Bên ngoài cửa đá là Phượng Huyên cùng Phượng Linh Nhi, các nàng đi được đến mặt thứ tư nhưng cũng chỉ giữ được một khoảng thời gian ngắn đã không thể tiếp nhận được nữa nên mấy ngày trước hai người đã ra khỏi đó.
Những người đến từ Thánh thành Trung Châu đứng cách đó không xa đang bàn về Cổ Lực và Lâm Phong, đã nhiều ngày trôi qua mà Cổ Lực vẫn còn chưa ra, điều này cho thấy tiềm lực của tên này vô cùng khủng bố, bọn họ trước đó cũng vào nhưng chỉ chịu được cùng lắm hai mươi ngày ở mặt thứ năm thứ sáu đã phải rời khỏi, nếu còn ở lại không chừng bị cỗ khí thế ép tới chết, không hấp thu được thì phải từ bỏ thôi, nếu tham quá ngược lại còn ảnh hưởng đến tu vi. Ở bên trong lĩnh ngộ một thời gian đến khi bước ra ngoài đã có thể cảm nhận được sự tiến triển rõ ràng.
- Hắn ta cũng đã tiến vào lâu rồi!
Một tên thanh niên nói, đương nhiên hắn ở đây chính là Lâm Phong.
- Mới hai mươi ngày mà thôi, nhiêu đây cũng không nói lên điều gì cả, chẳng phải ta chẳng phải cũng nhiêu đó ngày sao?
Người còn lại bình tĩnh.
- Cũng đúng, nhìn hai vị mỹ nữ kia xem, tu vi không tệ mà còn có thể kiên trì lâu vậu thì thiên phú nhất định không kém, điều quan trọng là bọn họ ai cũng xinh đẹp động lòng người cả.
Những người kia dần chú ý sang Phượng Huyên và Phượng Linh Nhi, thế giới võ đạo đương nhiên đặt võ lên hàng đầu nhưng bên cạnh đó nam nhân lúc rảnh rỗi thường tìm thú vui, bây giờ hai mỹ nhân đứng trước mắt bảo sao họ không chú ý. Phượng Huyên, một trong tứ đại mỹ nữ của Bát Hoang Cảnh, bộ trường bào đỏ rực tôn lên đường nét hấp dẫn cùng khuôn mặt không chút tỳ vết khiến cho người ta nhìn vào không nhịn được mà muốn âu yếm, còn Phượng Linh Nhi duyên dáng yêu kiều tuy không nóng bỏng như Phượng Huyên nựg cũng đủ nhỏ nhắn để khiến người khác mơ màng.
- Ha ha chẳng lẽ Thiên Nhược huynh muốn mang mỹ nữ về.
Một tên cười nói. Người kia nhún vai, nói một cách tuỳ ý:
- Mỹ nhân như vậy nếu như chưa bị nam nhân động vào thì lấy làm vợ rất tốt.
- Thiên Nhược huynh có ý này nhưng vẫn chưa hỏi qua mỹ nhân người ta có nguyện ý hay không a?
Người nọ lại trêu, nam từ được xưng Thiên Nhược nhìn lướt qua Phượng Huyên cùng Phượng Linh Nhi, cười nói:
- Một đôi hoa tỷ muội nếu có thể cùng ôm về thì tốt vô cùng nha, không biết ý của hai vị mỹ nhân đây thế nào?
Giữa hai hàng lông mày của Phượng Linh Nhi đã hiện lên vẻ tức giận, vừa định mở miệng lại bị Phượng Huyên ngăn cản:
- Thật có lỗi, tỷ muội chúng ta đã có người trong lòng!
- Vậy sao?
Trong đôi mắt thanh niên kia loé lên tia sáng, lập tức có cỗ khí tức như đang chèn ép hai người Phượng Huyên khiến cho Phượng Linh Nhi khẽ cựa quậy lại càng không vui, những người này thật không biết xấu hổ, ỷ vào thực lực của mình mạnh mà đi khing bạc hai người các nàng.
- Đúng vậy, vừa rồi ngươi không phải cũng đã thấy sao, nếu ngươi có thể chiến thắng hắn, chúng ta sẽ suy nghĩ về đề nghị này của ngươi!
Trên mặt Phượng Huyên vẫn mang theo nụ cười từ tốn nhưng trong lòng đã sớm băng giá đến cực điểm, bây giờ tỷ muội nàng xung đột với bọn họn chỉ có chịu thiệt nên chuyện này đành đẩy lên người Lâm Phong vậy, Phượng Huyên nàng rất tin tưởng nếu như Lâm Phong chiến đấu với người này thì chưa chắc người chịu thua thiệt lại là hắn.
- Ha ha, mọi người đều đã nghe rồi đấy, chính miệng mỹ nhân đã đáp ứng ta.
Bên trong đôi mắt tên đó hiện lên vẻ kiên quyết:
- Không nghĩ tới chuyến đi này Chu Thiên Nhược ta còn có thể mang về một đôi hoa tỷ muội, xem ra vận khí ta cũng không tệ.
- Ha ha, Thiên Nhược huynh thật có phúc khí, về sau có thể cùng ôm bọn họ đi ngủ rồi.
Những người khác cũng nở nụ cười khinh bạc, Phượng Huyên trầm ổn còn Phượng Linh Nhi lúc này đang rất tức giận, bàn tay nắm chặt không còn một tia máu, hận không thể đập chết tên đó. Thời gian chậm rãi trôi, nháy mắt Lâm Phong đã bên trong đó gần được một tháng, ngày hôm nay phía trên Thiên Bích sơn trang xuất hiện hai thân ảnh đạp mây tiến đến, một ngườ là lão giả râu tóc bạc trắng mang theo vài phần cốt cách thiên tiên, một bộ dáng cao nhân ngồi trên cao tuỳ ý nhìn xuống thế giới. Phía sau hắn có một thanh niên thanh tú, dáng người cao ráo đứng chắp tay, trên người cũng có vài phần khí thế thiên tiên giống lão giả.
- Sư tôn đã trở lại!
Lúc này không ít người của Thiên Bích sơn trang đều ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt họ hiện lên sự vui vẻ. Thời hạn một năm sư tôn mang theo tiểu đệ đi dạo chơi thiên hạ đã đến, đến lúc người trở về rồi! Nữ tử xinh đẹp bên ngoài cửa đá đứng bật dậy khi nhìn thấy hai thân ảnh kia, sau đó nàng lập tức bay lên trời:
- Sư tôn, tiểu sư đệ, rót cuộc hai người đã về rồi!
- Đại sư tỉ, nhiều ngày không gặp mà ngươ lại càng đẹp ra!
Bạch y nam tử cười nói.
- Miệng lưỡi dẻo thật, một năm này ngươi theo sư tôn dạo chơi thiên hạ đã tăng tu vi được đến Tôn Vũ tầng năm rồi, tốc đọ không chậm đâu a, hơn nữa thiên địa đại thế hẳn là đã trên đại sư tỉ ta rồi.
Trong đôi mắt nàng hiện lên sự vui vẻ, cười đùa.
- Đây đều là công lao của sư tôn thôi, sư tôn thế mà biết không ít những nơi nguy hiểm a.
Trong mắt bạch y nam tử khi nhìn về lão nhân tràn đầy cung kính, nếu như lúc trước hắn sẽ tuyệt đối không biết nhiều nơi xa xôi nguy hiểm trùng trùng như thế, sự nguy hiểm này đến Vũ Hoàng cường giả còn bị đe doạ nhưng kì ngộ trong nó cũng khiến người ta ohair khiếp sợ đấy.
- Cũng không phải toàn bộ vì ngươi, ngươi và sư tỉ ngươi đã đạt một cảnh giới nhất định rồi nên cũng đến lúc đi ra ngoài thăm thú thế giới, nếu cứ mãi ở chỗ này thì sẽ như ếch ngồi đáy giếng vậy!
Lão nhân cười nói, hai người cũng đã đáp xuống mặt đất.
- Tỷ tỷ, người đó là Vũ Hoàng cường giả!
Phượng Linh Nhi có chút sợ hãi, chủ nhân của nơi này đúng là Vũ Hoàng, hoen nữa nàng luôn có cảm giác vị lão nhân này một người thâm tàng bất lộ, có khi hắn còn lợi hại hơn cả sư tôn nàng.
- Ân.
Phượng Huyên đương nhiên cũng cảm nhận được điều này. Lúc này tầm mắt của lão giả cũng dừng lại trên người bọn họ, trong đôi mắt xuất hiện ý cười nhàn nhạt không nhìn ra được đó có phải là hải cảm hay không.
- Hai nha đầu không tệ, tu luyện chăm chỉ thì tương lai sẽ có tiền đồ!
Lão nhân cười nói rồi lại liếc nhìn sang đám người đến từ Thánh thành Trung Châu, lông mày khẽ nhướng, đôi mắt loé lên một tia sáng khác thường:
- Rửa sạch duyên hoa, hẳn đã được đan dược cải tạo thân thể, cả thần hồn cũng vậy, hẳn là người từ bên kia!
Lời nói của ông ấy khiến cho sắc mặt đám người trầm trọng hơn, hiện lên tia bén nhọn, chỉ cần một cái liếc mắt đã có thể nhìn ra căn bản của bọn họ, loại cảnh giới này rất đáng sợ không chỉ hình dung bằng hai từ Vũ Hoàng là được. Điều này khiến thân thể bọn họ không tự chủ mà đứng dậy, cường giả nên được tôn trọng dù cho bọn họ là người đến từ bên kia cũng phải hiểu rõ đạo lí này.
- Thời hạn trăm năm đã đến nên Thiên Bích sơn trang ta cũng náo nhiệt, bây giờ có nhiều khác quý đến như vậy!
Lão nhân cười nhu hoà sau đó nhìn về thạch bích:
- Bên trong còn có ai không?
- Còn ba người, một tên trong đó là người bên kia tới còn hai tên còn lại là cùng một chỗ với hai vị thiếu nữ này, sư tôn người có thể đi vào nhìn một chút.
Nữ tử xinh đẹp đáp lại một cách cung kính.
- Được, ta đi nhìn xem!
Thân hình vị lão giả liền loé lên, cửa đá tự động mở ra cho ông bước vào sau đó hó lại tự động khép kín, lão giả vừa bước vào đã thấy ngay ba người bên trong, một người đang ngồi dưới mặt thứ bảy thừa nhận áp lực mà mồ hôi đầm đìa, còn hai ngườ kia đều đã ngồi ở nơi giao nhau của tám mặt, được tám loại đại thế mạnh yếu khác nhau luân phiên đập vào người nhưng họ không hề hấn gì, an tĩnh xếp bằng giống như hết thảy mọi chuyện bên ngoài đều không liên quan gì đến bọn họ. Đôi mắt ông loé lên tia khác thường sau đó quay người lặng lẽ đi ra ngoài, cười nói:
- Đúng, bọn họ không tồi chút nào!
- Sư tôn có vẻ cao hứng.
Thanh niên áo tráng cũng cười theo.
- Bên trong có hai thanh niên có thiên phú không hề kém hơn ngươi đâu, họ đều là kì tài đấy!
Lão nhân cười nói, lời này khiến cho vị nữ tử xinh đẹp bên cạnh sững sờ, thiên phú của tiểu đệ nàng rõ nhất, sự không chế cùng khả năng lĩnh ngộ của hắn rất đáng sợ, nàng còn theo không kịp vậy mà hai người bên trong sư tôn đều khen không ngớt lời. Ngoại trừ Cổ Lực ra không lẽ tên thanh niên khinh cuồng ban nãy cũng là thiên tài ư? “Đông!” Âm thanh cửa đá lại truyền đến, phía trên thạch bích không ngừng có từng đợt thiên địa đại thế kinh khủng đánh ra khiến đám người bên ngoài cả kinh.
- Vậy mà lại có thể làm rung chuyển Thiên Bích đến như thế!
Nàng kia đột nhiên xoay người nhìn về phía cửa đá, tiếng vang vẫn chưa dứt, mọi người nhìn nhau, đại thế từ bên trong cứ tràn ra mà không có dấu hiệu chấm dứt. Sau một lúc lâu cửa đá dần mở ra, nơi đó đân xuất hiện hai thân ảnh sóng vai nhau bước ra, trên thân hai người đều toát ra luồng thiên địa đại thế đáng sợ không ngừng va chạm vào nhau, tại nơi va chạm như có một cỗ uy áp xông thẳng lên trời, điều này khiến cho mọi người không tin nổi, đây là nghịch thế cỡ nào a!
- Làm sao có thể?
Thần sắc nữ tử xinh đẹp có chút gượng gạo, nàng không dám tin chuyện này là thật, Lâm Phong ở bên trong cũng chỉ có một tháng mà khi đi ra đã vượt qua được nàng, sự tự tin cùng tự hào của nàng cảm thấy bị đả kích nặng nề, bản thân mình kém cỏi vậy sao? Nghĩ như vậy khiến cho gương mặt xinh đẹp kia trở nên cứng ngắc.
- Ân?
Ngay lúc đó ánh mắt Lâm Phong lại chạm vào mắt của bạch y nam tử, hai ánh mắt như bùng nổ sự rực rỡ của niềm vui khiến cho nàng lại suy ngẫm, chuyện gì đang xảy ta đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT