Trên thân Kiều Xích Phong toả ra thần quyền bài trừ ma ý, đánh thức hắn và kịp thời đánh ra một quyền ngăn chặn công kích kia của Lâm Phong.
“Xuỳ~” Cánh tay Lâm Phong hoá thành thanh kiếm vẫn xông lên hướng về Kiều Xích Phong.
- Cút ngay!
Kiều Xích Phong bước ra một bước mang theo vô tận quyền ý như có hàng ngàn vị thần đang ở đây, nhưng trong lúc vội vã đã không tụ hoàn thành một quyền để ngăn cản kiếm của Lâm Phong, tất cả các biện pháp ngăn chặn đều trở nên vô ích, trong lòng hắn bây giờ hiểu rất rõ ngay khi quyền mang phá không thì hắn lùi lại để tránh kiếm đáng sợ kia. Khí thế kiếm ý chém giết mọi thứ không chỗ nào không phá qua nhưng khi thấy Kiều Xích Phong đang lùi lại, bên trong đôi mắt Lâm Phong loé lên ma quang đáng sợ, thủ chưởng khẽ run làm biến tướng kiếm và chém ra kiếm quang mạnh mẽ vô cùng, nó lấy tốc độ nhanh nhất bay về phía Kiều Xích Phong. Tên đó không thể né mà chỉ có thể tuỳ ta tung ra một quyền nhưng lại bị phá, thân thể bị đánh máu chảy đầm đìa ba ra xa mấy vạn mét khó khăn lắm mới dừng lại, trên thân thể hắn lưu lại một vết kiếm thật dày và thật sâu, thiếu chút nữa đã bổ đôi thân thể hắn ra rồi. Một màn này khiến Kiều Xích Phong đổ mồ hôi lạnh, vẻ mặt đã tái nhợt, trán không ngừng chảy ra từng giọt mồ hôi to như hạt đậu, đôi mắt kia nhìn chằm chằm Laam Phong cách đó không xa mà kinh nghi bất định, sao hắn lại có nhiều năng lực đến vậy? Hơn nữa mỗi một loại đều rất cường đại. Thiên phú của một người có hạn mà Lâm Phong thoạt nhìn cũng không lớn tuổi lắn sao lại có lực lượng phải tu luyện nhiều năm mới mạnh mẽ được, có thể nắm giữ lực lượng cực đại trong một lĩnh vực nào đó, cần phần lớn thời gian đặt vào nó, còn những người có thiên phú cao chỉ cần trong thời gian ngắn đã lĩnh hội được toàn bộ lĩnh vực đó nhưng Lâm Phong mới ghê, hắn có kiếm đạo đáng sợ nhưng ma đạo cũng không kém, hơn nữa còn am hiểu trớ chú chi thuật, tử vong bí truyền, ma đạo bí truyền và còn nhiều lực lượng bí truyền khác và dung nhập chúng vào công kích của mình. Thiên phú của hắn quá kinh khủng, không chỉ Kiều Xích Phong cảm thấy thế mà cả những đệ tử bên kia của Thánh thành Trung Châu cũng lộ ra thần sắc khác thường, bên trong tiểu thế giới này bọn họ có thể gặp được một yêu nghiệt đáng sợ a. Lâm Phong cũng không hề truy sát tên này, Bát Hoang Cửu U cũng chỉ là một tiểu thế giới, cả trăm năm mới xuất hiện cơ hội đi đến Thánh thành Trung Châu đại thế giới nhưng người Thánh thành Trung Châu muốn bước vài tiểu thế giới cũng không dễ dàng, nếu không cũng không có chuyện gần trăm năm mới thấy được đệ tử Thánh thành Trung Châu đi quanh đây. Đương nhiên, những nhân vật này đều có thế lực siêu phàm sau lưng, trên người chắc chắn có con át chủ bài hộ mạng, Chu Thiên Nhược cũng có mà Kiều Xích Phong còn cường đại hơn hắn ta thì đương nhiên không thể không có, hắn và tên này cũng không có cừu hận gì đến mức phải đuổi cùng giết tận, còn cừu hận với Tề gia không thể bỏ qua, hôm nay mục đích đến đây cũng vì Tề gia chứ không phải những thanh niên này. Lâm Phong đã đánh bại hai người, đấu với Kiều Xích Phong hắn cảm thấy hơi cỗ hết sức mà bảy người còn lại sẽ không ai yếu hơn tên đó, Cổ Lực cũng khó lường, nếu như bọn họ chọ loạn chiến, người Thiên Đài dù có chiến thắng cũng bị tổn thất nặng nề, Lâm Phong hắn không hi vọng các vị sư huynh vì chuyện này mà phải trả cái giá lớn, không đáng chút nào, người Thiên Đài chưa chắc yếu nhưng Lâm Phong hiểu rõ những vị đến từ Thánh tành Trung Châu này đều được bồi dưỡng từ những thứ tốt nhất. Thân hình loé lên, Lâm Phong không để ý đến Kiều Xích Phong mà hướng về những người còn lại, nói:
- Hôm nay Thiên Đài chúng ta muốn giải quyết ân oán với Tề gia, nếu như mọi người muốn so tài có thể đợi khi khác, chắc chắn các sự huynh ta cũng chấp nhận, võ đạo không thể trao đổi ở nơi này cùng với luật lệ của sinh tử chiến, kính xin chư vị nhượng bộ!
- Tốt, một lời đã định!
Hạ Thiên Phàm khẽ gật đầu với Lâm Phong, khi nhìn thấy thực lực mạnh mẽ của Lâm Phong, trong người hắn đã dâng lên ngọn lửa chiến đấu hừng hực, nhưng hắn cũng có suy nghĩ như Lâm Phong, bọn họ là những đệ tử đến từ Thánh thành Trung Châu chứ không phải cừu địch gì của Thiên Đài, dù tỉ võ cũng không cần phải đứng về phía đối lập, chỉ cần Thiên Đàu và Tề gia giải quyết xong mọi chuyện, hắn có thể chiến đấu một cách thống khoái rồi.
- Ta rút!
Hai người khác cũng đi sang bên cạnh, sau khi thấy chiến lực của Lâm Phong bọn họ cảm thấy không chắc chắn thắng được Lâm Phong còn nếu chiến đấu bình thường thì có thể khả năng thắng sẽ cao hơn đấu sinh tử, đã vậy thì không cần phải ném mặt mũi ở đây làm gì, Lâm Phong đã cho bọn họ một bậc thang thì sao lại không xuống.
- Ta không có ý định chiến đấu!
Thanh niên thanh tú cũng lên tiếng rồi rời đi. Cổ Lực bình tĩnh nhìn Lâm Phong một cái, trước kia tại tiệc cưới của Tề Viêm hắn có chút khinh thường và miệt thị Lâm Phong, lúc đó tuy Lâm Phong có thể dễ dàng đánh bại cường giả Tôn Vũ tầng chín nhưng đối mặt với hắn thì chỉ như con kiến thôi, nhưng sau đó mỗi một lần gặp lại thì thực lực của Lâm Phong khiến mọi người ngạc nhiên vô cùng, điều này làm cho Cổ Lực cảm thấy hứng thú, tên này thật thú vị! Rất nhanh trước mặt Lâm Phong chỉ còn lại Tề Vũ Thần, hắn chính là người của Tề gia và đã dẫn những người kia đến nhưng bây giờ bọn họ không cho hắn chút mặt mũi nào mà đã đứng qua một bên hết. Điều này khiến Tề Vũ Thần cảm thấy vô cùng không thoải mái, giờ phút này phải một mình đối mặt với người của Thiên Đài, nhất là sau khi thấy Lâm Phong chiến đấu, hắn cảm thấy lo lắng không yên và bất an cực độ, thật tiến thoái lưỡng nan, nếu không lùi thì một mình hắn phải đối mặt với toàn bọ Thiên Đài sao? Dù hắn có tự tin thế nào về trình độ của mình cũng sẽ không ngu ngốc đến vậy! Lâm Phong nhìn người cuối cùng còn lại rồi hơi bước lên trước, người này cũng họ Tề và chính hắn đưa đám đệ tử kia tới có thể xem như nửa chủ nhà, Lâm Phong không khỏi suy đoán thế lực Tề gia có thể khổng lồ hơn mọi người vẫn tưởng nha.
- Thôi bỏ đi!
Tề Vũ Thần nghĩ thầm rồi thân hình run run bước sang bên, hắn không cần phải vì việc này mà hại mình, bây giờ nhìn xem Đông Hoàng và Tề Hoàng sẽ giải quyết thế nào. Thấy Tề Vũ Thần lui ra Lâm Phong mỉm cười, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Tề Thiên Hành và Tề Hoàng, bây giờ những đệ tử Thánh thành Trung Châu đã rút lui rồi thì Tề gia sẽ còn ai ra ứng chiến đây? Quả nhiên sắc mặt Tề Hoàng và Tề Thiên Hành đã đen lại, hôm nay thực lực của Lâm Phong đã trở nên đáng sợ hơn rất nhiều, với tốc độ này thì không bao lâu nữa hắn sẽ tiến vào cấp bậc Tôn chủ, thậm chí hắn còn không cần đến pháp tắc mệnh cách lực lượng để bước vào cảnh giới Vũ Hoàng, chỉ một mình Lâm Phong cũng đã tạo ra sự uy hiếp lớn.
- Tề Thiên Hành, Tề gia ngươi phải mau phái người tiếp theo ra ứng chiến a, nếu như không có ai thì chúng ta sẽ dựa theo quy củ đã đề ra, mười hai đệ tử thân truyền của Thiên Đài sẽ tiến vào càn quét Tề gia!
Âm thanh Mộc Trần truyền đến khiến cho người Tề gia cứng đơ cả người.
- Vũ Hoàng, ngươi mang người Thiên Đài đến đây vì muốn làm chuyện vô nhân đạo trước mặt chúng Hoàng sao?
Đan Hoàng đứng một góc lạnh lùng mở miệng. Vũ Hoàng ngẩng đầu nhìn lướt qua Đan Hoàng, nhàn nhạt nói:
- Tề Hoàng, Thiên Long Hoàng và Tư Không Vũ Hoàng đã công kích vào tiểu thế giới Thiên Đài chúng ta, khi đó Đan Hoàng ngươi sao không nói vậy với bọn họ mà hiện tại lại đứng đó chỉ trích ta?
Đan Hoàng hơi hé môi nhưng lại không biết nên phản bác thế nào, chúng Hoàng đã đứng đây rồi, có nói thế nào cũng vô ích, lời nói của bọn họ hiện tại là trời là mệnh, thật không biết Vũ Hoàng làm thế nào mời được bọn họ tề tựu ở đây.
- Huống hồ, lời nói của Đan Hoàng ngươi không đúng chút nào, chúng ta không hề vũ nhục người Tề gia vì Thiên Đài chỉ có mười hai đệ tử thân truyền ra chiến đấu thôi!
Vũ Hoàng ý vị thâm trường càng khiến Đan Hoàng câm nín, chỉ mười hai đệ tử lại có thể khiến cho một thế lực lớn không thể làm gì, Thiên Đài giống như đã chiến được tiện nghi rất lớn a.
- Một Trần, cho Tề gia nửa nén hương nữa, nếu như bọn họ lại không cử người xuất chiến, ngươi mang theo các sư đệ đi lĩnh giáo thực lực của những người tài giỏi của Tề gia, nhớ kĩ, Thiên Đài chúng ta không phải hạnh người khát máu nên người dưới Thiên Vũ không được giết!
Âm thanh Vũ Hoàng bình thản nhưng lời nói khiến mọi người ngây ra, ý tứ rất rõ ràng, người có tu vi dưới Thiên Vũ không được giết, vậy Tề gia chắc chắn sẽ biến thành cái thùng rỗng!
- Lão hoàng chủ, ngươi nhất định phải can thiệp vào chuyện này sao?
Ánh mắt Đông Hoàng liếc sang Bất Tử Thiên Cung lão Hoàng chủ, Đông Hoàng hiểu rõ quyết định có chiến hay không sẽ do ông ấy quyết định, nếu như Bất Tử Thiên Cung không có ở đây, hắn tự tin mình có thể quét sách đối phương dù bên đó nhiều người hơn.
- Cuộc chiến hôm nay nếu Vũ Hoàng tham gia thì sẽ có Hoàng chiến còn nếu không chỉ để cho hậu bối đấu võ, nếu Vũ Hoàng nào can thiệp vào chuyện thi đấu của đệ tử sẽ bị chúng Hoàng trảm!
Lão Hoàng chủ nói một câu cuối, Tề gia dường như đã vị áp đến tuyệt cảnh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT