Ánh mắt rất nhiều cường giả đều hơi chấn động, đại thế chi lực càng muốn lĩnh ngộ lên trên càng khó, nghìn lần chi thế là biến chất giống như thiên địa hư không quanh thân đều có thể nắm trong tay, có thể muốn làm gì làm, thanh niên này tu vi mới có Tôn Vũ tầng bảy, nhưng đã đến 800 chi thế, nếu như chờ hắn đạt tới Thiên Vũ tầng chín, chỉ sợ nghìn lần chi thế đã thành, nửa chân tiến nhập Vũ Hoàng. Cả đời vô số người đều không cách nào thành Hoàng, thực sự không phải kẹt trong việc lĩnh ngộ pháp tắc, mà là kẹt ở nghìn lần đại thế, chỉ cần lĩnh ngộ nghìn lần đại thế sẽ có thể mượn mệnh cách ngộ pháp tắc, gia tăng tỷ lệ lĩnh ngộ pháp tắc bước vào Vũ Hoàng cảnh, nhưng mà không thể lĩnh ngộ nghìn lần đại thế, ngươi ngay cả một chút cơ hội trở thành Hoàng cũng không có, cả đời không cách nào bước lên Hoàng vị. Ngộ nghìn lần đại thế, đối với người có thiên phú cường đại, chỉ cần nửa bước đã leo lên Hoàng vị, ở trong mấy ngày nay, Lâm Phong có thể khống chế 800 đại thế chi lực, còn phải cám ơn vị cường giả Vũ Hoàngđã làm cho hắn rơi vào chiều sâu trong mộng cảnh! Hai tay trong hư không chấn động, lực lượng bá đạo mà nặng nề bất diệt vu không, Lâm Phong đón kiếm hư không màu vàng đang chém tới, bước chân bước lên trước, sau lưng ngoại trừ cuồng ma hư ảnh gào thét, lại còn xuất hiện một tôn hắc ám ma ảnh im lặng lơ lửng sau lưng Lâm Phong, giống như vĩnh cửu. Bất diệt ma tường chèn ép kiếm hư không khiến nó không cách nào đi về phía trước, chỉ có thể dừng lại trong hư không, mà lĩnh vực hư không màu vàng của Tề Vũ Thần không ngừng lui lại, lĩnh vực ma cấm mang theo từng mảnh ma thổ ăn mòn lĩnh vực hư không. Lâm Phong vươn tay, trong nháy mắt, trong lòng bàn tay đều có ma mang ngập trời hội tụ thành một chuôi đại phủ màu đen đáng sợ, đại phủ này mang theo ma bá đạo cùng với đại địa trầm trọng hoàn toàn dung nhập vào trong đó, còn có tử vong và bất diệt. Tề Vũ Thần cảm thấy áp lực này đáng sợ, cỗ lực áp bách kia giống như có thể đè sập hắn, lực lượng bá đạo, tuyệt đối bá đạo, lúc này Lâm Phong quăng đi sắc bén của hắn, hội tụ toàn bộ bá đạo chi ý trong thân.
- Rống!
Cuồng ma ngửa mặt lên trời gào thét, Lâm Phong tay cầm cự phủ từ trên bầu trời chém xuống, trong hư không cự phủ che trời hóa thành một đạo chùm sáng, dung nhập vào trong một búa này, muốn khai thiên tích địa. Cự phủ chém vào hư không, màn sáng màu vàng cứng rắn bị chém rách, nhìn yếu ớt vô cùng. Giờ phút này, Võ Hồn Tề Vũ Thần đã dung nhập vào trong lực lượng hư không màu vàng, hai tay giao nhau trong hư không, kiếm hư không đâm phá thiên địa, ngăn cản một kích bá đạo của Lâm Phong, mà lúc này, lĩnh vực hư không màu vàng giống như bị Lâm Phong rút sạch, tất cả lực lượng hư không toàn bộ hội tụ lên một kiếm này.
- Oanh!
Cự phủ chém phá thiên địa đánh vào bên trên cự kiếm, một hồi ánh sáng bạo tán về bốn phía, giống như muốn phá hủy tất cả. Lúc này, quần áo của Tề Vũ Thần đều bị rách nát, mà trường bào của Lâm Phong cũng xuất hiện rất nhiều lỗ hổng, nếu như có võ tu yếu chút khác bên cạnh, chỉ sợ sẽ bị dư âm này giết chết. Sau đó, thân thể Tề Vũ Thần hơi run rẩy, yết hầu phát ra một đạo tiếng vang rất lớn, nhưng tròng mắt của hắn vẫn cứng cỏi như cũ, cự kiếm vẫn không chút sứt mẻ. Ngay lúc này, Lâm Phong hơi giơ chân lên, bước lên trước một bước, 800 đại thế chi lực giống như chuôi búa rũ xuống cự phủ.
- Phốc phốc!
Tề Vũ Thần phun ra một ngụm máu tươi, đầu gối hơi cong, nhưng hắn vẫn không chịu khuất phục, võ giả há có thể quỳ gối, nếu như hắn cũng giống như Chu Thiên Nhược, hắn thật sự không dám nghĩ đến… Lâm Phong lại bước một bước, bàn tay chém ra, lập tức một cỗ khí ma đạo gào thét hóa thành một bàn tay to lớn, trực tiếp giữ cổ họng của Tề Vũ Thần, khiến cho sắc mặt Tề Vũ Thần tái nhợt, hắn hội tụ toàn bộ lực lượng ngăn cản cự phủ ngưng mà không tán này, nhưng Lâm Phong vẫn còn có thể ra tay với hắn, vậy thì hắn còn đấu thế nào? Trên khán đài Tề Thiên Bảo, không ít người đứng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Phong. Nhưng mà Lâm Phong chỉ nhìn Tề Vũ Thần, bên trong con ngươi hiện lên vẻ châm chọc nói:
- Gọi Doãn nhi tới đây?
- Nàng ta đã là người của Tề Thiên Bảo, ngươi đừng nghĩ thấy nàng ta.
Con ngươi của Tề Vũ Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Phong, mở miệng nói.
- Oanh!
Bên trong ma khí cuồn cuộn bùng nổ hỏa diễm đáng sợ, hóa thành ma hỏa chi lực, hung hăng nắm lấy tay của Tề Vũ Thần. Lúc này, âm thanh răng rắc cuồn cuộn truyền ra, cánh tay kia của Tề Vũ Thần bị ma hỏa đốt cháy, sau đó Tề Vũ Thần kêu thảm một tiếng, cảm giác kịch liệt đau nhức khiến hắn không cách nào duy trì kiếm hư không, kiếm và cự phủ va chạm cùng một chỗ, nhưng thân thể của Tề Vũ Thần lại bị một cỗ lực lượng đáng sợ xâm nhập vào thân thể của hắn, làm cho hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều vỡ nát.
- Mang Doãn nhi tới đây.
Lâm Phong lên tiếng lần nữa, một đạo thanh âm này không phải đang nói cho Tề Vũ Thần nghe, điểm ấy, người Tề Thiên Bảo đều biết rõ. Lúc này, Tề Vũ Thần đang bị Lâm Phong khống chế làm sao mang Doãn nhi đến gặp hắn được? Sắc mặt Vũ Hoàng áo tím tái nhợt, Lâm Phong không chỉ thoát khỏi khống chế, hơn nữa hiện tại đang bắt đầu trả thù Tề Thiên Bảo rồi, đây cũng là lý do Tề Thiên Bảo không bao giờ cho phép những người bị khống chế kia trước mặt cường giả Thanh Đế Sơn để lộ thực lực, bọn hắn lo lắng những người này sẽ thoát khỏi khống chế của bọn họ, rồi sau khi cường đại, sẽ trở thành kẻ địch của Tề Thiên Bảo, còn về Lâm Phong, không thể nghi ngờ đã xảy ra chuyện này rồi. Nhưng mà đến bây giờ hắn vẫn không hiểu, rốt cuộc Lâm Phong làm như thế nào mà cởi bỏ được lạc ấn của Mê Thần Quân? Hắn làm sao có thể phá được? Giờ phút này, toàn thân Tề Vũ Thần đều đổ mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, hắn không nghĩ tới Lâm Phong ác như thế, ngay cả hắn cũng dám ác như vậy, nơi này là khu vực Hoãn Trùng, mà thế lực của Tề Thiên Bảo vẫn còn ở đây, hắn ta lại phế đi cánh tay của mình. Bất luận Lâm Phong tàn nhẫn hay không không tàn nhẫn, thù hận giữa hắn và Tề Thiên Bảo đều là mối thù sống chết, hiện tại Lâm Phong đã có Thần Vũ Vũ Hoàngbảo kê, cho nên hắn còn khách khí với hắn ta sao?
- Hiện tại, ta sẽ đi!
Trong lúc đó, thân hình Vũ Hoàng áo tím biến mất, Mục Doãn vẫn còn trong phủ đệ Tề Thiên Bảo bọn hắn, cách đây cũng không xa, cho nên lấy tốc độ của hắn rất nhanh sẽ có thể mang người mang đến.
- Ngươi tốt nhất nhanh lên!
Lâm Phong nhìn bóng lưng Vũ Hoàng áo tím rời đi đạm mạc nói, sau đó bàn tay hung hăng đánh một chưởng lên người Tề Vũ Thần, khiến cho xương cốt toàn thân Tề Vũ Thần đều muốn vỡ nát, thân thể mềm nhũn ra, nhưng ánh mắt oán độc vẫn nhìn chằm chằm Lâm Phong, giống như có thể dùng cặp mắt kia giết chết Lâm Phong vậy. Bàn tay run lên, một tòa tù lao hư không bao phủ Tề Vũ Thần, lập tức Lâm Phong cứ như vậy nâng thân thể Tề Vũ Thần lên, quay người, ánh mắt lại di chuyển lần nữa. Lúc này đây, theo sau ánh mắt của Lâm Phong, nội tâm của đám người đều bắt đầu nhảy lên, tên này tựa hồ đi về hướng của ai đó, ai mà không may như thế chứ? Ban đầu, Chu Thiên Nhược bị một cước của hắn đá trở về, mà giờ phút này thân thể Tề Vũ Thần bị Lâm Phong giam ở đằng kia, hành hạ không ra hình người.
- Nghịch Trần Quân!
Lúc này, thấy Tề Vũ Thần bị Lâm Phong làm nhục như thế, trên khán đài Tề Thiên Bảo, võ tu Thanh Đế Sơn Tề Vân Thịnh rốt cuộc đứng dậy, nhìn về phía Nghịch Trần Vũ Hoàng.
- Ngồi xuống!
Đôi mắt Lâm Phong bỗng nhiên chuyển qua, nhìn về phía Tề Vân Thịnh, thanh âm lạnh như băng hét lớn một tiếng khiến cho lông mày Tề Vân Thịnh nhíu lại, hắn chưa bao giờ bị người ta quát như vậy? Mọi người cũng đều biết lý do Lâm Phong hét lớn một tiếng, trong lòng khẽ run, Tề Vân Thịnh là cường giả Vũ Hoàng, hơn nữa, lại là võ tu Thanh Đế Sơn, ngay cả hắn, lâm Phong cũng dám gầm lên! Đối với người Tề Thiên Bảo, bất luận tu vi như thế nào, có thân phận gì, trong mắt của Lâm Phong đều là kẻ địch, có khác nhau sao? Chẳng lẽ hắn lại khách khí với Tề Vân Thịnh, rồi về sau Tề Vân Thịnh có cơ hội giết hắn sẽ không giết sao?
- Ngươi không muốn hắn chết trước mặt ngươi chứ?
Ma đồng tử đen kịt của Lâm Phong nhìn về phía Tề Vân Thịnh, lãnh đạm mà bá đạo nói. Tề Vân Thịnh trầm mặc nhìn chằm chằm Lâm Phong, cứ như vậy nhìn con ngươi đen kịt kia, trong mắt lộ ra sắc bén đáng sợ, nhưng mà ma đồng tử kia không hề lùi bước một chút nào, cứ như vậy nhìn hắn. Rốt cuộc, thân thể Tề Vân Thịnh chậm rãi ngồi xuống, cứng rắn nuốt những lời muốn nói trở lại, Tề Vũ Thần bị Lâm Phong gây thương tích, mặc dù lại bị thương lại lần nữa, nhưng chỉ cần không chết, Tề Thiên Bảo có thể làm cho hắn khôi phục, dù sao tu vi của Lâm Phong còn chưa đạt tới công kích Vũ Hoàng, cho dù bị thương nặng cũng không vấn đề gì, vì thế, chỉ cần Tề Vũ Thần còn sống là được, hắn không dám cam đoan nếu hắn không ngồi xuống, Lâm Phong sẽ không giết Tề Vũ Thần. Thấy Tề Vân Thịnh ngồi xuống, bên trong con ngươi Lâm Phong hiện lên ý cười lạnh, lại lạnh lùng nhìn lướt qua Tề Vân Thịnh bên cạnh Tề Vân Kiêu.
- Ta thấy ánh mắt của các ngươi không tốt cho lắm, Tề Vũ Thần chỉ có chút thực lực ấy cũng dám cho lên, thật mất mặt xấu hổ, nếu để cho ta lên, chẳng phải sẽ không có chuyện như thế xảy ra rồi?
Lâm Phong châm chọc nói một tiếng, vừa nhìn về mấy người đứng bên cạnh phía khán đài, đám người Viên Phi, Bát Nhã, Ly Hận đều là bằng hữu, huynh đệ của hắn, nhưng giờ phút này, bọn họ nhìn vào hắn đều lộ ra vẻ lạnh lùng.
- Ngươi sẽ phải hối hận, hơn nữa sẽ rất nhanh hối hận.
Trong mắt Tề Vân Thịnh hiện lên vẻ lạnh lùng, âm thầm nói trong lòng. Lâm Phong mang tất cả hi vọng đánh bạc ở trên người Thanh Đế Sơn sao? Chẳng lẽ hắn cho rằng, bằng thiên phú cường đại của hắn có thể khiến Nghịch Trần Vũ Hoàng coi trọng hắn, thu hắn vào Thanh Đế Sơn? Không thể không nói, Lâm Phong quá ngây thơ rồi! Từ trước đến nay, Cửu đại Tiên Cung Cổ Bảo bọn họ có bao nhiêu người từng trong Thanh Đế Sơn tu luyện, trở thành võ tu Thanh Đế Sơn, vô số năm qua đã có rất nhiều, rất nhiều! Mà quan hệ lợi ích trong này, không chỉ có riêng hai chữ thiên phú đã có thể hoàn toàn quyết định được! Trong mắt Tề Vân Thịnh, toàn bộ hành động của Lâm Phong đều đặt thiên phú của mình lên trên, đặt trên người Thanh Đế Sơn, một khi mất đi chỗ dựa này, hắn sẽ chết rất thảm!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT