- Là ngươi!

Có một thanh niên đứng trong đám người thốt lên khi nhìn thấy Lâm Phong, tên này đã tận mắt chứng kiến một màn chiến đấu của hắn ở Tề quốc, tuy cảnh giới của Lâm Phong không cao nhưng chiến lược lại rất mạnh, có thể giết chết một cường giả Tôn Vũ tầng chín, hơn nữa uy danh của hắn tại Bát Hoang Cảnh cũng không hề nhỏ. Lâm Phong nhìn thoáng qua đám người, đây là những người đến từ Thánh thành Trung Châu, xem ta Tiêu Vũ nói không sai, hình như bởi vì bọn họ mà Thiên Bích sơn trang mới từ chối tiếp khách và không cho hắn mượn xem Thiên Bích.


- Hắn là người nào?

Vị nữ tử Tôn Vũ tầng chín xinh đẹp đang đánh giá bọn Lâm Phong, một đám người này không hề có tu vi mạnh mẽ mà lại đến được đây thì có thể nói năng lực chiến đấu quá mạnh, nàng đã từng nói với người Thiên Bích sơn trang rằng không muốn có người nào đến vậy nên không có khả năng lại có người không nghe lời mà cho họ vào được.


- Lâm Phong, cái tên này các ngươi hẳn đã nghe rồi, thanh danh của hắn cũng không nhỏ.

Ánh mắt của người kia nhìn về phía nữ tử, cười nói.


- Lâm Phong!

Lúc này lại có tiếng nói của người Thiên Bích sơn trang:


- Lâm Phong của Bát Hoang Cảnh sao, cái tên này đích thực cũng có chút danh tiếng, dù ta ở một tiểu thành xa xôi cũng đã nghe đến cái tên Lâm Phong này, hắn trong buỗi lễ ước hẹn của các Vũ Hoàng mà giết con cháu của họ, hơn nữa sau khi tiến vào quấy phá Tề gia thì vẫn có thể lui ra một cách vẹn toàn!



- Ta cũng có nghe, thật không nghĩ tới hắn chỉ mới có tu vi có Tôn Vũ tầng sáu, ta vẫn tưởng thực lực của Tôn Chủ mới làm được thế chứ, xem ra phát triển rất tốt nha.

Vị nữ tử khẽ gật đầu. Lâm Phong đứng đó không nói gì, chỉ nhìn đám người kia đang bàn luận sôi nổi về mình, dựa vào thanh âm tràn đầy bình tĩnh của họ có thể nghe ra được sự kiêu ngạo của bản thân, Lâm Phong cũng chẳng là cái gì lớn lao đối với họ.


- Có lẽ hắn đến đây vì Thiên Bích, tiểu thư người định xử lí hắn thế nào?

Một thanh niên của Thánh thành Trung Châu thắc mắc.


- Ngươi cảm thấy nên làm thế nào?

Vị kia hỏi ngược lại.


- Cố huynh vẫn còn chưa ra, mà huynh ấy lại không muốn bị người khác quấy rầy!

Thanh niên kia nói một cách tuỳ ý, chỉ một câu nói đã quyết định được chuyện này. Nàng kia khẽ gật đầu, ánh mắt chuyển sang Lâm Phong, nói:


- Ngươi cũng đã nghe rồi đó, hôm nay không thích hợp, ngày khác ngươi có thể trở lại!



- Thiên Bích sơn trang do ai làm chủ?

Tiêu Vũ lúc này đã bước lên trước để hơi nàng kia.


- Đương nhiên sư tôn của ta!

Nữ nhân nhàn nhạt nhìn Tiêu Vũ đáp.


- Chủ nhân của Thiên Bích sơn trang có quy định, bất kì người nào đến đây đều có thể mượn xem Thiên Bích, đúng không?



- Đúng!

Vị kia lại gật đầu.


- Nếu vậy thì tại sao chúng ta cũng đến đây mượn xem Thiên Bích mà ngươi lại không cho, ngươi dựa vào việc có người khác ở bên trong sao?

Đôi mắt Tiêu Vũ hiện lên ma ý, những ngày này trong lòng hắn luôn mang theo cỗ tức giận không thể giải toả, cảm giác bị người ta đứng trên nhìn xuống không thoải mái chút nào, ở Bát Hoang Cảnh hắn chưa từng phải chịu cái nhìn như vậy bao giờ.


- Chỉ bằng việc người bên trong mạnh mẽ hơn ngươi, mà người bên ngoài cũng vẫn mạnh mẽ hơn ngươi!

Thanh âm thanh thuý của nữ tử vang lên một cách nhẹ nhàng, bình tĩnh, lời nói của Tiêu Vũ không hề khiến nàng ta thay đổi sắc mặt. Thần sắc Tiêu Vũ khẽ cứng lại, ma ý trên người bắt đầu tràn ra, đồng tử cũng trở nên đen thẫm, nhưng đúng lúc này Lâm Phong lại lên tiếng:


- Chỗ đó có một cánh cửa, nếu như muốn mượn xem Thiên Bích thì chủ cần đi qua cánh cửa đó là được phải không?



- Có thể nói như vậy!

Tiêu Vũ hơi sửng sốt nhưng vẫn đáp lại Lâm Phong.


- Đã vậy thì chúng ta dựa theo quy định của sơn trang mà tiến vào thôi!

Lâm Phong lại nói khiến cho Tiêu Vũ bật cười, lại gật đầu:


- Cái đó cũng có thể!



- Vậy thì còn đứng đây nói lời thừa thãi làm gì?

Ánh mắt Lâm Phong loé lên sự vui vẻ, sau đó hắn nhấc chân lên vượt qua nhóm người tiến về phía cánh cửa, nếu nhưng đã không thèm để ý gì đến hắn rồi thì hắn cần gì phải để bọn chúng vào trong mắt? Đây không phải tự khiến mình cảm thấy không thoải mái sao! Một nhóm người trực tiếp bị bỏ qua, sau khi bọn họ nhận ra điều này đều tức giận, liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đã quên cừa rồi chính mình không xem đối phương ra gì, đến khi loại chuyện này rơi xuống người họ nới biết được cảm giác thế nào. Có lẽ trong thâm tâm họ luôn cảm thấy bản thân giỏi, vượt trội hơn Lâm Phong nên mới làm thế, dù Lâm Phong có nổi danh cách mấy nhưng đối với người của Thiên Bích sơn trang thì hắn chưa chắc đã bằng họ, căn bản không có tư cách đối co với họ, còn nhóm người đến từ Thánh thành Trung Châu thì trong tiềm thức đã luôn nhận định rằng mình mạnh mẽ không ai sánh bằng, đám người nơi này chẳng là gì đối với họ, nói cách khác thì những người nơi đây chỉ như ếch ngồi đáy giếng mà thôi. Đương nhiên bọn họ dù gì cũng chỉ là môt nhóm người của Thánh thành Trung Châu mà thôi, không hẳn ai cũng cảm thấy bản thân mình ưu việt, thời điểm Lâm Phong nhìn thấy Hạ Thiên Phàm đã cảm thấy tên này quá yếu dù cho hắn có đánh bại được Vấn Thiên Ca.


- Lưu lại hắn!

Vị nữ tử xinh đẹp kia nhìn thấy một màn này thì lập tức phát ra một âm thanh trầm thấp lạnh lùng, trong câu nói còn ẩn chứa một chút sự giận dữ và nghiêm túc của nàng. Một thân ảnh chợt biến mất, tên này bước đi trên hư không một cách mạnh mẽ rồi hướng về phía Lâm Phong, ngay lúc đó xuất hiện một đạo ý chí ngập trời giáng xuống người hắn, ước chừng khoảng 300 lần thiên địa đại thế, nó cường đại đến nỗi mọi người ở đây cảm thấy hít thở không thông, điều này đã thành công khiến cho Lâm Phong phải dừng lại, hô hấp cũng khó khăn hơn còn Tiêu Vũ bên người hắn đã phát ra luồng ma khí cuồn cuộn dâng lên trong không khí, sắc mặt tên này khó coi không khác gì Lâm Phong, những người này hoàn toàn có tư cách để kiêu ngạo, vị này pịe hại như vậy hẳn là đã ở tu vi Tôn Vũ tầng tám, mà thiên địa đại thế cũng mạnh mẽ không kém, 300 lần đại thế đè xuống người hắn như muốn nghiền nát người bên dưới nó vậy. Phượng Huyên và Phượng Linh Nhi bị ép đến thở gấp cũng không được, chân không gừng lùi về sau, thân thể có cảm giác như muốn nổ tung, nếu không có Lâm Phong đứng chắn trước gánh phần lớn uy áp thì bây giờ họ đã xong đời từ lâu. Bước chân Lâm Phong hơi lảo đảo, bên trong mắt lại bùng nổ sự kiên quyết lần nữa xuyên qua mắt đối phương, trớ chú lực lượng lập tức tràn ra xâm nhập vào người kia, chỉ trong nháy mắt thân thể tên đó đã bị tử khí xâm chiếm, thân thể biến thành màu đen và sinh mệnh đã bị tước đoạt.


- Cút!

Lâm Phong bước lên một bước, vung quyền mang khí thể sát phạt đến đối phương, thân thể tên đó vốn đã vị trớ chú ăn mòn mà trở nên yếu ớt thì bây giờ lại bị cú đánh xuyên thấu này đánh vào nên đã bay đi một quãng xa, nhưng hắn vẫn còn cảm thấy may mắn vì đã thoát được cái cảm giác sống không bằng chết nãy giờ. Lâm Phong không hề nhìn thêm lần nào, liên tục bước về trước, một bộ dáng phong đạm vân khinh, chỉ cần hắn tuỳ ý khoát tay, trớ chú có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, trớ chú bí truyền của Lâm Phong hiện tại đã rất đáng sợ, đợi khi nó dung hợp hoàn chỉnh thành tử vong trớ chú lại càng đáng sợ hơn, đến cả cường giả Tôn Vũ tầng tám cũng bị nó ăn mòn cơ mà.


- Tiếp theo đây ta dẽ không hạ thủ lưu tình nữa!

Một âm thanh đạm mạc phát ra từ Lâm Phong, thần sắc nhóm người trầm xuống, Lâm Phong đã đánh bại cường giả tu vi Tôn Vũ tầng tám, hơn nữa còn nắm trong tay thiên địa đại thế 300 lần dễ như trở bàn tay, cái danh của hắn không phải hư vô, quả nhiên hắn có chiến lực mạnh mẽ vô cùng lại còn rất bá đạo.


- Lực lượng tử vong vừa rồi có thể khiến người ta chết nhanh chóng, một khi người cẫn còn ở cấp bậc Tôn Vũ mà gặp đối địch hắn thì rất nguy hiểm!

Trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ này, tuy muốn ra tay ngăn cản Lâm Phong nhưng lại không thể và khi bọn họ còn đang do dự thì Lâm Phong đã đến trước cửa Thiên Bích từ lúc nào. “Ong…!” Vị nữ tử đứng dậy tung chiêu về cửa đá, lần này nàng ta đánh ra thiên địa đại thể cường đại hơn gấp mấy lần, chính xác là 500 lần đại thế, hơn nữa nàng còn là Tôn Cũ tầng chín nên thân thể Lâm Phong bị ép chặt vào tường đá. Tôn Vũ tầng chín có lĩnh ngộ 500 lần thiên địa đại thế, khả năng này đur để khiến cho những cường giả cấp Tôn Vũ khác phải kinh sợ.


- Chết!

Lâm Phong gầm lên một tiếng, trớ chú tử vong phát ra mạng mẽ, bước chân hán mạnh mẽ dậm lên mặt đất khiến cho nó xuất hiện vô số khe hở, Tử Vong Kiếm cũng xuất hiện theo, sau đó Lâm Phong đập mạnh tay lên cửa đá khiến nó mở ra rồi nói:


- Đi vào!

Thân ảnh Phượng Linh Nhi, Phượng Huyên và Tiêu Vũ chợt loé lên rồi biến mất, ngay sau đó đã xuất hiện trước cửa đá để đi vào, Lâm Phong vừa đặt một chân vào liền quay lại nhìn đám người kia với đôi mắt lạnh băng, vung tay lên, hai đạo kiếm quang xé không lao đến đám người, hắn lười phải dây dưa với họ nên trực tiếp hạ thủ. Trong khoảnh khắc bước vào đó, Lâm Phong cảm nhận được một cỗ thiên địa đại thế cường đại đang trên người mình, vừa ngẩng đầu lên Lâm Phong đã thấy tám mặt Thiên Bích lơ lởng trên không trung, từ chúng như đang toả ra lực lượng mạnh mẽ, chúng hoá thành những gợn sóng mà không ngừng chèn ép bọn hắn. Khí thế mà có thể hoá thành gợn sóng để con gười thấy được, dường như mọi thứ trong thiên địa đã được thực thể hoá hết cả, một cài gợn sóng lướt qua người hắn, du tẩu trên từng tấc da thịt.


- Thật thần kì, Thiên Bích này có thể khiến cho thiên địa đại thế trở nên chân thật để người ta cảm thụ nó để rồi lĩnh ngộ được nó một cách sâu sắc!

Lâm Phong thầm nghĩ, tám mặt Thiên Bích này đã có thể xem như chí bảo vô giá, khó trách ngay cả người của Thánh thành Trung Châu cũng đến đây mượn nó để lĩnh ngộ thiên địa đại thế. Tại trung tâm của tám mặt Thiên Bích phía trước, một thân ảnh đang ngồi xếp bằng, tám loại đại thế khác nhau không ngừng hướng về đỉnh đầu hắn như từng sợi ánh sáng đã bị hắn hấp thụ, cảnh tượng này vô cùng lộng lẫy, đại thế trên người tên đó dao động không ngừng và cũng không có chiều hướng dừng lại!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play