Ngoại trừ chờ đợi, đám Thiên Si không biết làm gì?

Ở trước mặt cường giả Vũ Hoàng trung kỳ, bọn hắn quá nhỏ bé.


- Viên Hoàng tiền bối, chân của Hình Chiến có thể trị hết hay không?


Khi Thiên Si nhìn thấy Hình Chiến đang ngồi dưới đất, nội tâm rất không vui. Mà Đại Viên Hoàng cũng trở nên trầm mặc. Chân của Hình Chiến do pháp tắc Vũ Hoàng trung kỳ xé rách, muốn trị khỏi rất khó khăn. Vết thương do pháp tắc gây ra không phải thương thế bình thường.


- Xem ra chân của ta sẽ phế đi!


Khi thấy mọi người im lặng, Hình Chiến nở một nụ cười thê lương.


- Hình Chiến!


Khi thấy nụ cười của Hình Chiến, Thiên Si và Mộ Bi đều rất khó chịu, nhưng không biết nên an ủi như thế nào.


- Mạng này của ta do sư tôn thay chúng ta nhặt về, mất một chân thì đã làm sao?


Lấy thực lực và tu vị của ta, không có một chân này, ta vẫn có thể tu luyện và chiến đấu. Hình Chiến liền nhếch miệng cười, Thiên Si và Mộ Bi chỉ có thể gật đầu, nhưng trong lòng bọn họ lại có cảm giác bị lửa thiếu đốt. Ánh mắt của bọn họ một mực nhìn hư không, không biết sư tôn có thể trở về hay không! Loại cảm giác lòng nóng như có lửa đốt giằng co rất lâu, hư không cũng rung động, hai đạo thân ảnh liền xuất hiện ở trước mặt mọi người.


- Vũ Hoàng!



- Sư tôn!


Khi thấy Vũ Hoàng trở về, mọi người lập tức chạy tới. Giờ phút này, Vũ Hoàng tựa hồ rất không tốt, khóe miệng tràn đầy máu tươi, toàn thân không có lực lượng, sinh cơ yếu ớt.


- Ta không sao!


Vũ Hoàng liền cố gắng tươi cười. Nhưng khi thấy cảnh đó, đôi mắt của đám người Thiên Si hai đỏ lên, sát ý điên cuồng phóng thích ra, hai tay nắm chặc. Phẫn nộ, bọn họ hận, rất hận mình không có năng lực!


- Đông Hoàng!


Thiên Si lạnh lùng nói một tiếng.


- May mà có Viêm Đế, nếu không, ta đã không cách nào còn sống trở về rồi!


Vũ Hoàng lạc quan cười nói. Hắn am hiểu thổ pháp tắc, nên có lực phòng ngự cường hãn, nhưng Đông Hoàng lại am hiểu không gian pháp tắc, có lực công kích mạnh mẽ và tốc độ đáng sợ. Mà sức mạnh pháp tắc của Đông Hoàng hơn xa hắn, trốn lại trốn không thoát, phòng ngự lại không chịu nổi công kích của đối phương, căn bản phải chết. Nhưng may có Viêm Đế tại thời khắc mấu chốt cứu hắn.


- Đa tạ tiền bối!


Đám người Thiên Si liền cảm kích Viêm Đế.


- Được người nhờ vả mà thôi!


Viêm Đế bình tĩnh nói, khiến cho mọi người lộ ra vẻ kinh ngạc.


- Sư tôn!


Phương xa, Mộc Trần và Lâm Phong đột nhiên xuất hiện. Vũ Hoàng nhìn về phía Mộc Trần cùng Lâm Phong, khẽ cười dưới, nói:


- Chúng ta mau thông tri cho các vị Vũ Hoàng.


Đông Hoàng nắm giữ bảo vật có thể tìm được chúng ta.


- Ông.


. . Ngay lúc đó, trong hư không đột nhiên có một cái kính chiếu rọi, nhưng lại biến mất trong nháy mắt.


- Chính là đồ vật này.


Vũ Hoàng ngẩng đầu, nhìn kính đã biến mất không thấy gì nữa. Dù đã bị dòm ngó hai lần, nhưng hắn vẫn không rõ, thứ này tìm thấy được vị trí của hắn.


- Xem ra, chúng ta không thể ở Bát Hoang lâu!


Mộc Trần cũng ngắm nhìn hư không. Vũ Hoàng còn đỡ một ít, nhưng yêu nghiệt của các thế lực Vũ Hoàng lại không chịu nổi sự truy sát của Vũ Hoàng trung kỳ, mà cái tên sứ giả kia lại chỉ cấp bọn hắn 30 ngày để ra ngoài. Vào lúc đó, không gian đột nhiên rung động, Vấn Hoàng xuất hiện ở nơi đây. Khi hắn nhìn thấy Vũ Hoàng, sắc mặt của hắn liền trở nên khó coi, nói:


- Đông Hoàng đang dùng một cái cổ kính quét Bát Hoang.



- Chúng ta cần phải báo cho các vị Vũ Hoàng của Bát Hoang.


Vũ Hoàng nói với Vấn Hoàng, Vấn Hoàng cũng gật đầu nói:


- Ta đã minh bạch, cha ta đã đi làm chuyện này.


Vũ Hoàng, thương thế của ngươi. . . Vũ Hoàng lắc đầu cười khổ. Thân thể hắn bị không gian pháp tắc làm trọng thương, tuy rằng sinh mệnh không có vấn đề. Nhưng lục phủ cùng kinh mạch đều bị thương nặng, thực lực bị tổn thương, muốn khôi phục rất khó khăn.


- Viêm Đế!


Lâm Phong lập tức nhìn về phía tên Viêm đế đang giả trang đạo sĩ. Gia hỏa này có kiến thức rộng, biết đâu hắn có thể chữa được.


- Bổn Đế thực sự không phải Vũ Hoàng chữa thương, cũng không có am hiểu sinh mệnh pháp tắc.


Nên đối với loại vết thương do pháp tắc gây ra, ta bất lực. Viêm Đế nhìn Vũ Hoàng nói:


- Không thì, chúng ta đến Thánh thành Trung Châu, tìm một vị Vũ Hoàng trung kỳ am hiểu sinh mệnh pháp tắc hoặc luyện đan sư cùng dược sư, mới có thể trị hết thương thế của hắn.


Vừa nói xong, Viêm Đế liền chỉ Hình Chiến, nói:


- Hắn bị pháp tắc chi tổn thương nhẹ hơn một chút, nên dễ trị hết hơn so với Vũ Hoàng.


Khi Vũ Hoàng nghe được lời của Viêm Đế, trong lòng hắn có chút thất lạc. Đan Hoàng là vị Vũ Hoàng duy nhất am hiểu luyện đan ở Bát Hoang cảnh, mà hắn đã bị giết rồi. Nên trong Bát Hoang, không có ai có khả năng trị thương cho mình. Chỉ có đến Thánh thành Trung Châu, mới có cường giả có thể trị thương cho hắn. Nhưng những cường giả cao cao tại thượng kia, sẽ giúp hắn chữa thương, rõ ràng không thực tế.


- Tiêu lão!


Khi nhắc đến Thánh Thành Trung Châu, Lâm Phong nhớ tới Tiêu lão. Ông ấy vô cùng thần bí, lúc hắn bị thương nặng, sinh mệnh sắp hấp hối, Tiêu lão đã cứu hắn. Vết thương đó chẳng những không có ảnh hưởng đến chuyện tu luyện của hắn, mà còn có tác dụng xúc tiến. Nhưng Tiêu lão thân tại Thánh thành Trung Châu, hắn đi bây giờ ra ngoài cũng thành vấn đề, lại càng không cần phải nói tại mênh mông Thánh thành Trung Châu đi tìm dấu chân Tiêu lão, cái này phiến mênh mông thế giới mới chỉ là một cái tiểu thế giới mà thôi, có thể nghĩ chân chính Đại Thế Giới hội đến cỡ nào bao la mênh mông, khó có thể tưởng tượng.


- Trước không cần cân nhắc thương thế của ta, giờ cần ngẫm lại nên như thế nào ra ngoài!


Vũ Hoàng ngược lại có chút yên bình, nhưng trong đó tư vị đám người có thể nhận thức đạt được, võ đạo thế giới, bởi vì trọng thương mà làm cho tu vị bị thật lớn hạn chế đúng chuyện thống khổ, bọn hắn có thể tưởng tượng ra được, hơn nữa bởi như vậy, Vũ Hoàng vì bị thương, thậm chí ảnh hưởng đến võ đạo cảnh giới.


- Thông đạo đi Thánh thành Trung Châu, chỉ có một tên sứ giả kia bảo vệ sao?


Lâm Phong hỏi một tiếng. Cái tên sứ giả kiư không phải người tốt gì, lấy thái độ mập mờ của hắn và Đông Hoàng, cùng với những chuyện diễn ra hôm nay, tên kia rất có thể đang Đông Hoàng đối phó bọn hắn. Khi nghe được câu hỏi của Lâm Phong, mấy vị Vũ Hoàng lâm vào trầm tư.


- Còn có một cái thông đạo khác, nhưng không cần cân nhắc!


Đại Viên Hoàng đáp:


- Cái phiến tiểu thế giới này lấy Bát Hoang Cửu U làm chủ, ở Bát Hoang cảnh có một cái thông đạo, mà trong bí cảnh Cửu U của Cửu U thập nhị quốc cũng có một thông đạo khác, nhưng bí cảnh Cửu U chính là tuyệt địa, Vũ Hoàng đi vào cũng chết chắc, nên không cần nghĩ tới nó.



- Đúng.


Vấn Hoàng cũng gật đầu, bí cảnh Cửu U chính là tuyệt cảnh, không người có thể nhập vào trong đó.


- Nếu ngươi có thực lực Vũ Hoàng hậu kỳ, có có thể lấy lực phá thiên, đi ra ngoài!


Lời của Viêm Đế khiến cho Lâm Phong run lên.


- Mảnh thế giới này có tu vi hạn chế là Vũ Hoàng hậu kỳ.


Nên Vũ Hoàng Hậu kỳ không bị trói buộc, có thể phá không! Nói như vậy, muốn đi ra ngoài, nhất định phải phải đi qua cái thông đạo do tên sứ giả kia không chế, không còn con đường nào khác. Trong lúc mọi người đang suy tư nên ứng đối như thế nào, Lão Vấn Hoàng đang cùng Đông Hoàng bắt đầu tranh đoạt thời gian, xem ai có thể tìm ra các vị Vũ Hoàng trước. Vào lúc này, Đông Hoàng đang lấy thiên mạc cổ kính ra truy tìm, hắn i định tìm Lâm Phong. Nhưng khi thấy Lâm Phong đang ở cùng Viêm Đế,, Đông Hoàng cũng chỉ có thể tạm thời buông tha. Đông Hoàng cũng không biết tên đạo sĩ thúi kia là người nào? Sao lại cường đại như vậy? Không những tinh thông pháp tắc, mà còn có thể lấy lực câu thông thiên địa, sử dụng lực lượng Thánh văn đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh. Sau khi tạm thời buông tha cho Lâm Phong, Đông Hoàng tìm Lục Dục Vũ Hoàng. Từ khi Lục Dục Vũ Hoàng đứng bên phe Vũ Hoàng, Đông Hoàng vô cùng muốn bắt sống nàng, biến nàng ta thành lô đỉnh, chà đạp đùa bỡn. Đặc biệt còn có nữ đệ tử Y Nhân Lệ của Lục Dục Vũ Hoàng cũng rất đẹp, nên hắn cũng rất muốn bắt lấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play