Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1538 - Khống Chế Lâm Phong?


...

trướctiếp

Đại điện trống trải lộ ra vẻ yên tĩnh, Kim Thần Quân vẫn canh giữ sau lưng Lâm Phong và Mục Doãn.

Nếu nói giờ phút này Lâm Phong không khẩn trương, chính là nói dối, nếu như bị người ta khống chế, hắn sẽ tiêu mất, nhưng đối mặt Kim Thần Quân cường giả Vũ Hoàng trông coi một tấc không rời, cho dù phản kháng cũng đều phí công vô ích, chỉ khiến mình càng thêm khó chịu, ngoại trừ chờ đợi vận mệnh đến trên người của mình, thì hắn không có bất kỳ biện pháp nào khác. Biết rõ thứ sắp đến là một loại tai kiếp, nhưng hắn không có bất kỳ năng lực phản kháng nào, cái cảm giác vô lực này khiến người ta cảm thấy nặng nề vô cùng. Mặc dù trên mặt Lâm Phong vẫn bảo trì sự lạnh nhạt, nhưng trái tim của hắn lại đập liên hồi, trong tiểu thế giới, thực lực của hắn đã là cường giả tuyệt đối, ngoại trừ một ít chúng Hoàng bên ngoài, có rất ít người có thể giết được hắn, nhưng hôm nay tất cả đều không giống với lúc trước, nơi đây là đại thế giới chân chính đã trải qua kỷ nguyên diễn hóa, tuy rằng hiện tại hắn cũng không rõ một cái kỷ nguyên sẽ diễn ra như thế nào? Những cường giả có kinh nghiệm mười vạn năm, trăm vạn năm, thậm chí ngàn vạn năm không chết kia sẽ mạnh mẽ bao nhiêu? Cái này rất khó có thể tưởng tượng được.


- Nhất định sẽ không có chuyện gì đâu?


Lâm Phong tự nhủ trong lòng. Hắn thực sự không phải tự an ủi chính mình, mà đó là một loại tín niệm, chỉ cần tín niệm của hắn đủ cường đại, cuối cùng sẽ có một ngày có thể phá vỡ khống chế của đối phương, miễn sao còn sống là được. Mục Doãn cũng giống như Lâm Phong, trái tim một mực đang nhảy lên, rất khẩn trương, nhưng nàng cũng không khống chế được vận mệnh của mình, nàng là nữ tế ti, nếu như không nghe lời, Tề Thiên Bảo sẽ lợi dụng thủ đoạn đối phó Lâm Phong để đối phó nữ tế ti, có lẽ bởi vì nữ tế ti quá nhiều, cho nên Mê Thần Quân lười khống chế các nàng, trừ khi hắn bắt buộc phải làm.


- Đát, đát.


. . Tiếng bước chân truyền đến, trong lòng Lâm Phong hơi nhảy lên, sau đó hắn thấy thân ảnh của hai người đang đi đến, trong đó có một người chính là Tề Vũ Thần, mà người còn lại hắn không thấy rõ khuôn mặt của đối phương, bởi vì trên mặt của y mang một cái mặt nạ, chỉ có một đôi mắt tà dị lộ ra bên ngoài, nhìn vô cùng yêu dị, lúc ánh mắt Lâm Phong chạm đến đến hai con mắt kia, thần niệm giống như bị chấn động.


- Mê Thần Quân!


Kim Thần Quân khẽ khom người với Mê Thần Quân, vô cùng cung kính, mà Mê Thần Quân lại tựa như không nhìn thấy hắn, một đường đi về phía trước, xem ra địa vị hai người cao thấp rõ ràng. Đôi mắt chỉ lộ ra bên ngoài của Mê Thần Quân nhìn chằm chằm Lâm Phong, từng sợi vô hình mãnh liệt chấn động lan khắp ra, trong nháy mắt, Lâm Phong chỉ cảm giác trong đầu là một mảnh hỗn độn, loại cảm giác này Lâm Phong đã từng cảm nhận qua, bên trong chiến trường hoang hải, hắn gặp được một vị nữ tử sử dụng Đại Mộng Pháp Tắc, lúc ấy Lâm Phong thừa nhận lực lượng Đại Mộng Pháp Tắc cũng có cảm giác tương tự như thế này, nhưng Đại Mộng Pháp Tắc chỉ khiến hắn ngủ say, còn lần này, lại làm cho hắn u mê đần độn.


- Ngươi là người của Tề Thiên Bảo, ngươi vì Tề Thiên Bảo mà sinh, vì Tề Thiên Bảo mà chết, Tề Thiên Bảo là mục đích sinh tồn của ngươi.


Một đạo thanh âm như mộng ảo vang lên trong đầu của Lâm Phong, muốn thâm nhập vào chỗ sâu trong đầu của hắn, muốn cắm vào trong thần hồn của hắn.


- Không, ta làm sao có thể vì Tề Thiên Bảo mà sống được?


Tề Thiên Bảo, ta sớm muộn cũng sẽ hủy diệt nó! Ý niệm trong đầu Lâm Phong bắt đầu chống cự, rất cứng cỏi, nhưng mà bóng người kia lại giống như vĩnh viễn không dừng lại vậy, một mực quanh quẩn chỗ sâu nhất trong đầu của hắn, muốn lạc ấn vào trong, đây là một loại lực lượng kỳ diệu, dùng lực lượng pháp tắc khiến cho hắn rơi vào trạng thái ngủ say, sức chống cự trở nên yếu ớt, sau đó cắm tư tưởng vào trong đầu của hắn. Loại lực lượng kỳ lạ này rất đáng sợ, nó sẽ không để cho người ta đánh mất bản thân, thiên phú võ đạo vẫn như trước, mọi thứ vẫn như cũ, nhưng duy chỉ có một điều sẽ khác đó là bọn họ sẽ trung thành với Tề Thiên Bảo. Thần niệm cùng với linh hồn là một thứ rất kỳ diệu, nếu như thật sự bị người ta ấn ký, chẳng khác nào bị người ta khống chế tư tưởng, đến lúc đó mặc dù biết rất rõ Tề Thiên Bảo có ân oán với hắn, nhưng bởi vì tư tưởng linh hồn đã có lạc ấn, bọn hắn vẫn trung thành với Tề Thiên Bảo như cũ. Giờ phút này ý niệm chống cự của Lâm Phong càng ngày càng yếu, mà cỗ lạc ấn thần kỳ bắt đầu rơi vào trong thần hồn của hắn, hắn gần như quên mất tất cả, chỉ có thanh âm yêu dị của đối phương, thanh âm kia đối với hắn mà nói, giống như toàn bộ sinh mệnh cắm vào trong đầu của hắn, lạc ấn kia là một loại pháp tắc lạc ấn gọi là Mê Thần lạc ấn!


- Lâm Phong!


Sắc mặt Mục Doãn hơi tái nhợt, mà giờ khắc này một cổ lực lượng cường đại chèn ép lên người nàng, khiến nàng gần như hít thở không thông. Kim Thần Quân nháy mắt ra hiệu với Tề Vũ Thần, lập tức một cỗ đại thế chi lực nâng thân thể Mục Doãn lên, mang cả người nàng dời khỏi đại điện, khiến cho thanh âm của nàng không cách nào phát ra được, chỉ có thể nhìn Mê Thần Quân không nhúc nhích đối phó Lâm Phong. Tề Vũ Thần biết rõ nên làm như thế nào, thời điểm này Mê Thần Quân không thể bị quấy rầy, hắn cũng đi theo ra ngoài, đại điện vắng vẻ chỉ còn lại hai người Mê Thần Quân và Lâm Phong. Mê Thần Quân cứ như vậy nhìn Lâm Phong, đôi mắt của hắn không rời khỏi đôi mắt của Lâm Phong, mà cổ lực lượng kia một mực rót vào bên trong thần niệm của Lâm Phong. Thật lâu sau, Mê Thần Quân mới mở miệng nói tiếp:


- Ngủ say nào, sau khi ngủ một giấc ngươi sẽ được hồi sinh!


Ánh mắt Lâm Phong chậm rãi nhắm lại, giống như nghe theo chỉ lệnh của Mê Thần Quân lâm vào ngủ say, thân thể của hắn nằm ở trên mặt đất. Ánh mắt dưới mặt nạ kia tựa như hơi mệt mỏi, Mê Thần Quân hơi nhắm mắt lại, sau đó lại lần nữa mở ra, bắt lấy Lâm Phong đang nằm trên mặt đất, hắn mang theo Lâm Phong bước ra đại điện. Hiện tại, Lâm Phong đã lâm vào ngủ say, giờ phút này hắn không biết cái gì cả, mà ở chỗ sâu nhất trong thần niệm của hắn có một tia sáng màu trắng sáng lên, giống như từ trạng thái ngủ say tỉnh lại, từng sợi lực lượng pháp tắc kỳ lạ muốn xuyên thấu ánh sáng màu trắng, muốn rót vào chỗ sâu nhất trong thần niệm đã mất đi sức phản kháng của Lâm Phong, lạc ấn vào trong thần hồn của hắn. Thế nhưng trong lúc đó ánh sáng màu sáng phát ra một đạo màn chắn đáng sợ giống như đang thủ hộ lãnh địa thuộc về nó, bất luận kẻ nào cũng không thể xâm nhập vào mảnh lãnh địa này, mà mảnh lãnh địa kia đã từng có người muốn xâm lấn, nhưng không thành công, một lần ở giữa Băng Tuyết Thần Điện trong mười hai Thần Điện, tên Thần Sứ kia từng có ý đồ xâm lấn đến chỗ sâu nhất trong thần niệm của Lâm Phong, nhưng lại thất bại, đến bây giờ lạc ấn của Mê Thần Quân cũng muốn xâm nhập vào, nhưng vẫn thất bại. Nhưng thực lực của Mê Thần Quân hiển nhiên không bằng Thần Sứ, bởi vì thần thức của Thần Sứ kia có thể cảm nhận được sự tồn tại của một tia ấn ký, nhưng Mê Thần Quân lại không biết. Giờ phút này hắn đang mang Lâm Phong đi đến chỗ của hắn, trong mắt hắn, Lâm Phong đã bị hắn khống chế trong tay, đợi đến lúc Lâm Phong tỉnh lại, mới chính là Lâm Phong nghe lệnh y, dốc sức vì Tề Thiên Bảo! Mê Thần Quân không biết, Lâm Phong cũng không biết, bởi vì giờ khắc này Lâm Phong thật sự đang ngủ say. Trong một sân nhỏ của một phủ đệ xa hoa, Mục Doãn lạnh lùng nhìn Tề Vũ Thần, tâm tình thấp đến cực điểm. Lúc nàng còn nhỏ đã được định trước vận mệnh của mình sẽ bị người khác bài bố, cho nên nàng khát vọng tự do, nàng cũng hi vọng tất cả mọi người có thể có tự do, cũng mong muốn vận mệnh không bị người khác khống chế, mà giữ trong tay mình, nhưng hôm nay, một người đàn ông tốt như Lâm Phong lại sắp bị bàn tay ác ma của Tề Thiên Bảo nắm lấy vận mệnh.


- Ngươi chuẩn bị xử trí ta như thế nào?


Mục Doãn nhìn Tề Vũ Thần, mở miệng nói. Sắc mặt Tề Vũ Thần rất lãnh đạm, hắn là huyết mạch trực hệ của Tề Thiên Bảo, trong Tề Thiên Bảo cường giả như mây này nắm giữ địa vị vô cùng cao, chính hắn cũng rất phấn đấu, nhưng hắn tuyệt đối không phải thiếu gia ăn chơi, thứ mà hắn muốn có được, hắn sẽ dựa vào chính mình đi tranh thủ, hắn biết rõ cái thế giới này người có gia thế mạnh hơn hắn có rất nhiều, hắn không có tư cách quần áo là lượt, cho nên mặc dù hắn có thể đơn giản đạt được Mục Doãn, nhưng hắn vẫn không đi chiếm lấy, mà đi theo đuổi, dùng hết sức mình đi đoạt lấy. Hắn đối Mục Doãn cũng rất tốt, giúp đỡ bộ lạc của Mục Doãn, để Mục Doãn cảm nhận được tôn trọng, hắn cho rằng chính mình theo đuổi Mục Doãn đã lâu như vậy, nàng ta đã tiếp nhận hắn, nhưng mà hắn thật không ngờ địa vị của hắn trong lòng Mục Doãn còn không bằng một nam nhân mới vừa từ trong tiểu thế giới chạy đến, xa xa không bằng, điều này làm cho hắn cảm thấy rất thất bại, rất không thoải mái, cũng vì thế cỗ ái mộ kia cũng biến thành hận ý, nếu như Mục Doãn chán ghét hắn như vậy, cũng được thôi, hắn sẽ để Mục Doãn cảm nhận một chút địa vị của nữ tế ti ở Tề Thiên Bảo thấp đến cỡ nào, làm cho nàng ta cảm nhận hậu quả không biết quý trọng. Tề Vũ Thần không biết Mục Doãn không ghét hắn, Mục Doãn chỉ chán ghét Tề Thiên Bảo mà thôi, cho nên mặc dù nàng biết rõ Tề Vũ Thần đối với nàng rất tốt, nhưng cũng không thể có cảm giác với người nắm giữ huyết mạch trực hệ của Tề gia, nếu như Tề Vũ Thần không phải là người của Tề Thiên Bảo, có lẽ kết cục sẽ không giống như vậy.


- Tề Vũ Thần ta rất ái mộ ngươi, nhưng mà ngươi yên tâm, ta sẽ không đi chiếm đoạt nữ nhân chán ghét ta, lần tranh đoạt tiểu thế giới này sẽ có rất nhiều khách quý muốn tới, đến lúc đó có không ít nữ tế ti phải chủ trì tư lễ, mà ngươi rất vinh hạnh trở thành một thành viên trong đó.


Tề Vũ Thần lạnh lùng nói, khiến cho sắc mặt Mục Doãn hơi đổi trở nên trắng bệch.


- Tề Vũ Thần, ngươi thật hèn hạ.


Mục Doãn nổi giận mắng, nàng đương nhiên biết rõ nữ tế ti chủ trì tư lễ sẽ như thế nào?


- Có thể trở thành tư lễ, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh, có lẽ, có đại nhân vật sẽ sủng hạnh ngươi đấy.


Tề Vũ Thần lạnh lùng nói:


- Còn bộ lạc của ngươi, ngươi yên tâm, ta sẽ an bài một vị nữ tế ti mới đến đó, hơn nữa ta tin tưởng, rất nhanh người bộ lạc của ngươi sẽ yêu mến nữ tế ti mới một lần nữa, mà quên mất sự tồn tại của Mục Doãn ngươi.


Tề Vũ Thần nói xong liền từ trong phòng đi ra ngoài, đưa lưng về phía Mục Doãn nói:


- Ngươi không nên có ý đồ chạy trốn, Doãn nhi ngươi nên tin tưởng mỹ mạo của mình, Tề Thiên Bảo có không ít người ham mê sắc đẹp, bọn hắn sẽ không giống như ta nói chuyện tốt như vậy đâu?


Sau khi nói xong, Tề Vũ Thần liền rời đi, lúc này Mục Doãn cảm thấy rất vô lực, cuối cùng nàng vẫn không thoát khỏi vận mệnh bị Tề Thiên Bảo sắp đặt sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp