Số lượng Vũ Hoàng lúc này đã nghiêng hẳn về một bên, chư Hoàng của Tề gia hoàn toàn bị áp chế!
Vấn Hoàng và Thiên Ma Hoàng đến đều nằm trong dự liệu của mọi người nhưng không ngờ Bất Tử Thiên Cung lão Hoàng chủ và Đại Viên Hoàng cũng tới, nhất là lão Hoàng chủ, hôm nay hắn đã đến giớ hạn, chỉ sợ không còn kiên trì được bao lâu nữa, nếu như hôm nay xảy ra đại chiến thì càng nguy hiểm hơn.
- Lão Hoàng chủ đến rồi!
Vũ Hoàng khẽ gật đầu chào hỏi lão Hoàng chủ, sau đó nhìn một lượt những người đến trợ giúp:
- Ngày xưa Tề Hoàng và Thiên Long Hoàng liên thủ lại công kích tiểu thế giới của ta, hơn nữa còn có ba cỗ thế lực Thiên Cảnh thành, bọn họ ép Thiên Đài chúng ta giải tán, dù vậy cũng không bỏ qua mà treo thưởng cho người săn giết được người Thiên Đài, bọn họ bắt nạt chúng ta quá đáng, chuyện này toàn bộ Bát Hoang đều biết.
- Việc này cuối cùng cũng phải giải quyết, hôm nay ta mời chư Hoàng của Bát Hoang Cảnh đến và cả lão Hoàng chủ để chủ trì đại cục, Thiên Đài ta hôm nay đến khiêu chiến để rửa nhục!
Vũ Hoàng nói một cách nhẹ nhàng sau đó lại nhìn xuống mười hai đệ tử của mình:
- Đệ tử của ta đã đến, bọn họ đại diện cho cả Thiên Đài, bất luận Tề gia có ứng chiến hay không thì trận chiến này vẫn diễn ra.
Mọi người nghe thấy lời Vũ Hoàng liền bị chấn động, hôm nay thiên Đài mời chúng Hoàng đến đây để cường thế ép Tề gia ứng chiến dù muốn hay không muốn.
- Lão Hoàng chủ, Đại Viên Hoàng, chuyện giữa Tề gia chúng ta và Thiên Đài không liên quan đến Bất Tử Thiên Cung và Hoa Quả Sơn, hai vị hà tất phải tham dự.
Đông Hoàng không đáp lại lời Vũ Hoàng mà quay sang nói với lão Hoàng chủ cùng Đại Viên Hoàng, hắn biết rõ thế cục hôm nay cũng sẽ không được quyết định bởi Thiên Đài hay Tề gia, mà quyết định phụ thuộc vào chúng Hoàng.
- Ta và Vũ Hoàng chính là bạn tốt của nhau!
Đại Viên Hoàng tính cách ngay thẳng, gọn gàng mà dứt khoát khiến Đông Hoàng khựng lại chỉ có thể dời mắt sang lão Hoàng chủ.
- Từ sau khi tin tức ta sắp đến giới hạn truyền ra ngoài, Tề gia đã không út lần nhằm vào Bất Tử Thiên Cung chúng ta, chuyện này không cần nhiều lời, hơn nữa Tề gia chèn ép Thiên Đài cũng là sự thật, chẳng lẽ ngươi chỉ cho quan đốt đèn không cho dân thổi lửa sao, hôm nay hai bên giải quyết ân oán chỉ cần Vũ Hoàng không nhúng tay vào thì chúng ta cũng sẽ không tham dự!
Âm thanh lão Hoàng chủ rất thấp nhưng lại truyền vào tai mọi người rất rõ ràng, đến người ở xa còn có thể nghe được.
- Nếu đã như thế ta cũng sẽ không nói thêm!
Đông Hoàng không nói nữa mà quét ánh mắt sắc bén về phía đám Lâm Phong:
- Các ngươi đã tự nhận có thể càn quét Tề gia thì xin mời a!
- Nói như vậy Đông Hoàng không hề có ý định ứng chiến mà là loạn chiến rồi!
Trong thanh âm Vũ Hoàng có một tia trào phúng:
- Tề gia lớn như thế mà lại không dám cử người ra ứng chiến mười hai đệ tử của ta.
- Nói khoác không biết ngượng!
Lúc đó, bên trong Tề gia xuất hiện một tia sáng và âm thanh, lập tức một hàng thân ảnh đi ra trước mặt mọi người, những vị này giống như mười hai đệ tử thân truyền của Thiên Đài vậy, trẻ tuổi, khí chất phi phàm, và tinh thần sôi sục nhiệt huyết.
- Chính là họ!
Lâm Phong nhìn thấy nhóm gười này thì nheo mắt lại, bọn họ tổng cộng có 9 người, là những thanh niên ban nãy ngồi thưởng trà ở Thiên Đàn, bọn họ đến từ Thánh thành Trung Châu.
- Bọn họ thế mà cũng đến Tề gia!
Người bên ngoài nhìn thấy tình cảnh này bắt đầu nghị luận sôi nổi, những thanh niên này rất lợi hại, trong đó có Hạ Thiên Phàm khiêu chiến khắp nơi mà bách chiến bách thắng, chỉ xó Không Minh được hắn thừa nhận, Chu Thiên Nhược nói hắn và Lâm Phong đấu ngang tay còn Kiều Xích Phong nói nếu như gặp Lâm Phong thì hắn có thể giết chết Lâm Phong dễ dàng. Hôm nay những người này vậy mà lại ra mặt vì Tề gia, hơn nữa trước đó còn nói muốn khiêu chiến với mười hai vị đệ tử thân truyền của Thiên Đài, bây giờ tất cả đều ở đây!
- Không lâu trước đây chư huynh còn đang luận bàn muốn lĩnh giáo mười hai vị đệ tử Thiên Đài có thực lực đáng gờm, bây giờ họ đã đứng trước mặt mọi người rồi, thật khéo!
Tề Vũ Thần mỉm cười, những thanh niên kia bắt đầu bùng phát ngọn lửa hưng phấn, sở dĩ bọn họ đến nơi này để lịch lãm rèn luyện, kiến thức xem thực lực của cường giả như thế nào, đám người bình thường thì không có gì thú vị cả, chỉ những yêu nghiệt kia mới có thể làm dấy lên ý chí chiến đấu của họ. Bây giờ những người đứng trước mặt họ đây là mười hai người thanh danh vang dội trong Bát Hoang.
- Hôm nay là thời điểm Tề gia và Thiên Đài giải quyết ân oán, nếu như các vị không liên quan đến Tề gia thì có thể bước sang bên xem chiến!
Mộc Trần nhìn đám người một cái, người từ Thánh thành Trung Châu có chút khó giải quyết, ít nhất ở Tề gia cũng không có ai mạnh còn nếu họ tham chiến thì Thiên Đài chắc chắn sẽ gặp lực cản không nhỏ.
- Các ngươi không phải mới vừa rồi muốn chiến ư, chúng ta bây giờ đại biểu cho Tề gia, không biết chư vị huynh đệ có nguyện ý cùng chiến đấu để lãnh hội phong thái của yêu nghiệt nơi đây?
Tề Vũ Thần biết rõ tâm lí những người này, bọn họ từ Thánh thành Trung Châu đến đương nhiên sẽ có vào người cảm thấy bản thân ưu việt hơn người, nếu như có thể chiến thắng một trong số những nhân vật nổi danh yêu nghiệt trước mặt thì có thể thoả mãn được cảm giác này của họ.
- Vừa vặn ta muốn nhìn thực lực của Thiên Đài một chút.
Kiều Xích Phong lộ ra đôi mắt sắc bén. Mộc Trần vẫn nói nhẹ nhàng:
- Nếu đã muốn lĩnh giáo thực lực các đệ tử Thiên Đài thì đến chiến đi!
Gió nhẹ phất qua không gian, chín thanh niên Thánh thành Trung Châu vẫn đứng yên đó. Nếu như đã gặp đối thủ thì không thể lùi bước. Đông Hoàng nhìn một màn này mà cười cười, nói:
- Chín người các ngươi chiến đấu với mười một đệ tử Thiên Đài.
Đông Hoàng nói mười một đệ tử hiển nhiên đã bỏ Mộc Trần sang bên, thực lực của hắn cao sâu khó lường, hiện tại trên người hắn luôn lộ ra một tầng mông lung khó dò, Mộc Trần không tham chiến thì còn gì tốt hơn nữa đây.
- Chờ chút!
Lúc này truyền đến một âm thanh, mọi người lập tức tìm kiếm nơi phát ra thì thấy một bạch y thanh niên lưng đeo cổ kiếm, Lâm Phong. Sau đó Lâm Phong bước ra nhìn vào Chu Thiên Nhược, nhàn nhạt nói:
- Chu Thiên Nhược, vừa rồi ở Thiên Đàn ngươi có nói nếu như lấy toàn lực đánh ta thì có thể giết ta đúng không?
Chu Thiên Nhược thấy Lâm Phong bước ra, ánh mắt như kiếm nhìn mình liền đơ người ra, trên Thiên Đàn khi bị Kiều Xích Phong nói lời khiêu khích hắn đã nói dùng toàn lực sẽ giết chết được Lâm Phong nhưng lại không ngờ Lâm Phong có thể nghe được chuyện này. Lúc này tên đó đang đứng giằng co trước mặt hắn khiến hắn có cảm giác có tật giật mình,vì vậy sắc mặt trở nên khó coi vô cùng, dù sao lần trước hắn chính là thua dưới tay Lâm Phong và còn bị hắn chà đạp. Không ít ngừi ban nãy nghe bọn họ nói chuyện ở Thiên Đàn cũng khẽ cười, ban nãy Chu Thiên Nhược còn nói thế, khi đó mọi người cũng hoài nghi tính chân thật của chuyện này, có thể giết Lâm Phong hay không thì đây chính là thời điểm kiểm chứng!
- Lăn ra đây chiến!
Khi đó Lâm Phong hét lên một tiếng, hư không bỗng xuất hiện một luồng chiến ý cuồn cuộn như lũ vồ lấy Chu Thiên Nhược, chữ chiến vang dội khắp nơi và đập vào tai Chu Thiên Nhược. Chiến! Chu Thiên Nhược tránh cũng không thể tránh, lời đã nói ra thì hắn không thể lấy cớ mà không ứng chiến được.
- Chu huynh, người này bêu xấu ngươi mà ngươi còn không mau giết hắn!
Kiều Xích Phong thấy Chu Thiên Nhược vẫn còn chần chờ liền đổ thêm dầu vào lửa. Trên người Chu Thiên Nhược đã bắt đầu hội tụ Hoàng kim Thánh khí, trong phút chóc. Cả người hắn như đang mặc áo giáp vàng, uy nghiêm mà rực rỡ, không gian xung quanh như bị lu mờ chỉ còn lại hắn với Thánh quang chói mắt, chiến ý thiêu đốt điên cuồng, người đứng bên cạnh hắn đều không tự chủ được mà thối lui, mặc dù người xem đứng rất xa nhưng vẫn cảm thấy quá mức chói mắt. Khoé miệng Lâm Phong khẽ nhếch lên lộ ra tia cười lạnh, Chu Thiên Nhược bây giờ rất chói mắt nhưng trong lúc hắn còn chần chờ, có nghĩa hắn đã thua Lâm Phong, hắn đang nghĩ có nên sử dụng chiêu thức mạnh nhất ép Lâm Phong mở kiếm hay không, hắn thật sự không biết nên làm thế nào để thắng Lâm Phong! Nguyên tố thiên địa đang gầm thét hoá thành một thanh kiếm to lớn, nhưng nó không có mũi kiếm hay gì cả, chỉ có duy nhất một khí thế như núi đè nặng xuống mọi người mà thôi! “Đông!” Ngay lúc Lâm Phong bước chân ra mọi người có cảm giác tim đập không ngừng, dù ở rất xa nhưng bọn họ vẫn cảm nhận được khí tức tử vong như đang chèn ép bọn họ, đây cũng chỉ là ảo giác mà đã đáng sợ thế này rồi huống hồ Chu Thiên Nhược đang ở trong đó. Đáng sợ hơn là đột nhiên thân thể Lâm Phong biến mất, lần tiếp theo hắn xuất hiện cùng vô số ảnh tử bay đến. “Oanh tạch…!” Thiên địa như nổ tung ra, thanh kiếm phong kia như núi đánh xuống Chu thiên Nhược một cách hung hăng, nặng nhưng nhanh, trước loại khí thế này Hoàng kim Thánh quang dường như sắp tắt.
- Khe hở!
Mọi người ngạc nhiên nhìn các khe hở bên trong nơi bị đánh xuống, công kích của Lâm Phong đã cường đại đến mức làm nứt cả không gian. Âm thanh rung động cũng không xua tan đi sự đáng sợ, tiếng vang rầm rầm đánh vào tai mọi người, tâm bọn họ ngày càng trầm trọng, cái cảm giác linh hồn cũng không yên khiến bọn họ hít thở không thông, hơn nữa còn cảm thấy dường như bản thân sắp chết. “Rống” Trong miệng Chu Thiên Nhược phát ra âm thanh gào thét không giống người nhưng rất nhanh nó đã bị che lấp, âm thanh ầm ầm lại một lần nữa vang lên, mọi người đã thấy Chu Thiên Nhược nằm rạp trên đất, áo giáp Hoàng kim đã muốn nứt ra, toàn thân hắn đều có máu đỏ thẫm còn Lâm Phong thì đang đứng trên cao quan sát hắn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT