- Thanh Đế Sơn, mắt bị mù rồi sao?


Mọi người nghe được lời này, trong lòng có chút run rẩy, ai lại cuồng vọng như thế, cũng dám nói ra mấy lời này? Nhưng khi ánh mắt của bọn hắn chuyển qua, lúc thấy người nói chuyện, đôi mắt lại hơi ngưng lại, bởi vì người kia đứng ở bên cạnh Nghịch Trần Vũ Hoàng của Thanh Đế Sơn.


- Là hắn, Thần Vũ Vũ Hoàng!


Mọi người thật không ngờ tới Thần Vũ Vũ Hoàng sẽ nói những lời này, Thanh Đế Sơn, mắt bị mù rồi sao? Hắn không muốn, ta muốn!


- Thần Vũ Vũ Hoàng rốt cuộc là người phương nào?


Trong lòng mọi người nghi hoặc vạn phận, Nghịch Trần Vũ Hoàng có thân phận gì, thân là cường giả thượng vị Hoàng, đại năng của Thanh Đế Sơn, trong khu vực chín tòa chủ thành này nói một không nói hai, không người nào dám không nghe lời hắn, nhưng chuyện hắn cự tuyệt thu Lâm Phong vào nhóm võ tu Thanh Đế Sơn, đã vượt quá dự đoán của rất nhiều người, nhưng mà Thần Vũ Vũ Hoàng mở miệng, không thể nghi ngờ càng làm cho người ta giật mình, khiến mọi người càng thêm nghi hoặc thân phận của hắn. Tất nhiên Thần Vũ Vũ Hoàng này không phải võ tu Thanh Đế Sơn rồi, bằng không mà nói, hắn sẽ không nói câu Thanh Đế Sơn, mắt bị mù rồi. Lúc Thần Vũ Vũ Hoàng vừa dứt lời, trong lòng không ít người trong Tề Thiên Bảo, còn có lão giả râu bạc trắng của Dược Vương Tiên Cung lộp bộp một tiếng, trong chốc lát, nụ cười trên mặt biến mất, bọn họ nhìn thân ảnh Lâm Phong đứng trong hư không, giờ phút này, bọn hắn hơi ý thức được, có lẽ Lâm Phong chưa từng đặt tiền cược gì cả, hắn cũng chưa từng đánh bạc với Thanh Đế Sơn, làm gì có ai rảnh rỗi đến mức dám lấy mạng của chính mình ra đánh bạc chứ? Lâm Phong tự tin, chẳng lẽ do có Thần Vũ Vũ Hoàng làm chỗ dựa?


- Thần Vũ Vũ Hoàng, chưa từng nghe qua danh xưng của người này, có lẽ người này thực sự không phải đại năng của Thanh Đế Sơn, càng không có khả năng là cường giả trong phạm vi bên ngoài chín nội thành vực, nhưng mà hắn có thể sóng vai đi với Nghịch Trần Vũ Hoàng, hiển nhiên thân phận không thể tầm thường được, nhưng giờ phút này, hắn cũng không cho Nghịch Trần Vũ Hoàng mặt mũi, vậy thì hắn sẽ là người nào đây?


Trong lòng người Tề Thiên Bảo và Dược Vương Tiên Cung nghĩ như vậy, trong nội tâm mơ hồ sinh ra một cỗ cảm giác không ổn, nghe ý tứ của Thần Vũ Vũ Hoàng hiển nhiên muốn che chở cho Lâm Phong rồi, xem ra muốn Lâm Phong chết ở đây, sợ sẽ rất khó khăn! Sau khi Nghịch Trần Vũ Hoàng nghe được những lời của Thần Vũ Vũ Hoàng, trong mắt cũng hiện lên một vòng dị sắc, nhưng mà trong nháy mắt, đôi mắt của hắn liền khôi phục yên tĩnh, nhìn về phía Thần Vũ Vũ Hoàng, cười nói:


- Thần Vũ huynh thực coi trọng kẻ này?



- Hắn đã ở bên trên chứng minh thiên phú của mình, Nghịch Trần huynh cũng không nhét vào Thanh Đế Sơn, ta làm sao có thể bỏ qua được, cho nên ta chuẩn bị dẫn hắn rời khỏi đây?


Thần Vũ Vũ Hoàng thờ ơ nói, thần sắc rất bình tĩnh, giống như tất cả những thứ này đều nằm trong dự liệu của hắn vậy? Sâu trong con ngươi của Nghịch Trần có tinh mang lưu chuyển, không hiểu sao hắn ngửi được mùi vị bất thường? Hắn và Thần Vũ Vũ Hoàng không tính người quen, bọn họ là võ tu của hai phe thế lực, nhưng mà lần này đến nơi đây, trên đường đi hắn lại gặp Thần Vũ Vũ Hoàng cũng đi đến nơi đây, mà Thần Vũ Vũ Hoàng này một đường mặt lạnh không nói nhiều lời, nhưng sau khi đi vào mảnh khu vực này, nụ cười trên mặt giống như nhiều hơn, hơn nữa, hắn ta còn biến mất vài ngày. Nhìn thoáng qua Lâm Phong trong hư không đang nhìn về phía bên này, hắn mơ hồ cảm thấy Thần Vũ Vũ Hoàng vì Lâm Phong mà đến?


- Trong cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo này, nhân kiệt không ít, nhưng vừa rồi Thần Vũ huynh nói một người đều chướng mắt, giờ phút này lại đi coi trọng kẻ kia.


Nghịch Trần Vũ Hoàng cười nhạt một tiếng, lại hỏi dò. Có thể nói, một câu vừa rồi của Thần Vũ Vũ Hoàng khiến sắc mặt của hắn không được tốt cho lắm, lúc hắn vừa cự tuyệt, Thần Vũ Vũ Hoàng đứng lên nói câu Thanh Đế Sơn, mắt bị mù rồi, đây không phải lại để hắn khó chịu sao?


- Thanh niên có thiên phú lợi hại, ta tự nhiên sẽ rất thích rồi.


Thần Vũ bình tĩnh nói, từng câu từng chữ của hai người rất bình thường không có gì lạ, giống như cuộc đối thoại cực bình thường, nhưng mỗi một người đều cẩn thận lắng nghe lại, giống như nghe ra hàm ý bên trong những câu nói xuôi tai không có gì lạ kia. Cho dù ai cũng đều cảm giác được, có gì đó không đúng.


- Chẳng lẽ Thần Vũ huynh cho rằng thiên phú của hắn mạnh mẽ hơn so với tất cả mọi người sao?


Nghịch Trần Vũ Hoàng lên tiếng lần nữa.


- Đương nhiên rồi.


Lời nói của Thần Vũ Vũ Hoàng vẫn ngắn gọn, nhưng mơ hồ có ý đối chọi gay gắt.


- Đã như vầy, sau khi Thần Vũ Vũ Hoàng mang hắn rời đi, ta sẽ mang mấy người khác đi đến Thanh Đế Sơn, ngày khác gặp lại, thử nhìn một chút xem ai mạnh ai yếu, khi đó chỉ cần liếc mắt là có thể phân biệt.


Bên trong thanh âm bình tĩnh của Nghịch Trần Vũ Hoàng cũng có ý tranh đấu, ngươi mang Lâm Phong rời đi, ta sẽ mang mấy người trên chiến đài trở thành võ tu Thanh Đế Sơn, dẫn bọn hắn đi đến Thanh Đế Sơn để bồi dưỡng, ngày khác gặp lại, sẽ tranh giành cao thấp! Mọi người đều rất rõ ràng, lời nói của Nghịch Trần Vũ Hoàng có mang theo vài phần hờn dỗi vào trong đó, lấy thân phận địa vị của hắn, lại bị Thần Vũ Vũ Hoàng kia đột nhiên nói một câu á khẩu không trả lời được. Lúc này, trong lòng Nghịch Trần Vũ Hoàng cũng vô cùng khó chịu, nhưng hắn không cách nào ngăn cản Thần Vũ Vũ Hoàng mang Lâm Phong rời đi, bởi vì ngươi nói ta không có mắt nhìn người, mà ngươi lựa chọn Lâm Phong, vậy thì chúng ta xem tương lai của bọn hắn.


- Không cần nhìn ta cũng có thể biết được kết cục, đương nhiên, nếu Nghịch Trần huynh muốn nhìn, ta tự nhiên sẽ không để ý, ngày khác gặp lại, đến lúc đó thực lực bọn hắn như thế nào chỉ cần nhìn sẽ có thể thấy được.


Thần Vũ Vũ Hoàng cười cười, bên trong con ngươi đạm mạc vẫn lộ ra vẻ cao thâm khó lường, khiến người ta không cách nào nhìn thấu được. Mọi người an tĩnh nghe đối thoại của hai người, giờ phút này Lâm Phong không có chuyện gì, mà người của cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo cũng chỉ có thể nhìn, nghe hai vị Vũ Hoàng đối thoại.


- Tiền bối, hôm nay, Lâm Phong bỏ qua quy tắc của cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo ta, xâm nhập vào chiến đài quấy rối, quấy rầy trật tự chiến đài.


Lúc này, phía Tề Thiên Bảo, Tề Vân Thịnh đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía Thần Vũ Vũ Hoàng, lạnh lùng nói một tiếng, hôm nay, hắn có thể xác định được quan hệ giữa Nghịch Trần Vũ Hoàng và Thần Vũ Vũ Hoàng không có tốt như vậy, nếu không gây khó dễ Lâm Phong, mà cứ để hắn đường Hoàng rời đi, thì trong lòng của hắn có chút không cam lòng. Lập tức, ánh mắt của Thần Vũ Vũ Hoàng chuyển qua, rơi vào người Tề Vân Thịnh, khuôn mặt bình tĩnh mà đạm mạc, phun ra một đạo thanh âm:


- Gọi bảo chủ ngươi đến nói chuyện với ta!


Một lời này khiến cho sắc mặt Tề Vân Thịnh cứng đờ, những lời phía dưới còn chưa nói xong, chỉ có thể cứ thế nuốt vào, Thần Vũ Vũ Hoàng nói như vậy rõ ràng đang vũ nhục hắn không có tư cách nói chuyện với đối phương, hắn há có thể tự làm mất mặt chính mình, nhưng trong nội tâm thầm mắng Thần Vũ Vũ Hoàng này không khỏi quá mức ngông cuồng vô lễ, ngay cả một cái công đạo cũng đều không cho liền muốn mang Lâm Phong rời đi.


- Lâm Phong, ngươi còn có chuyện chưa dứt ở đây nữa không?


Thần Vũ Vũ Hoàng hỏi Lâm Phong một tiếng. Lâm Phong đương nhiên có chuyện chưa dứt, đám người Viên Phi còn đang trong Tề Thiên Bảo bị Mê Thần Quân khống chế, nhưng mà, việc này hắn không thể mở miệng, Thần Vũ Vũ Hoàng dẫn hắn rời đi đã đắc tội không ít người rồi, Nghịch Trần Vũ Hoàng, Tề Thiên Bảo, Dược Vương Tiên Cung cùng với rất nhiều thế lực khác, hôm nay sợ là tất cả đều bọn họ đều có hận ý với Thần Vũ Vũ Hoàng, nếu để cho Thần Vũ Vũ Hoàng kêu Tề Thiên Bảo giao người, sợ là sẽ phải nháo lớn một trận, đến lúc đó, cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo có thể sẽ liên hợp lại, bởi vì bọn họ đã chạm đến ích lợi của mấy người đó. Ván này, vẫn phải dựa vào chính hắn đến PHÁ...! Lâm Phong nhìn người Tề Thiên Bảo và người Dược Vương Tiên Cung, bên trong con ngươi lóe lên tia lạnh lùng, giống như lời của Thần Vũ Vũ Hoàng, ngày khác, nhất định sẽ còn gặp lại. Thân hình Lâm Phong lóe lên, đi về phía Vấn Thiên Bảo, đến bên cạnh Mục Doãn nói:


- Tiền bối, ta muốn mang Doãn nhi rời khỏi nơi đây.


Mục Doãn thân là nữ tế ti, thực lực không mạnh mẽ, nếu như hắn bỏ đi để Mục Doãn lưu lại, chỉ sợ kết cục của Mục Doãn gần như có thể đoán trước được, sẽ rất thê thảm, hắn cũng không thể nào mặc kệ Mục Doãn được?


- Đây là chuyện của ngươi, ta quản thế nào được?


Thần Vũ Vũ Hoàng cười nói. Lúc này, Mục Doãn bên cạnh Lâm Phong khẽ mỉm cười, sau đó nhìn Lâm Phong một cái, rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi Tề Thiên Bảo rồi, nàng sẽ có cuộc sống của người bình thường, điều này nàng chưa từng nghĩ đến, ngày xưa thu lưu Lâm Phong cùng Vũ Hoàng sẽ có chuyện hôm nay xảy ra, có lẽ đây là nhân quả.


- Chúng ta đi thôi!


Thần Vũ Vũ Hoàng bước một bước, trong chớp mắt đi vào giữa Lâm Phong và Mục Doãn, lần này hắn đến cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo vì Lâm Phong, hôm nay lại để Lâm Phong một mình quét dọn vật cản, rồi dẫn hắn rời đi, chuyến này đi coi như đã viên mãn. Thân ảnh ba người bay lên hư không, cuồn cuộn mà đi, mà Lâm Phong trong hư không nhìn xuống dưới một cái, rồi lập tức rời đi, hôm nay thương thế của sư tôn đã tốt, tự nhiên sẽ có thể rời khỏi phạm vi của mảnh khu vực này, ngày sau bọn hon nhất định sẽ gặp lại.


- Đi thôi!


Mọi người ngẩng đầu, nhìn về phía hư không, vừa rồi thanh niên trên chiến đài càn rỡ kia, cứ như vậy được cường giả Vũ Hoàng thần bí mang đi, rồi để lại cho Nghịch Trần Vũ Hoàng của Thanh Đế Sơn một cái ước định, ngày khác gặp lại, xem ai bồi dưỡng ra được đệ tử mạnh mẽ hơn. Lúc này, con ngươi Nghịch Trần Vũ Hoàng vô cùng thâm thúy, ánh mắt nhìn trên chiến đài thản nhiên nói:


- Cuộc chiến hôm nay, những người nằm trong mười hai vị trí đầu, nếu ai có ý nguyện gia nhập Thanh Đế Sơn tu luyện, đều có thể!


Lời này vừa ra, lập tức trong đôi mắt của rất nhiều người lóe sáng, mười hai người, thậm chí có mười hai danh ngạch, xem ra Nghịch Trần Vũ Hoàng nghiêm túc rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play