Tại trung tâm bộ lạc, có những gian phòng thấp bé chỉnh tề, trong đó có một gian phòng trên sân phơi một ít dược thảo.

Chỉ thấy một vị nữ tử khoác trên người chiếc váy dài màu vàng trắng xen nhau đang xử lý các loại dược thảo, cẩn thận tỉ mỉ phân loại.


- Doãn nhi, lấy được nhiều thảo dược như vậy sao?


Bên trong một gian phòng bên cạnh có một vị lão giả đi ra, cười hô một tiếng với nữ tử.


- Bạch gia gia, những thứ này đều là công lao của bọn họ, nếu không có thân thể của yêu lang cùng yêu hạch, ta cũng không có khả năng giao dịch được nhiều thảo dược như vậy.


Nữ tử được gọi Doãn nhi mỉm cười với lão nhân.


- Hắc hắc, có Doãn nhi ngươi ở đây, bọn hắn có thể không bán mạng ư!


Lão giả cười cười, sau đó chép miệng với thiếu nữ sau lưng, lập tức chỉ thấy một tên thanh niên dáng người cân xứng cường tráng đang khiêng một con yêu lang hoàn chỉnh đi về phía bên này, thân con yêu lang này dài hơn 10m, cao bảy tám mét, da lông trên người đều có màu thổ hoàng, thanh niên khiêng nó ở trên vai, cả người đều lộ ra đặc biệt nhỏ bé.


- Nhung Thanh, ngươi chịu khó đấy.


Lão giả hô một tiếng, còn nữ tử kia cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Chỉ thấy Nhung Thanh khiêng yêu lang đi đến bên cạnh thiếu nữ, lập tức hất thân thể yêu lang xuống nói:


- Doãn nhi, những thứ kia giao cho ngươi xử trí.



- Cảm ơn!


Thiếu nữ khách khí nói với Nhung Thanh. Nhung Thanh nhìn thật sâu thiếu nữ một cái, trong đôi mắt toát lên vẻ ái mộ, nói:


- Nếu không có chuyện gì nữa, ta đi trước đây.



- Được.


Thiếu nữ vẫn bình tĩnh nhẹ gật đầu như cũ, Nhung Thanh có chút không muốn, nhưng hắn vẫn quay người đi về, có điều đi vài bước thân thể của hắn lại ngừng lại, chỉ thấy ba đạo thân ảnh xa lạ đang đi tới chỗ này, tựa hồ đang đi đến chỗ thiếu nữ kia. Đám người Lâm Phong một đường tìm hiểu đến nơi đây, lúc này hắn cảm nhận được ánh mắt của người thanh niên liền ngẩng đầu. Thân thể cốt cách của thanh niên kia vô cùng hoàn mỹ, tu vi không kém, Tôn Vũ tầng bốn.


- Người Thánh thành Trung Châu tựa hồ có rất nhiều Tôn giả.


Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng. Lúc cùng nhau đi tới nơi này, hắn liền phát hiện có rất nhiều nhân vật đều có cấp bậc Tôn giả, tôn chủ rất thưa thớt, còn cường giả Vũ Hoàng thì không nhìn thấy đâu. Có lẽ đối với người trong bộ lạc Cổ Bảo này, Vũ Hoàng cũng hẳn là nhân vật cường đại rồi.


- Các ngươi là người nào?


Nhung Thanh nhìn gương mặt tuấn tú của Lâm Phong, bên trong con ngươi lại có một tia địch ý, nhìn ba người Lâm Phong nói.


- Chúng ta muốn gặp Mục Doãn!


Lâm Phong mở miệng nói. Lúc này, thiếu nữ cách đó không xa vừa nghe thấy, liền ngẩng đầu lên nhìn về phía bên đó. Nhung Thanh hơi bước ra, bên trong con ngươi vẫn có địch ý như cũ chặn mấy người Lâm Phong lại nói:


- Các ngươi có chuyện gì?



- Nhung Thanh, để bọn họ tới đây đi.


Thiếu nữ phía sau mở miệng nói một tiếng, lúc này, Nhung Thanh mới lui lại, nhìn ba người Lâm Phong đi qua người hắn, nhưng lần này hắn không về nữa, liền đi theo phía sau đám người Lâm Phong.


- Các ngươi tìm ta có chuyện gì không?


Mục Doãn đánh giá ba người Lâm Phong. Ba người này rất lạ tựa hồ không giống như người trong bộ lạc của bọn họ.


- Hả?


Lâm Phong nghe được lời nói Mục Doãn, nhất thời lộ ra thần sắc kinh ngạc. Dáng người Mục Doãn vô cùng đẹp, thon thả, hơi có chút thon gầy lộ ra vẻ hết sức nhu nhược, khiến người ta muốn bảo vệ. Đặc biệt là khuôn mặt của nàng không giống người trong bộ lạc rất trắng nõn, vô cùng xinh đẹp, nhất là cặp mắt kia đặc biệt trong suốt, làm cho người ta cảm thấy linh động, thật sự rất khó mang một vị mỹ nữ trẻ tuổi như vậy đặt cùng một chỗ với nữ tế ti.


- Thân thể sư tôn ta có chút thương thế, muốn mời ngươi hỗ trợ xem một chút.


Sau một lát ngây người, Lâm Phong chỉ vào Vũ Hoàng bên cạnh nói.


- Ta xem một chút!


Mục Doãn đi đến bên cạnh Vũ Hoàng, đưa bàn tay khoác lên vai Vũ Hoàng, trên người nàng có một cỗ lực lượng kỳ diệu phóng thích ra, một cỗ tiên linh khí, làm cho người ta cảm thấy nhu hòa, vô cùng thoải mái, giống như tiên linh khí trên người Tuyết Bích Dao. Cảm nhận được thân thể của Vũ Hoàng, trong đôi mắt xinh đẹp của Mục Doãn lộ ra thần sắc kinh ngạc nói:


- Kinh mạch bị hủy hết, toàn bộ lục phủ ngũ tạng đã bị phá hư, vậy mà ngươi còn có thể sống được, hơn nữa nhìn ngươi lại giống như người bình thường vậy.


Lần đầu tiên Mục Doãn gặp được loại tình huống này, người này bị thương thế nặng như vậy làm sao có thể sống sót được?


- Thân thể sư tôn ta hơi đặc biệt, cho nên mới có thể như vậy, nếu đã như vậy có thể trị khỏi sao?


Lâm Phong chỉ có thể giải thích như thế thôi. Lực lượng pháp tắc của Vũ Hoàng bị trọng thương, nội tạng trong cơ thể bị phá hư, hắn vẫn nghĩ tới, nhưng khi hắn nghe được những lời của Mục Doãn vẫn cảm thấy run sợ. Tôn giả chỉ cần có thể thông qua lực lượng huyết mạch có thể tự khôi phục thương thế của mình, lực lượng sinh mệnh rất ương ngạnh, nhưng cường giả Vũ Hoàng sinh mệnh lực còn cường thịnh đáng sợ hơn, chỉ cần khí còn, thân thể sẽ bất diệt!


- Để ta thử đã, có điều cần phải chăm sóc trong một khoảng thời gian rất dài, ta cũng không biết có thể thành công hay không, dù sao loại tình huống này, ta cũng chưa từng nhìn thấy qua!


Mục Doãn nhíu mày lại, chậm rãi nói.


- Cảm ơn.


Lâm Phong biết rõ Mục Doãn không thể nào chữa khỏi thương thế hoàn toàn cho sư tôn, nhưng ít ra phải thử một chút mới có thể khôi phục một ít hay không, hơn nữa, bọn hắn vừa vặn cần ở chỗ này tránh né một khoảng thời gian chờ đợi sóng gió trôi qua, mà sa mạc mênh mông vô tận này không biết có bao nhiêu bộ lạc Cổ Bảo nữa, muốn tìm được một người, như mò kim đáy biển, bọn hắn ẩn nấp ở chỗ này cũng không dễ dàng bị phát hiện.


- Chỗ này của ta còn có mấy gian phòng bỏ trống, trước hết các ngươi hãy miễn cưỡng ở tạm đi, như vậy trị liệu cũng thuận tiện một chút.


Mục Doãn lại mở miệng nói ra, khiến cho Nhung Thanh cứng đờ, hấp tấp nói:


- Doãn nhi, chúng ta không rõ lai lịch của bọn họ, sao có thể để bọn hắn ở lại được?



- Làm gì có ai cố ý tổn thương ta đây, hắn thật sự bị trọng thương rất nặng!


Mục Doãn nhẹ nhàng lắc đầu, Nhung Thanh mặc dù gấp, nhưng cũng không có biện pháp, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Mục Doãn mời đám người Lâm Phong đi vào sân nhỏ bên cạnh của chính mình, làm hàng xóm láng giềng với nàng. Mấy ngày này, Lâm Phong đều quá khẩn trương, nhất là khi ngẫu nhiên thấy có người ngự không mà qua, trong nội tâm hắn càng không bình tĩnh, dù sao hắn cũng là người bình thường, không có cách nào hoàn toàn buông xuống được, không biết tất cả mọi người thế nào rồi? Ban đêm, Lâm Phong khoanh chân ngồi trong phòng, trong bóng tối an tĩnh tu luyện, vô thanh vô tức. Hắn và Vũ Hoàng ở chung một phòng, để tiện chăm sóc, mà Lôi Điện Vũ Hoàng ở sát vách bọn hắn, có điều hắn không ngủ được, bởi vì Đại Đế cổ kinh chưa tới trong tay, e rằng đối phương khó có thể an ổn, sẽ lo lắng Lâm Phong chạy trốn. Có điều loại tình hình này chỉ kéo dài được mấy ngày, Lôi Điện Vũ Hoàng mới yên tâm một chút. Mấy ngày nay, Lâm Phong và Vũ Hoàng an tĩnh ngây ngốc ở chỗ này, cũng không thấy có người đến đây tìm kiếm, tâm tình cũng buông lỏng một chút, thở dài một hơi. Không thể không nói, tuy Mục Doãn không phải cường giả Vũ Hoàng, nhưng nàng chữa thương lại vô cùng lợi hại, lấy tiên linh lực dẫn động thuật chữa thương, lại phối hợp với dược vật nàng chế biến, vậy mà khiến cho lục phủ ngũ tạng của Vũ Hoàng dần dần hồi phục, bây giờ sắc mặt Vũ Hoàng rõ ràng từ từ chuyển biến tốt hơn, có điều kinh mạch bị tổn thương tuy rằng cũng dần dần chuyển biến tốt, nhưng lại không có khả năng khép lại hoàn toàn, lực lượng pháp tắc bị thương không cách nào đền bù, Vũ Hoàng vẫn trọng thương như lúc bị Đông Hoàng chặn giết.


- Lâm Phong, thương thế Vũ Hoàng đã khôi phục không ít, hay ngươi mang nửa bộ Đế Kinh còn lại giao cho ta đi.


Trong sân nhỏ, Lôi Điện Vũ Hoàng lấy lực lượng cường đại chèn ép Lâm Phong, với ý đồ tạo áp lực cho Lâm Phong, để hắn giao Đế Kinh ra, mặc dù thời gian quá yên bình, nhưng Lôi Điện Vũ Hoàng vẫn không thoải mái yên lòng.


- Thời điểm chưa tới!


Lâm Phong lắc đầu.


- Còn phải đợi bao lâu!


Lôi Điện Vũ Hoàng lạnh lùng nói, đại thế cuồng mãnh chèn ép lên người Lâm Phong.


- Đến lúc đó ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết, hoặc ngươi giết ta cũng được!


Lâm Phong cảm nhận được lực lượng áp bách của Lôi Điện Vũ Hoàng, lạnh lùng nói một tiếng, lập tức đi về gian phòng của mình, để lại Lôi Điện Vũ Hoàng đang cứng ngắc ở đó.


- Ngươi.


. . Sát khí trong mắt Lôi Điện Vũ Hoàng bùng nổ, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lâm Phong đang đi vào giữa phòng, trong lòng của hắn lạnh nhạt nói:


- Hừ, ngày Đế Kinh rơi vào tay ta thì ngày chết của ngươi cũng đến.


Lâm Phong vẫn không hề hay biết, ngày đêm đắm chìm trong tu luyện. Còn Vũ Hoàng vẫn nhìn Lâm Phong tu luyện, thậm chí thỉnh thoảng hắn sẽ thấy trên mặt Lâm Phong bởi vì thống khổ mà vặn vẹo, trong nội tâm thầm than, cũng không biết Lâm Phong đang tu luyện thủ đoạn gì, mà thống khổ như vậy, hơn nữa mỗi ngày đều không gián đoạn tu luyện, có đôi khi hắn còn có thể cảm nhận được, trên người Lâm Phong có trớ chú lực vô cùng điên cuồng lan tràn ra, có điều mỗi lần gặp loại tình huống này, Vũ Hoàng đều giúp hắn ngăn cách không gian, tiêu diệt hết khí tức. Tính thời gian, Lâm Phong đã đi vào cái thế giới này được 7 ngày rồi, bên ngoài sa mạc, có một tòa thành trì cực kỳ rộng lớn, bao la vô tận, trong tòa thành trì, có một tòa thành cực lớn đứng sững trên bầu trời như Tiên Cung, muốn đi đến tòa thành đó cần phải bước qua vô số bậc thang mới được. Lúc này, trong đại điện của tòa thành, một người trung niên mặc áo dài màu vàng kim óng ánh đang đánh đàn mộc cổ bàn, phát ra tiếng vang thanh thúy, mỗi một tiếng vang đều rất nhỏ nhẹ, khiến trái tim những người đứng phía dưới hung hăng nhảy lên. Ở đằng kia, đứng bên trong đám người phía dưới, Đông Hoàng rõ ràng cũng ở trong đó!


- Bao nhiêu ngày rồi!


Một đạo thanh âm yếu ớt truyền ra, rất nhỏ, lại làm cho toàn bộ bầu không khí đại điện tăng thêm vài phần nặng nề.


- Bảy ngày!


Một vị cường giả phía dưới rất cung kính nói, cường giả này chính là vị Trung Vị Hoàng lúc trước đã giao thủ với Mộc Trần, thực lực vô cùng đáng sợ.


- Bảy ngày rồi, ta muốn người, hắn ở đâu rồi?


Đạo thanh âm này rơi xuống, lập tức những người kia từng người đều cúi đầu xuống, hận không thể tìm được một lỗ để chui vào, câm như hến, không dám nói lời nào!


- Thuộc hạ đã phong tỏa lối vào của toàn bộ thành trì thông suốt với sa mạc rồi, bất luận kẻ nào đều phải kiểm tra, một khi có phát hiện, lập tức đến truy nã!


Người kia run run nói một tiếng:


- Hơn nữa, ta sẽ phái người bắt đầu đi tìm trên đường từ thành trì vào sa mạc, tất cả bộ lạc Cổ Bảo đều phải điều tra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play