- Lục soát!


Trung niên ngồi đánh đàn mộc phát ra thanh âm trầm thấp:


- Người trước mặt các ngươi mà để chạy nhiều như vậy, đã không tìm được thì làm sao bắt lại?


Người phía dưới nghe thấy thanh âm trầm thấp, trán bắt đầu có mồ hôi lạnh chảy ra, Đông Hoàng càng cúi đầu không dám lên tiếng, nơi đây ngay cả tư cách nói chuyện hắn cũng không có. Vào thời khắc này, chỉ thấy trung niên kia chậm rãi đứng lên, khiến cho người phía dưới càng thêm khẩn trương.


- Đông Hoàng.


Người nọ hô một tiếng, Đông Hoàng chỉ cảm thấy toàn thân xiết chặt, nói:


- Có thuộc hạ!



- Ngươi tốt xấu gì cũng nắm giữ huyết mạch chính thống, tuy bị lưu đày đi tiểu thế giới để phát triển cơ nghiệp, nhưng gia tộc vì bồi dưỡng ngươi cũng hao tốn cái giá không nhỏ.


Trung niên nhàn nhạt nói tiếng, khiến thân thể Đông Hoàng gần như muốn nằm rạp xuống đấy, hắn biết rõ tính tình của trung niên, sát phạt quyết đoán, thủ đoạn cực kỳ ngoan lệ, nếu thật sự động sát tâm với hắn, người đó sẽ trực tiếp xóa hắn mất.


- Thuộc hạ sẽ tận tâm tận lực làm hết sức mình!


Đông Hoàng hoảng sợ nói.


- Nếu như Kiếm Hoàng kia không cho tiểu thế giới biết, vậy ngươi hãy đi tới chỗ tiểu thế giới của ngươi, để người thế giới đó đều biết, thế giới bọn họ đang sinh hoạt chẳng qua chỉ là tiểu thế giới mà thôi, mặt khác, thông báo cho sứ giả, để cho hắn yên tâm đưa ra nhiều điều kiện, rồi thuận theo tự nhiên.


Trung niên bình tĩnh nói một tiếng, lại khiến cho nội tâm Đông Hoàng run rẩy, hắn có thể tưởng tượng được, lúc hắn truyền tin tức đi, người mảnh thế giới kia sẽ chấn động cỡ nào, chỉ sợ đến sẽ có rất nhiều người muốn đi tới đại thế giới, trật tự sẽ trở nên hỗn loạn!


- Phóng khoáng đưa điều kiện!


Đông Hoàng có chút không rõ dụng ý của người trung niên, nhưng hắn không dám hỏi nhiều, xem ra, về sau Bát Hoang Cửu U xuất hiện yêu nghiệt, đều muốn bắt đầu đi tới mảnh thế giới chân chính này rồi, còn chưa kể những một ít Vũ Hoàng cùng với mấy đệ tử môn hạ còn chưa xuất hiện, còn có một ít thanh niên hậu bối ưu tú khác nữa. Một ngày sau đó, Đông Hoàng trở lại Bát Hoang, hắn và Tề Hoàng dùng lực lượng trong tay, bắt đầu tản ra tin tức, cái thế giới này chỉ là tiểu thế giới, Thánh thành Trung Châu mới là thế giới thật sự. Sau khi tin tức truyền ra, Cửu U Bát Hoang nhấc lên sóng to gió lớn, vô số người sau khi biết được đều khiếp sợ đến mức không nói gì, bọn hắn nhớ lại những Vũ Hoàng ngày xưa đã biến mất, lại nghĩ tới ngày ấy sau khi chiến đấu xong, chúng Hoàng cùng với sứ giả đại nhân thần bí trên cơ bản đã tin tưởng lời đồn, cái gọi là Thánh thành Trung Châu mới thật sự là đại thế giới. Tin tức này làm cho vô số người không nói gì, tâm thần run rẩy. Nam Hoang chi địa trước kia là Thiên Khung Tiên Khuyết, Tuyết Bích Dao đứng trên phế tích, gương mặt tuyệt mỹ nhìn về phương xa, thì thào nói nhỏ:


- Nơi đây chỉ là tiểu thế giới!


Tây Hoang, hai vị tỷ muội tuyệt mỹ đứng trong một vườn hoa ngắm nhìn phương xa, nhìn Vân Hải đang quay cuồng, tất cả những thứ này đều là giả dối? Man Hoang, trong bí cảnh Yêu Hoàng Điện, Kim Sí Đại Bằng huy động kim quang vạn trượng, đánh tan ngọn núi hư ảo, thân thể của hắn gào to một tiếng, chạy ra khỏi thiên địa, bên trong con ngươi màu vàng lộ ra khí vô cùng sắc nhọn.


- Ta thân là thần điểu Kim Sí Đại Bằng sẽ ra khỏi Bát Hoang, để bước vào đại thế giới, ngay cả trời đều không thể ngăn ta, Dự Ngôn giả, lời tiên đoán của ngươi tuyệt đối sẽ không chuẩn xác!


Một đám thanh niên tài tuấn quật khởi đều đem ánh mắt nhìn về phía Đông Hoang chi địa, theo lời đồn, chỗ đó là phần cuối cùng của thế giới, lối vào thông suốt đại thế giới. . . . Bên trong bộ lạc Cổ Bảo, Lâm Phong ngồi ngoài cửa, rất yên tĩnh nhìn cây ngô đồng phía trước, đôi mắt bình thản, an bình, trên người không có nửa điểm khí tức, lộ ra vài phần xuất trần.


- Lâm Phong, lại đang ngẩn người à, sư tôn của ngươi đã khá hơn chưa?


Lão nhân bên cạnh cười hô.


- Bạch gia gia, thân thể sư tôn ta đã tốt lên rất nhiều rồi.


Lâm Phong cười nói.


- Ha ha, ngươi cũng không nhìn một chút Doãn nhi là người nào, nàng là nữ thần của bộ lạc chúng ta đó nha, có không biết bao nhiêu nam nhi trong bộ lạc theo đuổi, có điều chưa từng có người thành công qua, Lâm Phong, hay ngươi cũng tới thử xem!


Tâm tình Bạch gia gia không tệ, cười nói:


- À ta phải nói cho ngươi biết một chuyện, ánh mắt Doãn nhi rất cao đó, nàng nói thanh niên phải ở cấp bậc Tôn chủ, nàng mới suy tính một chút, ngươi phải cố gắng lên nha.



- Ta xem như không có hy vọng gì rồi?


Lâm Phong cười cười, nhún vai một cái, chọc cho Bạch gia gia lại phá lên cười.


- Bạch gia gia, ngươi lại nói xấu ta rồi!


Mục Doãn đi ra, trong đôi mắt đẹp lộ ra ý vị của nữ nhân, Lâm Phong quay đầu lại nhìn, không khỏi sửng sốt một chút. Lúc Mục Doãn trị liệu cho Vũ Hoàng lộ thần sắc đặc biệt thánh khiết, giờ phút này dáng người thon dài, khuôn mặt ôn nhu nàng lại lộ ra bộ dáng tiểu nữ nhi, cộng thêm chút thùy mị, nhìn rất mê người, mặc dù Lâm Phong đã nhìn thấy rất nhiều mỹ nữ, cũng không khỏi thầm than một tiếng. Thu liễm tâm thần, Lâm Phong cười nhu hòa với Mục Doãn, sau đó khẽ gật đầu. Mục Doãn thấy khuôn mặt tuấn tú phiêu dật đang tươi cười kia cũng hơi sửng sốt một chút, lập tức cũng gật đầu đáp lại. Ngoại trừ lúc giúp nàng chữa thương cho Vũ Hoàng, những lúc khác Lâm Phong gần như không chủ động nói chuyện với nàng, hắn hoàn toàn khác với nam nhân trước kia nàng gặp. Nhất là trong đôi mắt trong veo kia lộ ra vài phần tang thương, làm cho người ta cảm giác hắn đã trải qua lễ tẩy rửa mới có thể như vậy, nhưng cũng hết lần này tới lần khác vẫn sạch sẽ như cũ.


- Tùy tiện nói một chút thôi.


Mỗi ngày tiểu tử Lâm Phong này trong lúc rảnh rỗi đều ngồi ở đó, cũng không cầu Vũ đạo, hắn muốn theo đuổi ngươi ta còn không đồng ý đây này. Bạch gia gia vui đùa vậy nói, giống như muốn kích Lâm Phong một kích, nhưng mà hắn và Mục Doãn đều không nhìn thấy Lâm Phong lộ ra thần sắc khác thường, Lâm Phong vẫn tựa trên ghế trúc nhìn ngô đồng phía trước như cũ, thi thoảng ngưng mắt nhìn hư không sa mạc. Mặt trời ở sa mạc có một loại vẻ đẹp khác nhau, nhất là mặt trời mọc và mặt trời lặn càng mãnh liệt đánh vào thị giác con người. Mục Doãn khẽ mỉm cười, mà Bạch lão đầu thì không nói gì, gia hỏa này dầu muối không ăn. Màn đêm dần dần buông xuống, Mục Doãn cùng Bạch lão đầu đều đi trở về, đám người trong bộ lạc cũng theo thời gian dần dần thưa đi, Lâm Phong đi vào sân nhỏ của mình, nhưng giờ phút này, Lôi Điện Vũ Hoàng lại chặn trước người hắn một lần nữa, con ngươi lạnh lùng giống như bắn ra từng đạo ánh sáng lôi điện, bàn tay của hắn duỗi ra đột nhiên chế trụ cổ họng Lâm Phong, lạnh như băng nói:


- Đã hơn mười ngày rồi, ta đợi cũng đủ lâu đi.


Lâm Phong cau mày, mà ở trong phòng, Vũ Hoàng đi ra, lạnh lùng nói:


- Buông hắn ra!



- Hôm nay nếu như không mang nửa bộ Đế Kinh còn lại truyền lại cho ta, ta sẽ giết hắn!


Lôi Điện Vũ Hoàng trầm thấp mà lạnh lùng nói. Ngay lúc này, ánh mắt Lâm Phong lóe lên, lập tức gật đầu nói:


- Được, chúng ta đi ra hoang mạc bên ngoài bộ lạc, miễn cho thần niệm đưa tới chấn động!


Lúc này đây đến lượt Lôi Điện Vũ Hoàng sửng sốt một chút, không nghĩ tới hôm nay Lâm Phong lại đáp ứng sảng khoái như vậy, nhưng rất nhanh trong mắt của hắn lộ ra ý cười sáng lạn, sau đó, hắn buông Lâm Phong ra cười nói:


- Sớm đáp ứng có phải tốt hơn không, cần gì phải như vậy đâu, chỉ cần lấy được Đế Kinh hoàn chỉnh, ta tự nhiên sẽ thả các ngươi đi.



- Được rồi, nơi đây không tệ, bắt đầu đi!


Lôi Điện Vũ Hoàng có chút không thể chờ đợi được, Đế Kinh sắp tới tay rồi!


- Tiền bối, sau khi ngươi lấy được Đế Kinh cũng đừng nghĩ đến việc giết hai người chúng ta để diệt khẩu, trên người của ta còn có Đại Mộng Cổ Kinh, một tháng sau, ta lại thông qua thần niệm truyền lại cho ngươi!


Lâm Phong nói với Lôi Điện Vũ Hoàng, làm cho đối phương càng vui vẻ nồng đậm nói:


- Được, được, ta làm sao có thể giết các ngươi chứ?


Giờ phút này trong lòng của hắn cũng đã âm thầm tính toán, nói nhỏ trong lòng.


- Cái tên Lâm Phong này cực kỳ cẩn thận, biết rõ phải giao ra, lấy Đại Mộng Cổ Kinh đến hấp dẫn ta, đề phòng ta đánh chết hắn, đã như vầy, ta chờ ngươi đưa hết bảo vật trên người rồi sau đó lại giết chết ngươi, chẳng lẽ ngươi còn có thể lật ngược tình thế hay sao?


Hắn rất yên tâm, Lâm Phong chỉ có tu vi Tôn Vũ tầng bảy không có bất kỳ uy hiếp gì đối với hắn, Vũ Hoàng ở một tiểu thế giới, hơn nữa lại bị trọng thương, làm sao có thể đấu với hắn?


- Tiền bối, ta bắt đầu đây!


Lâm Phong bắt đầu ngưng tụ lực lượng thần niệm, lúc này trong mắt Lôi Điện Vũ Hoàng lóe lên tinh mang, rốt cuộc hắn sắp có Đại Đế cổ kinh hoàn chỉnh rồi, hắn làm sao có thể không hưng phấn cho được? Thần niệm Lâm Phong bắt đầu chui vào mi tâm của hắn, hắn không dám hoàn toàn buông lỏng, một tia lực lượng thần niệm vẫn nhìn chằm chằm Vũ Hoàng, gia hỏa này tốt xấu gì vẫn là một cường giả Vũ Hoàng, vẫn phải đề phòng một chút. Ký ức thần niệm không ngừng chui vào trong đầu hắn, khiến Lôi Điện Vũ Hoàng càng ngày càng hưng phấn, ngay giờ phút này, bên trong thần niệm của Lâm Phong, từng lực lượng đen kịt theo ký ức thần niệm cùng chui vào mi tâm của Lôi Điện Vũ Hoàng. Lập tức, Lôi Điện Vũ Hoàng hơi nhíu mày, hắn giống như cảm nhận được cái gì vậy, trong lúc đó đôi mắt hắn mở ra, lôi mang rực rỡ từ trong mắt bắn ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play