bắt hình dong sao! Sau đó nàng lại tiếp tục nhìn tên nam tử mặt áo đen. Hắn ta vẫn không hề mở mắt liếc nhìn nàng một cái, khiến cho nàng không khỏi có chút cảm giác nhụt chí, thầm nghĩ.


- Cái gia hỏa này, đúng là một tên đầu đất, chẳng lẽ mình không có chút lực hấp dẫn nào đối với hắn sao?



- Như Tà sư đệ, ngươi mở mắt ra nhìn bên kia một chút, cho chút nhận xét đi.


Sau khi nghe thiếu nữ kia nói vậy, Như Tà lập tức mở mắt ra, lãnh đạm nói nói:


- Có gì ở bên đó?



- Bên đó có một thanh kiếm tốt.


Khi thiếu nữ thấy Như Tà cũng chịu mở mắt, nên chỉ về hướng Thiên Cơ Kiếm. Khi ánh mắt của Như Tà ánh nhìn thấy Thiên Cơ Kiếm phương xa, thì đôi mắt của hắn liền có chút trì trệ. Sau một lúc, hắn lại nở nụ cười. Khi thấy Như Tà trên nơ nụ̉ cười, thì thiếu nữ kia liền sửng sốt một chút.


- Nhanh!


Khi Nhược Tà vừa dứt lời, thân ảnh của hắn đã biến mất ngay tại chỗ, dùng tốc độ cực hạn lao về phía Lâm Phong.


- Lâm Phong!


Khi nghe được thanh âm thanh thúy từ phía sau truyền đến, cơ thể Lâm Phong cứng đờ. Mà Thiên Cơ Kiếm cũng đột nhiên dừng giữa trời, không hề di động. Khi xoay người lại, Lâm Phong nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, trên gương mặt của hắn cũng nở một nụ cười sáng lạn, hô to.


- Như Tà sư huynh!


Hai bàn tay to lớn của Lâm Phong và Như Tà liền hung hăng nắm chặt nhau.


- Không nghĩ tới, chúng ta còn có thể gặp lại!


Sau khi buông tay ra, Như Tà cảm thán một tiếng, Lâm Phong cũng nhẹ gật đầu một cái. Chuyện bọn họ gặp nhau quả thật không dễ. Không biết mười một vị đệ tử của Thiên Đài uy phong một cõi, đang ở phương nào? Hai năm xa cách dài đằng đẵng, đối với hai huynh đệ mới bước vào cái phiến đại thế giới này mà nói, rất có thể như từ biệt vĩnh viễn. Dù họ có muốn đi tìm nhau, cũng không biết đi nơi nào để tìm, trong cái thế giới mênh mông vô tận, muốn gặp lại đầu phải dễ dàng vậy. Chuyện hai người có thể gặp lại nhau trong Tứ Tượng Vực thật không dễ dàng.


- Lâm Phong, sư tôn có khỏe không?


Vào lúc này, Như Tà có chút khẩn trương nhìn Lâm Phong. Lúc trước, Lâm Phong rời đi cùng Vũ Hoàng, mà hôm nay chỉ có Lâm Phong xuất hiện. Nên hắn vô cùng lo lắng cho Vũ Hoàng.


- Đệ đã không gặp sư tôn cũng hơn một năm rưỡi rồi.


Nhưng khi hai người bọn đệ tách ra, thì thương thế cũng sư tôn đã hoàn toàn khỏi hẳn. Lấy thực lực của sư tôn, chỉ cần cẩn thận một ít, việc tự bảo vệ mình cũng sẽ không có vấn đề gì. Lời của Lâm Phong liền khiến cho Như Tà có chút an lòng. Sau đó, Như Tà lại hỏi một tiếng.


- Đệ có tin tức của cách sư huynh đệ khác không?



- Bát Nhã, Ly Hận cùng Hình Chiến đều bị Tề Thiên Bảo khống chế rồi.


Khi Như Tà nghe Lâm Phong nói như vậy, bên trong con ngươi của hắn hiện lên một đạo lãnh quang. Khi hắn thoát đi, thì hắn đã chạy trốn trong sa mạc rất lâu. Đợi đến lúc hết thảy đều gió êm sóng lặng, hắn mới đi ra sa mạc, một đường đi về phương xa. Cuối cùng có được cơ duyên vào Kiếm Sơn.


- Như Tà, huynh có tin tức của đại sư huynh hay không?


Lâm Phong vẫn có thói quen xưng hô Mộc Trần là đại sư huynh. Có lẽ là vì xưng hô này khiến cho hắn cảm thấy thân thiết, nên hắn vẫn giữ cách xưng hô này.


- Đại sư huynh am hiểu linh hồn pháp tắc, ta tin tưởng huynh ấy sẽ không có chuyện gì?


Ta tận mắt thấy nhị sư huynh phá vỡ trở ngại thoát đi, nhưng không biết hiện tại đã đi nơi nào. Khi nói tới đây, ánh mắt của Như Tà lóe lên một cái. Hắn rất lo lắng cho những sư huynh đệ bị mất tích, nhưng cũng chỉ có thể hi vọng bọn hắn đều bình an.


- Ta tin, sẽ có một ngày, mười một đệ tử Thiên Đài sẽ đoàn tụ.


Khi Lâm Phong nói xong, trong mắt hắn liền hiện lên một đạo phong mang. Đợi đến lúc hắn trở nên cường đại, hắn nhất định sẽ dẹp yên Tề Thiên Bảo, giải cứu ba vị sư huynh sư đệ và Viên Phi. Lâm Phong sẽ đưa Viên Phi đi đến Yêu Dạ Đảo, nơi đó có ngàn vạn yêu đảo, có rất nhiều yêu tộc. Nên khi đến đó, Viên Phi sẽ như cá gặp nước!


- Lâm Phong, đệ có nghĩ tới chuyện trùng kiến Thiên Đài trên đại thế giới, sau đó hiệu triệu chư vị sư huynh sư đệ trở về không?


Như Tà đột nhiên hỏi Lâm Phong một tiếng, khiến cho Lâm Phong lâm vào suy nghĩ. Sau đó, hắn nói.


- Mấy trăm năm về sau, thậm chí ngàn năm về sau, những người ở Bát Hoang Cửu U sẽ liên tục đi ra đại thế giới.


Nếu Thiên Đài quật khởi, có thể cho bọn họ một chút che chở. Thậm chí khống chế cả tiểu thế giới trong tay. Đó cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của hai vị sư tôn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play